Thần Tọa

Chương 315: Kình địch


Một nhân vật trước kia chỉ là một con cóc, hiện tại đã ở vị trí cao hơn mình, sống thể diện còn hơn cả mình. Chuyện này làm nội tâm Long Đan Ny rất không tư vị.

– Đan Ny, Lâm Hi hiện tại bò lên cao như vậy chắc hẳn trong lòng ngươi không được cao hứng. Lần này tranh đoạt Thần Tiêu Tinh Túc Bảng là cơ hội tốt nhất giết hắn. Tuyệt đối không thể cho hắn còn sống được. Đây là ‘Sơn Hà Ấn’, có được lực lượng tám phong tám nhạc. Luyện khí sĩ Khu Thần Kỳ bình thường chỉ có lực lượng một một hai nhạc mà thôi, có thể trở thành đệ tử tinh anh thì có lực lượng hai phong ba nhạc.

– Như Lý Phần Đính cùng Lâm Hi cộng thêm pháp khí cũng có lực lượng chừng bốn phong bốn nhạc. Ngươi chỉ cần cầm Sơn Hà Ấn thì Lâm Hi không phải đối thủ của ngươi, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Về phần Lý Phần Đính, đó là người của Tà Thánh Vương. Chúng ta phải lôi kéo Tà Thánh Vương, ngươi không nên ra tay với hắn. Cho hắn lên nhất bảng Thần Tiêu Tinh Túc Bảng cũng không sao cả.

Long Băng Nhan nói xong điểm ngón tay và một món đồ nhỏ từ bàn tay bay ra ngoài, bay tới trước mặt Long Đan Ny. Đồ chơi này tỏa ra khí tức hỗn độn.

Long Đan Ny khiếp sợ nhìn qua pháp khí kỳ dị này. Nàng cảm giác được trong pháp khí này tỏa ra lực lượng long trời lở đất, vượt qua tất cả pháp khí mà nàng từng nhìn thấy. Lúc pháp khí này chuyển động thì nàng có cảm giác như cả ngọn núi đang xoay tròn, nếu như áp lên người của nàng thì nàng chết chắc.

Tuyệt phẩm pháp khí!

Trong đầu Long Đan Ny hiện ra suy nghĩ này, nhận ra phẩm cấp của “Sơn Hà Ấn”.

Cũng chỉ có tuyệt phẩm pháp khí mới có thể tỏa ra khí tức hỗn độn này, cũng chính là tiêu chí của tuyệt phẩm pháp khí.

Long Đan Ny cũng không ngờ Sơn Hà Ấn mà tỷ tỷ cho nàng lại là tuyệt phẩm pháp khí.

– Dùng cảnh giới của ngươi chỉ có thể khu động thượng phẩm ngũ thải pháp khí mà thôi. Tuyệt phẩm pháp khí vẫn quá miễn cưỡng. Nhưng mà cũng không có vấn đề gì, trong pháp khí này ta rót tính chất năng lượng vào rồi. Lúc ngươi thi triển chỉ thúc dục chân khí của mình là được. Nhưng mà ngươi nhớ kỹ tuyệt phẩm pháp khí tiêu hao không phải chuyện đùa. Cho nên ngươi chỉ có thể duy trì trong một nén hương mà thôi, trong thời gian đó phải đánh chết Lâm Hi, nếu không nhất định phải nhận thua ngay. Sơn Hà Ấn tuyệt đối không được để mất, tuyệt đối không được rơi vào tay Lâm Hi.

Long Băng Nhan trịnh trọng nói.

– Tỷ tỷ yên tâm, Đan Ny biết rõ nên làm thế nào.

Long Đan Ny chân thành nói.

– Ân. Có quá nhiều người muốn đối phó Lâm Hi, tốt nhất là hắn nên chết trong tay của ngươi. Nếu không thì kẻ này cả đời này chính là mối họa của ngươi, nếu hiện tại không thể bóp chết hắn thì tương lai chính là mối họa của chúng ta.

Ánh mắt Long Băng Nhan giống như nhìn thấu hạn chế của thời không vậy. Có rất nhiều vấn đề nàng nhìn rõ hơn nhiều người đấy.

– Tỷ tỷ, ta nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng.

Long Đan Ny cúi đầu xuống trầm giọng nói.

Long Băng Nhan vẫy tay:

– Sơn Hà Ấn này có rất nhiều diệu dụng, cũng không phải chỉ lực lớn thôi đâu. Ngươi tới đây, ta sẽ nói các cách dùng khác cho ngươi nghe.

Long Đan Ny lập tức đứng dậy, sau đó ngồi chòm hõm trước người Long Băng Nhan, nghiêng tai lắng nghe… Cùng một thời gian trong khu vực nội môn, trên một tòa cung điện lơ lửng cách mặt đất mấy ngàn trượng.

