Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 198: Phong ấn linh kính


Mộ Dung Thiên dùng tốc độ nhanh nhất đi tới thạch thất đặt “Phong ấn linh kính”, lão thấy quanh thạch thất có ánh sáng kim sắc nhàn nhạt bao phủ, tâm lí cảm thấy hết sức cao hứng, thầm nghĩ: “thần tiên, linh kinh phát hiện ra có thần tiên tiến vào khu vực phong ấn của đạo quán chúng ta, ta phải nhanh chóng đi xem xem thần tiên kia đang ở chỗ nào”, Mộ Dung Thiên vừa nghĩ vừa nhanh chân bước vào thạch thất.

Sàn trong thạch thất là đá mịn do nhân công chế tạo cẩn thận, trên nền đá vẽ những đường kim tuyến nhỏ chằng chịt, tổ hợp thành một đồ án trông rất quái dị. Chính giữa thạch thất là một cây cột đá hình lăng trụ cao chừng nửa mét, mỗi mặt cột đá đều vẽ một hình đồ án quái thú. Bề mặt cột đá đặt một chiếc gương đồng trông rất bình thường, lúc này, mặt gương đồng đang lóe lóe những ánh sáng kim sắc đẹp mắt.

Trong những tình huống khác nhau, Phong ấn linh kính sẽ tỏa ra ánh sáng khác nhau: thần tiên tiến vào tỏa ra ánh sáng màu vàng; yêu ma hoặc thú nhân tỏa ra ánh sáng màu đỏ; còn Minh tộc tiến vào thì Phong ấn linh kính sẽ phát ra ánh sáng màu đen…, dựa vào độ mạnh yếu của ánh sáng, có thể phán đoán ra độ cường đại của pháp lực người tiến vào.

Lúc này, Mộ Dung Thiên thấy Phong ấn linh kính phát ra ánh sáng rất mạnh, cho nên nghĩ người tới nhất định là một vị thần tiên tu vi hết sức cao thâm, bảo sao lão không cao hứng cho được?”

Mộ Dung Thiên đi nhanh tới trước cột đá, thầm niệm chú ngữ định vị mục tiêu của linh kính. Chú ngữ niệm xong, trên mặt Phong ấn linh kính xuất hiện một hình ảnh, cảm giác như xem phim vậy. Hình ảnh trong Phong ấn linh kính chính là ảnh Tử Điệp đang ngồi trong phòng khách. Trông thấy thế, Mộ Dung Thiên không khỏi cảm giác hết sức kinh hãi, lòng nghĩ: “là cô ta, sao có thể vậy được? vừa rồi ta ở cùng cô ta, không thấy cô ta lộ ra chút tiên khí nào ra bên ngoài!, thực khó tin, mà Phong ấn linh kính vì sao chỉ phản ứng chốc lát, giờ ánh sáng lại yếu dần rồi? thực khiến người ta đau đầu a”.

Đột nhiên, ánh sáng do Phong ấn linh kính phát ra đột nhiên biến mất, trở lại vẻ bình thường, ánh sáng trên những kim tuyến dưới mặt đất cũng theo đó biến đi, hình ảnh trên Phong ấn linh kính không thấy đâu nữa.

Mộ Dung Thiên thấy thế, vội đi ra ngoài thạch thất, dặn dò mấy đệ tử trông thạch thất: “các ngươi để ý cho ta, Phong ấn linh kính có bất cứ dị trạng gì đều phải ghi chép lại cẩn thận, kể cả thời gian phát sinh nữa”, nói xong, rảo chân quay lại phòng khách.

Trên đường quay lại, Mộ Dung Thiên nghĩ: “gần đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Phát sinh liên tiếp hai sự tình khiến người ta lo lắng, một là Nhược Tư trúng độc, giờ lại là phản ứng của linh kính. Mấy sự tình này phát sinh có ý nghĩa gì không? Chẳng nhẽ đạo quán chúng ta thực sắp có đại nạn ập tới. Không, không có khả năng…”

Mộ Dung Thiên đi tới cửa phòng khách, thấy Tử Điệp vẫn đang ngồi ngay ngắn, tâm lí không khỏi cảm giác có chút bất an, song phần nhiều là cao hứng.

