Tây Du Truyền Thừa

Chương 91: Mộng Mị Yêu Linh


Trong phòng của mình, Tiểu Cúc chợt ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, mùi này làm nàng vô cùng ngạc nhiên và vội vã đi tìm Thiên nói cho hắn biết. Mũi Tiểu Cúc cũng rất thính nhưng không thể bằng mũi Thiên, nàng chỉ có thể ngửi thấy mùi đó trong không khí mà không xác định được vị trí ở đâu.

Sau khi được Tiểu Cúc nói, Thiên mở cửa đi ra ngoài hít một hơi thật sâu rồi nói : ” Mùi hoa tường vi, ta nhớ Hồ Tiên Phủ không có loại hoa này.”

” Hoa tường vi? Chàng mau dẫn ta tới vị trí đó.” Tiểu Cúc hai mắt tròn xoe ngạc nhiên, trong lòng nổi lên một niềm hy vọng rồi kéo Thiên chạy ra ngoài tìm nơi phát ra mùi hương đó.

Nhờ cái mũi lợi hại của Thiên, hai người đã tới căn phòng nơi phát ra mùi hương đó. Thiên lịch sự gõ cửa : ” Xin lỗi người bên trong ngủ chưa?”

” Ngủ rồi!”

Có giọng đáp lại, giọng này Thiên nghe quen quen.

” Đậu má ngủ rồi mà vẫn trả lời được?” Thiên nhíu mày, hắn tự động mở cửa chủ động chào hỏi. Nhưng ngay khi định chào hỏi thì một bóng người lướt đến tung chưởng về phía hắn, một chưởng rất mạnh.

Thiên cũng lập tức tung chưởng cản phá.

Binh!

Hai nắm đấm va chạm, Thiên nhận ra người kia liền nghi hoặc hỏi : ” Đường Hạ, ngươi làm trò gì ở đây?”

Đường Hạ cũng nhận ra Thiên, hắn thu chưởng lại chắp tay nói : ” A di đà phật, đã lâu không gặp.”

Cuộc hội ngộ của hai người bị cắt ngang bởi tiếng nấc nghẹn ngào, Tiểu Cúc đứng ngay sau Thiên nhìn về phía chiếc giường nơi có một mỹ nhân mệt mỏi đang ngồi chính là Tiểu Đan. Tiểu Đan cũng có cảm xúc tương tự, cả hai chạy tới ôm chầm lấy nhau khóc như mưa, đôi bạn thân sau quãng thời gian xa cách cuối cùng cũng gặp lại.

Cả hai ngồi kể nể cho nhau nghe về những chuyện mình đã trải qua trong suốt hai năm, sau đó Tiểu Cúc giúp Tiểu Đan đột phá lên Kết Đan Sơ Kì.

Tiểu Đan cũng được Tiểu Cúc dẫn về phòng mình, còn Đường Hạ chịu an phận ở lại nói chuyện cùng Thiên.

” Hai năm không gặp, xem ra ngươi tiến bộ không ít.” Thiên thân thiện nói.

” Mô phật thí chủ quá khen, bần tăng cũng chỉ là muốn tự bảo vệ chính mình nên mới bỏ chút công sức ra rèn luyện mà thôi.”

Nhớ lại năm xưa khi vừa vào Hoa Tộc, Thiên ở phòng cùng với Tiểu Cúc còn Đường Hạ ở cùng phòng với Tiểu Đan, khi đó cả bốn đã có dịp gặp mặt nhau và tình thế bây giờ cũng vậy, cũng là cả bốn cùng gặp nhau một chỗ chỉ khác là thực lực mỗi người mỗi khác biệt.

Nghĩ lại những quãng thời gian miệt mài tu luyện ở Hoa Tộc, Thiên thở dài hoài niệm : ” Thật là hữu duyên.”

Thiên chợt nhớ ra gì đó liền hỏi : ” Mà ngươi sao lại đi cùng Tiểu Đan?”

” Hữu duyên!” Đường Hạ chắp tay nói.

Sáng hôm sau, trước lúc buổi đấu giá thứ hai bắt đầu Tiểu Cúc tới tìm Thiên để nhờ hắn một số việc.

