Thấy được Huyền Trang quả là bất ngờ, xảy ra đại phá diệt khiến Lục đạo phá toái, ức vạn sinh linh hủy diệt, cũng đã qua ngàn năm rồi, với tu vi của Huyền Trang chắc khó lòng sống sót, nhưng không ngờ y lại được thủ mộ lão nhân thu làm đệ tử nên sống ung dung đến giờ.
Nhưng thủ mộ lão nhân quá kín tiếng, gạp nhau mấy lần mà không thổ lộ cho Thần Nam biết việc này, tận hôm nay hắn mới gặp được Huyền Trang.
“Sống là tốt rồi.” Hắn chỉ biết cảm thán như thế. Đúng vậy, qua đại phá diệt mà còn sống là tốt rồi.
Dao động kinh hồn trên hư không như tiểu hành tinh đập vào biển lớn, vang lên tiếng động kịch liệt, từng làn sóng năng lượng vô hình trải về bốn phương tám hướng.
Thiên thú gầm lên, thân thể khổng lồ ẩn trong hắc vụ, tỏ vẻ vô cùng âm u. Hiện tại nó bị nhiều thiên giai Thái cổ thần bức đến tận đây, hiển nhiên phi thường phẫn nộ, nhưng ngần ấy cường giả liên thủ khiến nó đành bất lực.
Cùng lúc, thủ mộ lão nhân ngẩn ra nhìn nữ tử phong hoa tuyệt đại, tựa hồ không tin vào mắt mình.
” Huyên Huyên… con không chết?” Thủ mộ lão nhân hơi run giọng.
“Sư phụ?” Nữ tử bạch y bay bay, khí chất xuất trần kinh ngạc nhìn lão rồi để lại tàn ảnh, xuất hiện trước mặt lão, nghẹn nghào cúi lạy: “Sư phụ…”
“Lúc xưa thấy con tan xương nát thịt rồi cuốn vào trong đường hầm thời không, ta cho rằng…” Thủ mộ lão nhân cười vang nhưng mắt lại hơi ướt: “Con bình an là được, đừng khóc.”
“Sư phụ cũng bình an, con cao hứng lắm.” Bạch y nữ tử được gọi là Huyên Huyên dịu dàng đứng dậy.
“Ha ha…” Thủ mộ lão nhân nhưng lời lẽ có phần nghèn nghẹn: “Tiểu cô nương tinh nghịch năm xưa đã lớn rồi, đừng khóc nữa, ta thích thấy con cười nói hoạt bát kia.”
Huyên Huyên bật cười, quả thật nhất tiếu khuynh thành, phong tư tuyệt thế.
“Hài tử của con cũng lớn rồi, những còn lắm trò hơn con năm xưa, hoàn toàn không kính sợ ta.”
“Là Tiểu Huyên sao?”
“Là nó, lần nào cũng thích hơn thua với lão nhân gia ta, có lúc ta đành phải chạy.”
“Tiểu Huyên quá đáng rồi, sau này con sẽ giáo huấn nó.”
“Ha ha, không cần. Năm xưa không phải con cũng vậy sao, nửa bộ râu của ta bị con vặt trụi rồi. Hơn nữa nó cũng không biết ta là sư phụ của con. Lúc đó ta không bảo vệ được con nên không dám nói với người ta rằng ta là sư phụ của con.”
Thủ mộ lão nhân nói vậy khiến Huyên Huyên ngượng ngập, lên tiếng hỏi: “Tiểu Huyên giờ ở đâu?”
“Chắc ở trong thiên ngoại hỗn độn, cách đây không lâu ta từng gặp nó.”
…
Ngất mất!
Thần Nam và Huyền Trang sửng sốt, Độc Cô ma nữ đó lại là con gái Huyên Huyên. Thần Nam ngẫm nghĩ, trước đây hắn đã nghe qua cái tên Huyên Huyên này.
Đại thần Độc Cô Bại Thiên có hai thê tử, một là Nguyệt Thần, một là đệ nhất ma nữ Huyên Huyên này, Độc Cô Tiểu Huyên chính là con gái nàng ta.
“Huyên Huyên…là sư tỷ của ta. Ngất mất.” Huyền Trang hòa thượng tắt tiếng, như vậy không phải Độc Cô Tiểu Huyên là vãn bối của y sao? Đối với ma nữ đáng sợ đó, y vẫn còn nhớ rõ, nếu để nàng ta biết, vai tiểu sư thúc này ắt y không làm nổi.
Y và Thần Nam kinh ngạc nhất rằng thân phận của thủ mộ lão nhân lại là sư phụ của Huyên Huyên. Quả là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Dao động năng lượng cuồng loạn, Thiên thú xung kích tới, định đột phá trùng vây.
“Huyên Huyên, thịt Thiên thú đã rồi chúng ta hỏi han sau.” Thủ mộ lão nhân nói.
“Sư phụ để con.” Huyên Huyên định xông lên.
