Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 76: Tố hồi bái thủ


Trần Nhược Tư đi loanh quanh trong phòng, xem xét tỉ mỉ, hắn rất hài lòng với bài trí của căn phòng này.

Đúng lúc hắn cảm thấy hơi đói, sờ sờ bụng rồi quay người chạy ra ngoài.

Cũng không biết có phải vì quá vội hay không mà vừa ra khỏi cửa đã đụng ngay vào Mộng Tuyết đang từ cửa đi vào. May mà Mộng Tuyết chỉ cao tới vai của Trần Nhược Tư, nếu không bây giờ bọn họ không thể chỉ đụng chạm nhẹ nhàng như vậy nữa.

Mộng Tuyết xoa ngực của Trần Nhược Tư, quan tâm nhìn hắn nói: “Không sao chứ? Không làm chàng bị đau chứ?”

Trần Nhược Tư cúi đầu cười, nói: “Đau, đương nhiên là đau rồi, nếu không nàng giơ ngực cho ta đụng xem nào.” Nói xong, hắn rụi đầu vào ngực Mộng Tuyết.

Mộng Tuyết đưa hai tay ra đẩy đầu Trần Nhược Tư ra, nhìn hắn nói: “Sắc quỷ, sao lại vội vàng chạy ra ngoài vậy? Có phải là có chuyện gì muốn nói với ta không?”

Trần Nhược Tư nhìn Mộng Tuyết nói: “Có chuyện, ta đói rồi, ta vẫn chưa thấy nàng nấu nướng bao giờ, hay là hôm nay nàng nấu cho ta ăn đi, được không? Bây giờ ta đói lắm rồi.”

“Ta chưa bao giờ nấu ăn cả, cũng không biết nấu, hay là ra ngoài ăn đi.” Mộng Tuyết nói.

Trần Nhược Tư cong môi nói: “Một trăm lượng bạc cuối cùng đã dùng để mua y quán này rồi, làm gì còn để đi ăn nữa? Xem ra ta phải nhịn đói rồi.”

Mộng Tuyết vùng vẫy khỏi vòng tay của Trần Nhược Tư, cười ngọt ngào, nói: “Lên phố không phải sẽ có tiền sao? Đi thôi.”

Trần Nhược Tư nâng cằm Mộng Tuyết hôn nàng một cái, mỉm cười đáp: “Muội không sợ phật tổ trách phạt nàng sao?”

“Vì chàng, ta cam nguyện trách phạt.” Mộng Tuyết nói.

Trần Nhược Tư đặt tay phải lên vai nàng, nhẹ ôm nàng vào lòng, sau đó bước ra khỏi y quán, vừa đi vừa nói: “Bà lão, nàng thật tốt.”

Mộng Tuyết cười dịu dàng, đáp: “Bây giờ mới biết bà lão này tốt sao?” Nói xong thì cười vui vẻ.

Trần Nhược Tư chau mày, thầm nghĩ: “Nhận là bà lão tốt mà ngay cả cơm cũng không biết nấu, hài, chỉ có thể chịu đựng thôi vậy, ai bảo ta lại đi yêu một tiên tử chứ.” Trần Nhược Tư nghĩ tới đây, hai người đã ra tới cửa y quán.

Mộng Tuyết bỏ tay Trần Nhược Tư ra, nói: “Còn không buông tay ra, ở bên ngoài người ta thấy được thì không hay đâu.” Nàng nói xong thì đưa tay mở cửa, tự mình bước ra trước.

Trần Nhược Tư thầm nhủ: “Đã là vợ của ta rồi, còn sợ người khác thấy, cũng biết xấu hổ nữa cơ đấy.” Hắn cũng theo nàng ra cửa, thuận tay đóng luôn cửa, sau đó khoá lại, cùng với Mộng Tuyết đi tới tửu quán lớn nhất của Ngọc Cảnh Châu thành.

Cửa tửu quán, khách hàng ra vào tấp nập.

Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết vẫn còn cách tửu quán vài trượng thì dừng lại.

