– Ngươi muốn khiêu chiến ta?
Trương Long nghe vậy nở nụ cười khinh miệt.
– Không phải khiêu chiến ngươi, mà là khiêu chiến ba người các ngươi!
Lâm Hi giơ một ngón tay chỉ về phía ba người, thật là kinh động lòng người.
– Cái gì!
Trước mắt bao người, lại nghe được Lâm Hi muốn khiêu chiến cả ba. Ba người Trương Long, Vương Hải, Triệu Tuyết lập tức sắc mặt xanh mét. Đây là sự khiêu khích và làm nhục thô thiển.
– Thế nào, các ngươi sợ?
Lâm Hi nở nụ cười.
– Sợ? Ngươi cũng quá xem trọng chính mình. Được! Liền cho ngươi hai tháng, ta xem ngươi có thể xuất ra được mưa gió gì đây!
Mặc dù biết rõ Lâm Hi làm phép khích tướng, nhưng Trương Long, Triệu Tuyết, Vương Hải lại cũng chỉ có thể đồng ý.
Nhiều người như vậy đang nhìn, ba tên tuyệt đối không có khả năng khiếp sợ lui bước.
– Đây chính là ngươi tự tìm! Lâm Hi, lần này lúc đầu chỉ là nghĩ muốn cho ngươi một phen giáo huấn nho nhỏ. Nhưng nếu như ngươi phát ra khiêu chiến, vậy thì đến lúc đó đâu phải chỉ là một chút giáo huấn nho nhỏ như vậy!
Vương Hải ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chăm chú Lâm Hi. Hai mắt đảo quanh, trong giọng nói để lộ ra rõ rệt sự uy hiếp.
– Không cần nhiều lời cùng hắn. Đến lúc đó, đánh cho hắn dở sống dở chết là được. Lưu lại cho hắn nửa hơi tàn là được. Chúng ta đi!
Trương Long vung tay lên, ba người lập tức bỏ lại Lâm Hi, coi như bên cạnh không người mà rời đi.
Lâm Hi đứng dậy, nhìn theo phương hướng ba người rời đi, trong mắt hiện lên cừu hận.
Hắn cũng không nói gì, chỉ vỗ vỗ phủi bụi trên người, cứ thế trở lại trong đại điện mình đang ở.
– Phụt!
Lâm Hi vừa mới trở lại chỗ ở, cũng không nhịn được nữa mà ọc một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Đôi môi hắn đỏ sẫm.
– Đáng hận! Trương Long, Triệu Tuyết, Vương Hải, ta nhất định sẽ bắt các ngươi phải trả giá thật đắt!
Sau khi Lâm Hi tiến vào thế giới này, có lẽ là lần đầu tiên hắn bị chịu thiệt hại lớn như vậy.
Trương Long, Triệu Tuyết, Vương Hải nói rõ là ỷ thế hiếp người, ỷ vào cảnh giới của mình cao hơn để mạnh tay chèn ép Lâm Hi. Mặc dù Lâm Hi tư chất cực cao, nhưng tiến vào thế giới này, nếu tính toán cho đầy đủ thì cũng là mới luyện võ công được có bảy ngày.
Liên tiếp ứng chiến Mạnh Thạch, Vương Nhạc Hạc đã là cực hạn của Lâm Hi. Tiếp theo lại phải đối chọi với ba tên đệ tử trọng yếu Trương Long, Triệu Tuyết, Vương Hải đã tu luyện hơn hai mươi năm. Vô luận như thế nào thì hắn cũng không đánh lại.
Đây không phải vấn đề thực lực, mà là bản thân hắn phải gánh chịu sự một loại khiêu chiến với trình tự chênh lệch, ngay từ đầu đã là không công bình!
– Đáng hận! Cơn hận này ta nhẫn nhịn, chờ luyện võ công xong xuôi thì sẽ quay lại thu thập ba người bọn họ! Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Nhưng bọn chúng sẽ không được lâu như vậy. Trong vòng một tháng, nhất định phải làm cho bọn chúng hối hận khi dám đối địch cùng ta!
Lâm Hi hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ kìm nén cơn tức giận trong lòng xuống. Hắn có bất lợi là thời gian tu luyện võ đạo quá ngắn. Nếu như cũng cho hắn đủ thời gian, thì có lẽ hắn cũng khá chắc chắn về việc có khả năng trừng trị đám người Vương Hải, Triệu Tuyết, Trương Long.
– Chuyện báo thù, sau này lại nói nữa. Trước cứ tiếp nhận bức họa mẫu thân kĩ lưỡng đã. Truyện được copy tại Truyện FULL
Lâm Hi suy nghĩ một chút, liền thò tay vào trong lòng, chuẩn bị lấy ra bức họa mẫu thân đã được cất dấu kĩ. Đây là món đồ duy nhất trên người hắn về mẫu thân. Với hắn mà nói, ý nghĩa không cần nói cũng biết.