Thủ mộ lão nhân bật cười: “Đừng coi sư phụ là vô dụng, năm xưa con quả thật “thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam“. Bất quá, sư phụ con là ai, cường giả thiên tài hạng nhất, mấy năm nay ta tham ngộ tu luyện chi pháp, đã siêu thoát cảnh giới cũ.”
“Sư phụ lại thích bốc đồng.” Huyên Huyên mỉm cười.
“Lần này sư phụ không nói khoác, ta quả thật có không ít cảm ngộ. Kì thật mỗi người đều có thể thành Thiên, thành một phiến vũ trụ, ai mà chẳng tiềm lực vô cùng vô tận, quan trọng là khai thác thế nào…”
Thủ mộ lão nhân nói thế khiến các cường giả đều biến sắc, chăm chú lắng nghe nhưng lão quả đáng ghét, dừng ngay ở đoạn quan trọng: “Sau này, sư phụ sẽ cho con biết… hiện tại diệt Thiên thú đã.”
Thủ mộ lão nhân chợt phản lão hoàn đồng, hóa thành dung mạo trẻ trung, nhưng không xông lên mà kích động: “Tất cả cùng lên nào.”
Ngoài xa, Thần Nam và Huyền Trang cùng bốc hỏa, lão bất tử này thật khiến người ta tắt tiếng, kích động người khác nhưng khi người ta muốn thấy được tu vi chân chính của lão thì…
Mấy vị tu giả đang đối chiến với Thông Thiên liền đứng về phía Huyên Huyên, Thông Thiên và hai hồng hoang cự bá lui lại, định rời khỏi chiến trường.
“Chậm đã.” Huyên Huyên chặn lại: “Thông Thiên, ngươi xưa nay là kẻ không có lập trường, hôm nay ta hỏi ngươi một câu, thật ra ngươi đứng về phe chúng ta hay hỗn độn di dân. Cho ngươi biết, mấy hôm nữa chúng ta sẽ khai chiến với hỗn độn di dân, ngươi nên có quyết định. Ngươi rất mạnh, cũng vì năm xưa không xác định nên mới bị lưỡng phương cộng đồng phong ấn. Lần này hi vọng ngươi không chỉ biết bo bo giữ mình.”
Thông Thiên là vô địch cường giả, một nhân tố không xác định quan trọng, bất kể phe Thiên hay Thái cổ thần đều giữ lòng cảnh giác với y.
“Ta biết.” Thông Thiên dẫn hai người nhanh chóng bỏ đi.
“Giết.” Năm vị Thái cổ thần hướng vào Thiên thú.
“Gào…” Tiếng gầm xé toang hư không.
Từng vạt không gian hắc ám liên tục vỡ tan, Thiên thú mạnh đến rùng mình. Hung nhãn xạ ra ba đạo hào quang âm u, quét tới mấy vị Thái cổ thần.
“Choang.”
“Choang.”
Các Thái cổ thần xuất thủ chống lại, phát ra tiếng choang choảng khí chạm vào đạo ánh sáng đó.
Thủ mộ lão nhân xông tới quát Thần Nam: “Tiểu tử, ngươi cầm đồ tốt như Hồng Hoang Kỳ, còn không sử dụng Thiên thú, đợi đến bao giờ.”
“Cái gì là Thiên thú? Còn nữa, vi sao lão không động thủ?” Thần Nam phát hiện thủ mộ lão nhân vẫn đứng cạnh Huyên Huyên, căn bản không có ý động thủ, chỉ biết đổ nước bọt.
“Nó là hộ pháp hung thú của Thiên đạo.”
Thần Nam cả kinh, cổ thiên lộ thật ra là nơi thế nào, Thiên thú tựa hồ từ đó mà ra, Thiên ở đó chăng?
Hắn lướt tới, Hồng Hoang Kỳ trong tay vung manh dấy lên trận trận tinh quang, tinh không lấp lánh trùm lên Thiên thú, từng đạo đạo tinh thần chi quang kích xạ vào hắc vụ, tạo thành áp lực kinh nhân.
Đồng thời hắn quăng cự quan vào Thiên thú. Vô diện nhân bay theo.
“Gào…”
Thiên thú tựa hồ rất e ngại huyết quan, gầm lên chấn thiên.
Huyên Huyên nghi hoặc nhìn hắn: “Sao con lại thấy y rất đặc thù, vì sao… lại có cảm giác quen thuộc.”
Thủ mộ lão nhân gật đầu, nhỏ giọng: “Con cũng thất thế hả, ta quan sát tiểu tử này rất lâu, hoài nghi có cao nhân thi thố thủ đoạn với y, hình như có người coi y là con cờ, không phải 'Xe Mã Pháo', mà là 'Tiểu Tốt Tử' để hắn tiến tới. Tuy thế nhưng vào lúc quan trọng đều phát ra sát thương lực kinh hồn.”
Huyên Huyên ngẫm nghĩ: “Sư phụ có thấy y là người chúng ta quen không?”
“Cũng không hẳn, đã có người muốn che lấp tất cả, quyết không để lại dấu vết, trừ phi triệt để phân giải linh hồn y xem xét. Ta dám chắc y bị người ta cải mệnh, tất cả đều bị thay đổi.”