“Lạ thật, hôm nay làm sao không gặp người giàu có vậy? Chúng ta mà đi tiếp là tới tửu quán rồi, hay là đợi có ngân lượng trong tay rồi mới tới tửu quán đi.” Trần Nhược Tư nói.

Lúc này, bên trái đường có mười người đang bước lại, ở giữa là một nam tử béo tốt tai to, thân vận một trường bào màu nâu xám quý tộc, mấy người còn lại chỉ mặc vải thô và áo ngắn, lưng đeo một dây lưng màu đỏ.

Từ những thứ này có thể nhìn ra, tên béo đó và những người đi theo hắn là quan hệ chủ bộc.

Mộng Tuyết chỉ người nam tử đó nói: “Ai nói không có, chàng xem, bên trái đường không phải có người đang mang tiền tới rồi hay sao?”

“Nhãn quan của nàng sắc bén thật, ta chưa có ý kiến gì, đi thôi, động thủ đi.” Trần Nhược Tư nhẹ vỗ vai Mộng Tuyết cười, nói xong thì tới bên cạnh mấy người đó.

Khi đám người đó còn cách Trần Nhược Tư ba thước, một người bên cạnh tên béo quát lớn với Trần Nhược Tư: “Cút mau, mau tránh ra, đừng cản đường của lão gia nhà chúng ta.”

Trần Nhược Tư đang cảm thấy không có cơ hội nào tốt để hạ thủ, thì nghe thấy người đó lên tiếng, đột nhiên đã nghĩ ra chủ ý, hắn cố tình đứng ở đó, nhìn bọn họ nói: “Ai nói ta phải nhường vậy? lẽ nào đường này là của nhà các ngươi? Ta tới trước, các ngươi phải nhường mới phải chứ.”

“Tiểu tử khốn kiếp, lại dám bảo lão gia nhường đường cho ngươi sao? Muốn bị đánh sao?” Người bên cạnh tên béo nói.

Hắn nói xong thì đẩy mạnh Trần Nhược Tư một cái.

Trần Nhược Tư giả bộ sợ hãi, run rẩy, đợi người đó giơ quyền đánh tới, lúc sắp tới mặt của Trần Nhược Tư thì hắn kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng tránh né, một lát sau đã tới bên cạnh của tên béo, ôm lấy lưng hắn, hét lớn: “lão gia tha mạng, thủ hạ của ngài dữ quá, tôi sợ lắm.”

Tên béo đó nhìn thấy Trần Nhược Tư ôm lấy mình, đang định phát hoả thì Mộng Tuyết nhẹ nhàng bước tới, mỉm cười với hắn, giả bộ làm như tức giận lắm, trợn mắt nhìn Trần Nhược Tư nói: “tên tiểu tử khốn kiếp này, lúc nãy đã lợi dụng người ta rồi lại còn chạy, bây giờ gặp được ngươi ở đây, xem ta làm sao xử lý ngươi.”

Nàng nói xong, ngọc thủ nắm thành quỳên, giả vờ đánh Trần Nhược Tư.

Tên béo đó nhìn thấy mỹ nữ như vậy, lại còn cười với hắn, tự nhiên trong lòng cảm thấy ngọt ngào, giả vờ phong độ, tủm tỉm cười nhìn Mộng Tuyết, đang định nói chuyện thì, Mộng Tuyết đã tóm lấy y phục của Trần Nhược Tư, kéo hắn lại, vừa bước tới vừa nói với tên béo: “Vị lão gia này, đa tạ ngài, nếu không phải ngài thì tôi đâu có bắt được tên tiểu sắc quỷ này.”

Tên béo lắc đầu cười, thầm nghĩ: “Người đẹp như vậy, thế nhưng thủ đoạn cũng thật ghê gớm.” Hắn vẫy tay gọi người hầu rồi đi về phía trước.

Bộc nhân thấy chủ nhân như vậy thì thấy rất hồ đồ: “Hôm nay lão gia làm sao vậy? Lẽ nào bị con hồ ly ấy làm cho điên đảo rồi sao? Không gây phiền phức cho tiểu tử đó, nếu là trước đây, nhất định đã lột da của hắn rồi.” Bọn họ nghi hoặc nhìn Mộng Tuyết đang lôi Trần Nhược Tư đi mất, lắc đầu, sau đó tiếp tục đi theo tên béo đó.