Buổi đấu giá thứ 2 bắt đầu…

Trêи khán đài đặc biệt, Tiểu Đan, Tiểu Cúc và Đường Hạ đang quan sát buổi đấu giá do Thiên chủ trì.

Tiểu Đan lúc trước có từng gặp qua Thiên nhưng rất ít tiếp xúc hay nói chuyện nên không biết nhiều về hắn, tuy nhiên dựa vào những gì hắn thể hiện ra thì nàng đoán rằng tương lai Thiên sẽ trở thành một kẻ kinh doanh khét tiếng. Hơn nữa mỗi khi nhắc tới Thiên thì bạn thân nàng là Tiểu Cúc đều giành cho hắn những lời có cánh, quan hệ giữa hai người này cũng thân thiết quá mức.

Còn Đường Hạ thì thầm khâm phục : ” Hắn thật lợi hại, chưa gì đã là Ngũ Phẩm luyện dược sư rồi.”

Tiểu Đan tò mò hỏi Tiểu Cúc : ” Với thân phận Ngũ Phẩm như vậy chắc chắn hắn nhận được rất nhiều lời chiêu mộ từ các thế lực lớn nhỏ, tại sao hắn lại ở đây?”

Tiểu Cúc đáp : ” Chàng dùng thân phận giả khi đi thi, hơn nữa chàng muốn tự lập lên một thế lực của riêng mình, tự đi lên bằng đôi chân của chính mình.”

” Xem ra ngươi có tình cảm đặc biệt với hắn, ánh mắt ngươi nhìn hắn đã nói lên tất cả.” Tiểu Đan liếc Tiểu Cúc nói, một câu một chữ hoàn toàn chính xác.

Tiểu Cúc chỉ khẽ mỉm cười, nàng không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn xuống nơi Thiên đang giới thiệu về một loại đan dược quý hiếm.

” Phải rồi Đường hòa thượng.” Tiểu Cúc nhớ ra gì đó, quay sang gọi Đường Hạ.

” Mô phật!”

” Ta nghe nói ngươi từng tới Thiên Không Thành, nơi đó thế nào?”

Đường Hạ đáp : ” Rất đẹp, rất hoành tráng nhưng sao tự dưng thí chủ hỏi ta về nơi đó, người cũng hứng thú về nó sao?”

Tiểu Cúc lắc đầu : ” Ta hỏi vậy thôi, nghe nói Thiên Không Thành là tòa thành lơ lửng trêи không nằm tại trung tâm của Cửu Quốc. Là nơi hội tụ của tất cả những gì phát triển nhất của Cửu Quốc, quân sự, luyện dược, kim khí, đào tạo nhân tài,….”

” A di đà phật, đúng là như vậy. Cách đây vài năm ta từng theo chân sư phụ tới đó, tuy ở đó không lâu nhưng cũng đủ để biết nơi đó vô cùng thịnh vượng, ai ai cũng mong được lên đó định cư.” Đường Hạ nói, trong lòng cũng dâng lên một khao khát được tới nơi đó một lần nữa.

Tiểu Cúc nheo đôi mắt đẹp nhìn về phía Thiên thầm nghĩ : ” Nếu không có chuyện hi hữu nào xảy ra thì khoảng nửa năm nữa chàng phải tới đó một chuyến rồi.”

” Tiếp theo là một sản phẩm cực kì đặc biệt, Tứ Phẩm đan dược.”

Mọi người nhao nhao lên vì tò mò, vì phấn khởi, nãy giờ chỉ toàn là Nhị Phẩm tự dưng nhảy vọt lên Tứ Phẩm, nên nhớ Tứ Phẩm đan có thể so sách với một gia tài của nhà khá giả, dù là loại hạ cấp cũng có giá cắt cổ.

Những người lắm tiền bây giờ mới tới lúc thể hiện, nãy giờ họ ngồi im không phải vì họ không thích những loại đan dược kia mà họ muốn để giành tiền mua những đan dược cấp cao hơn.