“Ai cải mệnh cho y?” Huyên Huyên tỏ vẻ hồ nghi.
“Tựa hồ không phải Ma Chủ, trong lòng ta rất nghi mấy người.” Thủ mộ lão nhân tỏ vẻ trịnh trọng: “Ta hoài nghi không phải Độc Cô Bại Thiên thì là tiểu nhi tử Độc Cô Tiểu Bại của con…”
“Bại Thiên, huynh ấy…” Ánh mắt Huyên Huyên đỏ lựng.
“Không chết, tuyệt đối không thể chết.” Thủ mộ lão nhân tức giận gầm lên: “Tên khốn đó định qua mặt tất cả nhưng không thể qua mặt được ta. Đương nhiên, gần đây ta mới biết, hắn không thể chết được.”
“Sư phụ không cần an ủi con.”
“Không, trực giác cho ta biết hắn ở phía sau đạo diễn một vở kịch.” Thủ mộ lão nhân vẫn tỏ vẻ chắc nịch.
“Còn Tiểu Bại…”
“Tiểu Bại cũng không chết, đừng quên năm xưa chúng ta cùng kết luận, nó kế thừa tối ưu huyết mạch của con và Bại Thiên, thành tựu quyết không dưới Độc Cô Bại Thiên và Đại Ma thiên vương. Tiểu tặc này không biết trốn ở đâu, ta rất hoài nghi cha con chúng đạo diễn một vở kịch.”
“Sư phụ, thật sao?” Huyên Huyên hồ nghi nhìn lão.
“Ta đoán đi đoán lại bao lần, phát giác hai cha con khốn kiếp này vẫn sống nhăn ra.”
…
“Gào…”
Thiên thú gầm lên động trời khiến mọi thiên giai cao thủ đều cảm giác run rẩy, đó là một cỗ “Thế” kinh hồn.
Thủ mộ lão nhân gầm lên: “Không ổn, đây hình như là một con cổ Thiên thú còn lại từ đại phá diệt lần trước, sao nó vẫn còn sống nhỉ? Chúng ta đến xem nào.”
Thủ mộ lão nhân và Huyên Huyên tiến tới, mấy Thái cổ thần chưa ra tay cũng tiến lên, vây Thiên thú đang gầm gào vào giữa.
Mười mấy Thái cổ cao thủ đồng thời xuất thủ, Thiên thú có mạnh hơn nữa cũng không chống nổi. “Choang”, nó bị đánh bay về phía huyết quan, đập vào đó khiến trận trận hồng quang từ cự quan sáng lên rồi đột nhiên phóng đại, hút luôn nó vào, nắp áo quan đang mở rộng kêu “ầm” một tiếng rồi sập lại.
Ai nấy cả kinh, biến cố này vượt khỏi ý liệu.
Thần Nam cũng kinh hãi, vừa nãy hắn dùng Hồng Hoang Kỳ quét mạnh hất Thiên thú bay về huyết quan, định để vô diện nhân xuất thủ, không ngờ huyết quan lại xử lý luôn Thiên thú.
“Tiểu tử, ngươi cõng huyết quan này tới?” Bình tĩnh lại, thủ mộ lão nhân đến gần Thần Nam truy vấn.
“Đúng, lão lẽ nào nhận ra gì sao? ta không biết lai lịch nên để mọi người giám định xem sao.”
“Ngươi tìm được ở đâu?” Thủ mộ lão nhân tiếp tục truy vấn.
“Trong cổ thiên lộ, ta từng bị khốn trong đó.”
Mọi Thái cổ thần đều tiến tới, kể cả Huyên Huyên. Họ nghe Thần Nam giới thiệu về tình huống trong cổ thiên lộ liền im lặng hồi lâu.
“Hình như trong vực sâu có điều cổ quái, chúng ta nên đi thăm dò một phen.” Thủ mộ lão nhân nói với chúng nhân.
Huyên Huyên gật đầu: “Được, nhóm Thái cổ thần thứ hai chưa hoàn toàn về hết, không thích hợp toàn diện khai chiến với hỗn độn di dân. Chúng ta vào cổ thiên lộ tham khảo một phen xem địa ngục không đáy đó có bí ẩn gì.”
Huyết quan đóng chặt lại, đã co đi không ít, chúng nhân chuẩn bị tiến vào cổ thiên lộ hẵng xử lí Thiên thú. Vô diện nhân như bóng với hình, theo sau Thần Nam. Tiểu Y Y lại nắm tay hắn, nhảy tung tăng.
Đương nhiên hai tù binh Tà Tôn và Cửu Đầu Thiên Long cũng bị mang theo.
Mười mấy vị Thái cổ thần đứng tại hỗn độn hải mênh mang cùng phát lực phá toái hư không, thoáng chốc, con đường do bạch cốt chất thành xuất hiện, thông đến vô tận hư không.
Chúng nhân đồng thời cất bước, hào quang lóe sáng đưa họ vào một nơi lạ lẫm, bạch cốt mênh mang xuất hiện trước mắt, họ đã vào cổ thiên lộ.