Đợi đám người kia đi hỏi, Mộng Tuyết thả Trần Nhược Tư ra, cười ngọt ngào nói: “Lần này lấy được bao nhiêu rồi, lấy ra xem nào?”

Trần Nhược Tư lấy ra túi tiền vừa lấy được ở dây lưng tên béo, đặt lên tay ước lượng, nói: “Không được bao nhiêu, hình như chỉ có hơn năm mươi lạng, không ngờ tên béo này, thủ hạ đông như vậy, cứ tưởng rất có tiền, thế mà lại chỉ mang có chút tiền này.”

Mộng Tuyết đón lấy tiền, mở ra, đếm kỹ, có một chút thất vọng nói: “Ta còn tưởng là lần này đã lấy được rất nhiều chứ, không ngờ lại không phải là người giàu có, một chút tiền này, chỉ đủ để ăn một bữa thôi, mặc kệ, cứ ăn trước đã.”

Trần Nhược Tư lấy ra một tấm bài có hình chim ưng màu vàng kim, vẫy vẫy trước mặt Mộng Tuyết: “Nàng xem cái này là cái gì? Thuận tay lấy được đấy, có lẽ có thể đổi được chút tiền. Hay là chúng ta tới tiệm cầm đồ, đổi chút tiền rồi mới đi ăn cơm, phòng khi không đủ tiền lại mất mặt.”

Tấm bài màu hoàng kim đó đích thực là biểu tượng của một tổ chức bí mật, tổ chức này có tên là Long Ưng bang, người của bang này rải rác khắp Ngọc Cảnh Châu thành, nhưng những bang chúng bình thường, sẽ không tuỳ tiện biểu lộ thân phận, trừ khi gặp phải huynh đệ bổn bang, mới biểu lộ thân phận thực sự của mình.

Tổ chức này vô cùng bí mật, do đó trong tình huống bình thường, chỉ nhận thân phận qua thẻ bài chứ không nhận người.

Trên lệnh bài của bang chủ Long ưng Bang có hình một con rồng, phó bang chủ có hình chim ưng, phó sứ có hình hổ, những đầu mục thì có hình sói, bang chúng bình thường thì đều là hình cẩu.

Tấm kim bài trong tay Trần Nhược Tư lúc này chính là thẻ bài của phó bang chủ của Long Ưng bang, hắn bây giờ vẫn không hề biết mà chỉ coi đó là một bảo vật đáng tiền.

Mộng Tuyết xem qua tấm thẻ bài rồi cười nói: “Tuỳ chàng.” nguồn TruyenFull.vn

Trần Nhược Tư cười, nhếch mép nói: “Nếu chuyện gì nàng cũng nghe ta thì tốt quá.”

Mộng Tuyết cũng đã đoán ra ý tứ trong câu nói của Trần Nhược Tư, là vì đêm trứơc đã không thuận theo hắn, nàng xấu hổ đáp: “đi thôi, đói bụng lâu rồi, bây giờ đừng lôi thôi nữa, đêm nay ta đều nghe chàng”

Trần Nhược Tư mê mẩn nhìn Mộng Tuyết, trong lòng thầm nghĩ: “Đêm nay lại có thể thưởng thức một cách sảng khoái rồi.” Hắn nói: “Đây là nàng nói đấy nhé, không được nuốt lời đâu.” Hắn nói xong, hưng phấn ôm lấy Mộng Tuyết bước về phía cửa tiệm.

Mộng Tuyết lắc đầu bất lực, thầm nghĩ: “Cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện đó, nếu thật sự ngày nào cũng mặc chàng chỉ sợ rằng sẽ làm hỏng chàng mất, ai, chàng sao chẳng hiểu cho tâm sự của ta thế? Ta làm vậy là quan tâm chàng mà.” Nàng nghĩ tới đây, thì nhẹ dựa đầu vào vai Trần Nhược Tư, theo hắn bước vào

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.