– Đệ tử Sở Vân Vũ bái kiến Hộ Pháp trưởng lão.

Trong Hộ Pháp điện là một thanh niên mặc đạo bào, mặt như đao gọt, ánh mắt bướng bỉnh quỳ trong đại điện.

Trước mặt của hắn là Hộ Pháp trưởng lão, bên người còn có hai tên đệ tử Hộ Pháp điện.

– Không tệ. Vân Vũ, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng, thông qua khảo nghiệm trùng điệp mà tấn cấp. Không có ném mặt mũi đệ tử Hộ Pháp điện của chúng ta.

Hộ Pháp trưởng lão nhìn qua Sở Vân Vũ gật gật đầu.

– Tuy đệ tử tham gia khu vực đông nam nhiều, nhưng không có mấy người là cao thủ. Đệ tử dám nói phóng nhãn toàn ngoại môn chỉ rải rác mấy người là có thể so được với ta. Muốn thông qua khảo hạch với ta mà nói không tốn quá nhiều sức, quả thực là dễ như trở bàn tay.

Sở Vân Vũ ngạo nghễ nói.

Cao thủ có kiêu ngạo của cao thủ, sư tử không cùng hàng với sài lang, thiên nga không bay cùng bồ câu. Trong mắt Sở Vân Vũ những người khác không đáng nhắc tới.

– Vân Vũ, trước mặt trưởng lão không nên nói như vậy.

Một tên đệ tử thánh tử bên cạnh Hộ Pháp trưởng lão nói ra.

Tiểu tử này tới đây là tự giới thiệu mình, nhưng mà tính tình quá ngạo mạn. Trước mặt trưởng lão cũng không thu liễm.

– Không sao.

Hộ Pháp trưởng lão khoát khoát tay, lơ đễnh:

– Trong Hộ Pháp điện của chúng ta cần đệ tử như vậy. Có câu nói không bị người ta ghét không phải người tài, đây là tính cách tốt. Vân Vũ, ngươi biết ra gọi ngươi tới đây là có chuyện gì không?

– Biết rõ.

Sở Vân Vũ hừ nhẹ, vẻ mặt đầy chiến ý.

– Không phải là đối phó Lâm Hi sao. Tuổi còn trẻ đã dâm cuồng như vậy. Ta không quen nhìn loại người này nhất. Trưởng lão yên tâm, mặc dù không lấy mạng của hắn thì ta cũng muốn đả kích hắn. Trong Thần Tiêu Tông này có Sở Vân Vũ ta là đủ rồi, cần gì có thêm Lâm Hi?

Trong mắt Sở Vân Vũ tràn ngập địch ý.

Sau lưng Hộ Pháp trưởng lão chính là đệ tử hộ pháp giới thiệu hắn tới đây, nghe được hắn nói câu này sắc mặt xanh lên.

Nếu tiểu tử này không phải là đường đệ của mình, chỉ sợ chính mình sớm liền một cước đá bay hắn rồi. Mỗi lần nghe hắn nói thì người ta có xúc động muốn đánh.

– Tiểu tử này đúng là không tệ. Lâm Hi và hắn chưa từng gặp nhau, nhưng mà chỉ vì chuyện lúc trước đã sinh ra cừu hận mạnh như vậy thì chính là người tài, đáng giá bồi dưỡng.

Hộ Pháp trưởng lão hơi kinh ngạc nhìn qua Sở Vân Vũ, âm thầm gật gật đầu.

Địch ý đậm đặc của Sở Vân Vũ trong mắt của Hộ Pháp là hoàn toàn chân thật, không có chút giả dối nào cả. Tuy Hộ Pháp trưởng lão cũng không hiểu địch ý này tới từ đâu, cũng không nghĩ nhiều. Nhưng loại chuyện này hắn rất bằng lòng.

Nhưng mà không ai biết tâm tư chính thức trong lòng Sở Vân Vũ là gì.

Đồ đáng chết, không ngờ dám đoạt danh tiếng vốn thuộc về mình. Mình ghét nhất là người cuồng hơn mình, hắn còn trẻ hơn mình nữa, loại người này không chèn ép thì trong lòng làm sao thoải mái được?

– Vân Vũ, ngươi có tín niệm này bổn tọa rất cao hứng. Nhưng mà nên nhớ kỹ một điểm. Ta không phải muốn ngươi đánh bại hắn mà là muốn ngươi giết hắn. Giết hắn, hiểu chưa? Chỉ cần ngươi làm được điểm này thì sau cuộc tranh tài này ta sẽ nhét ngươi vào Hộ Pháp điện, thu làm đệ tử. Ngày sau toàn lực tài bồi ngươi. Dùng tư chất của ngươi và tư nguyên của Hộ Pháp điện, đến lúc đó ngươi trở thành đệ tử chân truyền là trong tầm tay.