Thế nhưng, ngón tay vừa mới tiếp xúc với quyển trục trong ngực thì Lâm Hi cả kinh.
– Không tốt, quyển trục bị vỡ!
Lâm Hi vội vàng mở bức họa ra. Chỉ thấy trên quyển trục để cuộn bức họa này phân bố đầy vết rách nhỏ, còn có rất nhiều mảnh vụn rơi ra. Thế nhưng may là bản thân bức họa thì cũng không bị tổn thương nào rõ rệt..
– Nhất định là trong lúc giao đấu vừa rồi bị quyền kình của mấy tên Trương Long làm vỡ ra!
Lâm Hi nhớ ra trong lúc giao đấu thì bên tai nghe được một tiếng răng rắc giòn tan, thì ra lúc đó là âm thanh quyển trục bị vỡ. Vừa nghĩ tới việc đám người Trương Long, Vương Hải thiếu chút nữa đã hủy hoại bức họa duy nhất mẫu thân lưu lại cho mình, trong lòng Lâm Hi càng phẫn nộ.
– Bọn người kia, tuyệt đối không tha cho bọn chúng được! May là bức họa không bị hư hại. Sau này nhờ cô cô hỗ trợ, tìm họa sĩ tài ba để họa lại bức tranh cho tốt.
Trong lòng Lâm Hi vừa nảy ra ý nghĩ, hắn lập tức có chủ ý. Mau chóng làm lại một quyển trục cho bức họa cũng không phải chuyện gì khó khăn cho lắm.
Lâm Hi cẩn thận chỉnh lý những mảnh nhỏ trên quyển trục của bức họa, đồng thời chuẩn bị gỡ xuống bộ phận quyển trục của bức họa.
– Hả?!
Đang lúc chỉnh lý bức họa, khóe mắt hắn chợt thấy một ánh kim loại, lập tức làm cho trong lòng Lâm Hi chấn động:
– Bên trong quyển trục có cái gì đây?!
Quyển trục là ống rỗng, Lâm Hi thấy một ánh kim loại kia chính là từ trong lỗ thủng của quyển trục bắn ra.
Răng rắc!
Lâm Hi chỉ nhẹ nhàng siết mạnh, quyển trục rỗng với những hoa văn tinh xảo lập tức bị bóp nát, ở giữa bị cắt thành hai đoạn. Hắn nhẹ nhàng nghiêng một cái, lập tức một thứ gì đó màu vàng rơi ra ống quyển trục.
Thứ giấu trong quyển trục phảng phất như một lá vàng, mỏng như cánh ve, cuộn thành một cuộn. Ở mặt ngoài có hoa văn tuyệt đẹp, phảng phất kinh mạch sơn hà. Nó để lộ ra một cỗ khí tức cao quý.
– Hình như là một bức họa!
Trong lòng Lâm Hi chợt giật thột một cái. Hắn mơ hồ nhớ ra, cô cô đã nói qua, rằng bức họa này vốn là thuộc về mẫu thân của Lâm Hi. Mà mẫu thân Lâm Hi chính là hoàng thất Công Chúa Đại Lương Triều.
– Chẳng lẽ đây là mẫu thân mang ra từ trong hoàng thất, là của hồi môn hoàng thất?
Trong lòng Lâm Hi thầm nghĩ, hắn lại mở bức họa ra.
Đây là một lá vàng làm ra bức họa tinh xảo đến mức khó có thể tưởng tượng. Bức họa không có hoa văn xung quanh, mỏng như cánh ve không nói, hơn nữa lại nhẹ đến mức như không có gì. Khi cầm ở trong tay, cơ hồ không cảm giác được trọng lượng.
Mặc dù là sắp xếp cuộn lại bên trong ống rỗng của quyển trục, nhưng dùng sức mà lắc thì cũng không cảm giác được bất cứ điều gì dị thường. Nếu như không phải khi Lâm Hi và Vương Hải giao thủ, trong lúc vô tình quyển trục bị chấn nát thì vẫn còn không nhất thiết có thể phát hiện bí mật bên trong.
Sau khi Lâm Hi hoàn toàn triển khai bức họa làm từ lá vàng này ra, bộ mặt thật sự của bức họa rốt cục lộ ra trước mặt Lâm Hi.
Đây là một bức họa tinh xảo tuyệt đẹp làm từ kim loại, nhưng dị thường đơn giản không có hoa văn xung quanh!
Hình ảnh ở trung tâm là một đỉnh núi hoàng kim cao nguy nga. Trên đỉnh núi có một con Kim Long cửu trảo ( chín vuốt )chiếm cứ. Móng vuốt của nó cắm thật sâu vào thân núi, long thân thì quấn quanh ngọn núi hết vòng nọ đến vòng kia. Những sợi Long Tu ( râu rồng ) của con Kim Long tõe ra, quấn vòng quanh bức họa đầy oai phong ngạo nghễ!