Khi giá đỡ đan dược mọc lên từ sàn đấu giá ngay cạnh Thiên, cả khán đài ồ lên vì kinh ngạc, chính giữa giá đỡ là một viên đan dược phát sáng lung linh, độ sáng biểu thị cho cấp độ và sự quý hiếm của đan dược, càng quý thì càng sáng.

Rồi trước hàng ngàn ánh mắt, viên đan dược Tứ Phẩm kia hóa thành một làn khói rồi biến thành một thiếu nữ gợi cảm ăn mặc hở hang ngồi vắt chéo chân nở nụ cười quyến rũ. Thiên lên tiếng giới thiệu : ” Tứ Phẩm Đan Dược độc nhất vô nhị – Mộng Mị Yêu Linh, là loại Tứ Phẩm đan hàng đầu về khía cạnh huyễn ảo. Chắc hẳn những cao thủ dùng ảo ảnh hay phân thân để chiến đấu không lạ gì tác dụng của Mộng Mị Yêu Linh rồi đúng không nào.”

” Mộng Mị Yêu Linh, Tứ Phẩm đan thuộc loại huyền ảo biến dị cực kì trân quý, tuy chỉ là Tứ Phẩm nhưng giá lại cao hơn một số Ngũ Phẩm đan. Thật không ngờ tên này lại sưu tầm được bảo vật hiếm cỡ này.” Có người hiểu biết về đan dược, gật gù nói.

Người khác tiếp lời : ” Không chỉ có vậy, Mộng Mị Yêu Linh là thứ tốt nhất để giúp những người tu luyện công pháp ảo ảnh phân thân phát huy chân chính thực lực. Có hiếm người luyện công pháp hệ này nhưng hầu như đều là cao thủ, xem ra sẽ có nhiều người tranh đoạt nó đây.”

Có người khác không chú ý tới đan dược mà chú ý đến Thiên, nói ra những nghi vấn trong lòng : ” Sao hắn lại có đan dược cỡ này nhỉ, một là hắn giàu vãi đái tiền tiêu không hết mua đan dược quý hiếm về bán đi để làm thú vui, hai là hắn ăn cắp nhưng ăn cắp thì ngu gì mà đấu giá công khai như vậy, chỉ còn một khả năng cuối cùng…hắn là một Luyện Dược Sư chân chính, bước ra từ Đấu Dược Giới, hễ ai đó vào Đấu Dược Giới học dược thuật khi đủ tư cách trở ra đều là thiên tài dược thuật được tất cả các thế lực lớn săn đón.”

” Giá khởi điểm mười ngàn đồng vàng!”

” Vãi đạn rẻ thế, ta trả mười hai ngàn đồng vàng!”

Cả khán đài sôi nổi, giá khởi điểm là quá rẻ cho một đan dược quý hiếm như Mộng Mị Yêu Linh nên mọi người thi nhau nổ giá, có người còn cắm nhà để mua cho bằng được thứ đan dược có một không hai này.

Sau rất nhiều lần hét giá, nổ địa chỉ nhà, đe dọa đối phương thì đã có người giành được Mộng Mị Yêu Linh. Người này không nhận vội mà nói tối nay đích thân tới giao tiền vì món đồ trân quý sợ bị cướp.

Mộng Mị Yêu Linh cũng là món đồ cuối cùng được đem đấu giá ngày hôm nay, sau khi buổi đấu giá kết thúc thì người kia tới tìm Thiên.

Để tránh chú ý, Thiên dẫn người đó vào phòng mình để tiện trao đổi.

Hắn ngồi nghiêm nghị và vẫn đeo mặt nạ để giữ kín thân phận, có thể mọi người sẽ thắc mắc vì sao hắn lại phải giữ thân phận, ngày sau sẽ rõ. Người khách kia toàn thân phủ áo choàng đen, cũng đeo mặt nạ và mũ chùm đầu, nhưng đối với một cuộc trao đổi thì thân phận không quan trọng mà quan trọng là thứ trao đổi.

Người kia lấy trong nhẫn ra một túi vải rồi đặt lên bàn nói giọng giả : ” 100 thạch anh tương đương mười vạn đồng vàng, ngươi có thể kiểm tra trước.”