Âm thanh của Hộ Pháp trưởng lão rất khí phách.

– Đệ tử hiểu rõ, trưởng lão yên tâm. Giết Lâm Hi dễ như trở bàn tay, nhất định không làm trưởng lão thất vọng.

Sở Vân Vũ nói rất tự tin.

– Ân.

Hộ Pháp trưởng lão gật gật đầu. Nhìn thấy tiểu tiết của Sở Vân Vũ cũng bỏ qua, nói:

– Khoảng cách tranh đoạt Thần Tiêu Tinh Túc Bảng còn có mấy ngày. Ta hiện tại sẽ dùng tiên khí cải tạo thân thể cho ngươi. Cho ngươi đạt tới Khu Thần Kỳ đỉnh phong. Trận đấu này chỉ được thành công, không cho phép thất bại.

– Vâng!

Sở Vân Vũ đáp ứng.

Trong khu vực nội môn Thần Tiêu Tông, trong hư không có bốn ác ma địa ngục khổng lồ, gương mặt dữ tợn không ngừng vỗ đôi cánh màu tím mang theo một khung kim loại màu đen, đang xuyên thẳng qua cương phong, bay thẳng tới Thần Tiêu Tông.

Đường đường tiên đạo chính tông lại xuất hiện bốn ác ma địa ngục này tuyệt đối khiến nhiều người khó tin nổi. Nhưng việc này lại xảy ra chân chính. Hơn nữa không có một đệ tử Thần Tiêu Tông này chạy ra giết bốn con ác ma này.

Nhưng nếu nhìn kỹ lại thì có thể nhìn thấy trên người của bốn con ác ma to lớn này có đường vân kỳ dị lóe lên. Đường vân phi thường ảm đạm, hòa thành một thể với ác ma.

Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện những đường vân này quấn quanh thân thể ác ma, hình thành pháp thuật như xiềng xích, khóa chặt những ác ma này.

Nô Dịch Chi Liên!

Đây chính là pháp thuật nô dịch mà cao thủ ngũ trọng Pháp Lực Kỳ mới có thể sử dụng. Nói một cách khác những ác ma này là nô lệ của người nào đó.

Ba!

Cây roi kim loại màu đen quất xuống. Ba, một roi quất xuống kéo một mảnh da thịt của ác ma xuống. Cho dù ác ma nổi tiếng thân thể cường hoành cũng phải thống khổ, trúng một roi này toàn thân run rẩy, đau đớn thét lên.

– Đây là lần đầu tiên. Nếu có lần thứ hai thì không nhẹ như vậy đâu.

Âm thanh lạnh như băng vang lên, từ trong miệng thanh niên phát ra không mang theo chút cảm tình nào cả.

– Vâng, chủ nhân.

Âm thanh của đại ác ma rung rung, tràn ngập sợ hãi. Lúc này tinh lực phấn chấn lên, nếu không dám lười biếng bay xuyên qua cương phong.

Trên giường kim loại kia, thiếu niên mặc áo đen mày kiếm sáng ngời, nghe được câu này thì nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi tiếp tục tu luyện.

Bốn đầu ác ma mang theo thiếu niên này bay qua Huyền Phù Thánh Phong của thánh tử, thánh nữ ở lại, bay tới chỗ cực cao, tới mười ngọn sơn thể bắt mắt nhất.

Mười ngọn sơn thể khổng lồ này soi với Huyền Phù Thánh Phong của các thánh tử thánh tử còn lớn hơn nhiều lắm. Hơn nữa đệ tử Luyện Khí Cảnh không được phép lên đó.

Mười ngọn sơn thể này chính là khu vực hạch tâm của Thần Tiêu Tông.

– Phần Đỉnh, ngươi tới!

Âm thanh đạm mạc cao cao tại thượng từ trong một tòa sơn thể màu đen vang lên.

Ngọn núi này là ngọn thứ ba ở phía tây, toàn thân bao phủ cấm chế màu đen. Trong cấm chế là hắc khí cao cao phóng lên trời, tỏa ra khí tức hắc ám, liều lĩnh, thô bạo, âm lãnh, giống như con độc xà đang rình bắt mồi.

– Ân. Phần Đỉnh bái kiến sư huynh!

Thiếu niên chậm rãi mở miệng, trong hai mắt hắc quang lập lòe, trong tíc tắc này như tà thần vậy, lóe lên rồi biến mất.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.