Thiên gật đầu, hắn mở túi vải ra xem thì thấy đủ 100 viên ngọc tròn lấp lánh ánh xanh, đây là thạch anh, một loại khoáng thạch quý hiếm vừa có thể dùng làm tiền vừa có thể dùng để luyện vũ khí. Giá của chúng tương đương mười vạn đồng vàng và cũng là mức giá mà người này trả cho Mộng Mị Yêu Linh.

Sau khi kiểm tra tiền, Thiên đặt hộp có chứa Tứ phẩm đam dược Mộng Mị Yêu Linh lên mở ra để xác nhận trao đổi. Người kia đưa tay thu lấy hộp gỗ nhìn ngắm rồi gật đầu : ” Giao dịch thành công.”

Thiên hơi tò mò : ” Khách quan, ta hơi tò mò về thuộc tính huyền ảo, ngươi đấu giá bằng được Mộng Mị Yêu Linh chắc chắn trong mình cũng tu luyện loại công pháp ma mị đó, ngươi có thể biểu diễn cho ta xem chút được không?”

Người kia chỉ thở khẽ một hơi, có thể từ chối nhưng tên này lại gật đầu nói : ” Nếu ngươi muốn mở mang tầm mắt thì ta sẵn sàng!”

Rồi Thiên cảm thấy người mình lâng lâng, khung cảnh căn phòng bỗng dưng biến đổi thành một bãi cát vàng tuyệt đẹp cùng sóng biển vỗ ào ào lên bờ cát mịn. Thiên dụi mắt không tin, hắn đứng dậy bước chân về phía trước thì vấp phải chiếc bàn mặc dù trong khung cảnh đó không hề có chiếc bàn nào mà chỉ có hắn và vị khách kia đang ngồi trêи ghế.

Khi vấp vào chiếc bàn thì khung cảnh bãi biển đó biến mất trả lại khung cảnh căn phòng ban đầu, Thiên chưa thấy loại phép thuật nào gây ảo giác mạnh như vậy, hắn thầm thán phục vị khách kia rồi khen : ” Thật lợi hại, không ngờ trêи đời này lại có loại pháp thuật ảo như vậy.”

Vị khách cũng cười rồi nói : ” Đó chỉ là một phần nhỏ của thuộc tính huyền ảo, nếu tu luyện thành thạo tới một mức độ nhất định thì còn làm được nhiều hơn thế.”

Thiên đang nghĩ xem cái nhiều hơn thế kia nó sẽ như thế nào, tưởng tượng ra một dàn mỹ nhân rồi mây mưa một đêm sau đó tỉnh dậy mới nhận ra đó chỉ là ảo giác, thế thì thốn phải biết.

Người kia bắt đầu quan sát Thiên chăm chú hơn, tuy cách lớp mặt nạ nhưng từ cơ thể hắn lại toát ra nét gì đó khá quen thuộc. Vị khách bí ẩn này cảm thấy Thiên có điều gì đó thú vị bèn ra yêu cầu : ” Không biết ngươi có cảm giác giống ta hay không nhưng từ khi giao dịch với ngươi thì ngươi lại mang cho ta cảm giác khá quen thuộc, không biết ngươi có thể cởi mặt nạ xuống được không.”

” Ngu gì!” Thiên nghĩ trong đầu, cởi mặt nạ ra để lộ thân phận à? chắc gì vị khách này đã là người tốt.

Hắn bèn kiếm cớ : ” Thứ lỗi, ta không thể.”

Rồi hắn lại yêu cầu ngược lại : ” Nhưng nếu ngươi cởi bỏ mặt nạ thì ta có thể xem xét việc cởi mặt nạ của mình!”

Những tưởng vị khách kia sẽ từ chối việc để lộ thân phận, ai ngờ hắn gật đầu nhanh gọn rồi tháo lớp mặt nạ xuống khỏi gương mặt để lộ ra một dung nhan mỹ miều tuyệt sắc, mắt đẹp sắc sảo, môi đỏ mọng khẽ cười như muốn cướp lấy trái tim của hắn.

” Ôi thần linh ơi!” Trước nhan sắc của vị khách kia, Thiên sững sờ thốt lên, chân tay hắn run lẩy bẩy.

Hết Chương 91!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.