Tử Điệp thấy Mộ Dung Thiên tiến vào, vội vàng đứng dậy nói: “Mộ Dung chưởng môn, thế nào, có chuyện gì phát sinh vậy?”

“Không có gì, chút việc nhỏ thôi mà”, Mộ Dung Thiên cười nói.

Tử Điệp cười cười, lòng nghĩ: “Phong ấn linh kính của đạo quán này thực lợi hại, lại có linh tính có thể phát hiện yêu ma quỷ quái. Vừa rồi mình phát lực, vô ý lộ ra chút tiên khí đã bị nó phát hiện rồi, quả nhiên là bảo vật danh bất hư truyền”. Cười xong, Tử Điệp nói: “đã không có chuyện gì, nhiệm vụ của tiểu nữ cũng hoàn thành, xin phép trở về thôi”.

Mộ Dung Thiên thấy nàng ta muốn đi, nhất thời không biết nên nói gì, qua một lúc, lão quan tâm nói: “giờ trời đã muộn, cô nương nếu không ngại có thể nghỉ ở đây một tối, ngày mai đi cũng không muộn”.

Tử Điệp đi tới bên cửa, ngẩng mặt nhìn trời, thấy trăng đã lên, vài ngôi sao cũng lấp ló, nàng ta quay đầu cười nói: “cũng được, tối nay tiểu nữ xin nghỉ tại đây một bữa, mai sẽ trở về”.

Mộ Dung Thiên thấy Tử Điệp đáp ứng lưu lại, tâm lí lại cảm giác quái quái. Lão định hỏi Tử Điệp có phải thần tiên không, xong lại không dám hỏi, dù sao, phản ứng của Phong ấn linh kính thực rất không bình thường, lão sợ mình nhầm lẫn mạo muội hỏi, nhận được câu trả lời phủ định thì mặt mũi thực không biết vứt đi đâu. Nhưng nếu không hỏi, lão lại lo mất đi cơ hội tiếp xúc với thần tiên tốt như này, hỏi chút chuyện về tiên giới, quan trọng nhất là sợ mất đi cơ hội cứu tỉnh Trần Nhược Tư. Lão nghĩ, nếu Tử Điệp thực là thần tiên, nhất định có biện pháp cứu Trần Nhược Tư tỉnh lại. Truyện được copy tại Truyện FULL

Kì thật, lần này Tử Điệp tới đây cũng là có mục đích, nàng đưa ra hai phong thư là muốn che dấu mục đích thật mà thôi, ý đồ thật của nàng là muốn hỏi han tình hình Trần Nhược Tư. Nhưng nàng biết, mấy người tu đạo này rất cấm kị nữ sắc, nàng lo mình đột nhiên hỏi chuyện Trần Nhược Tư sẽ khiến Mộ Dung Thiên hiểu nhầm mình và Trần Nhược Tư có sự tình gì khó nói, khiến Trần Nhược Tư dính vào phiền toái không đáng có. Giờ phút này, Tử Điệp quả có ý muốn gặp ân nhân cứu mạng của mình, xong lại không biết làm sao mở miệng cho phải.

Mộ Dung Thiên trầm ngâm một lúc, quyết định bỏ mặt mũi xuống, hỏi thử xem có hi vọng gì không: “Tử Điệp cô nương, lão phu xin mạo muội hỏi một câu, cô nương có phải là tiên tử giáng phàm không?”

Tử Điệp lập tức gật đầu, biết là cơ hội gặp Trần Nhược Tư tới rồi, nàng ta cười nói: “đúng thế, nhưng tiểu nữ đã li khai tiên giới rất lâu rồi, không biết tiên giới giờ còn vị trí của tiểu nữ không”.

Mộ Dung Thiên ngạc nhiên hỏi: “nói vậy là sao?”

Tử Điệp cười nói: “chuyện là thế này…”, tiếp đó, nàng đem chuyện Trần Nhược Tư cứu mình từ tay Thanh Mâu ra kể một lượt. Nói xong, nàng sắc mặt trầm trọng, trông như sắp khóc tới nơi, sau đó sụt sịt nói: “Mộ Dung chưởng môn, hắn…, tiểu nữ xem hắn không có khả năng trở lại đâu”, nói xong, chớp chớp mắt vài cái, nước mắt tức thì tuôn ra.

Mộ Dung Thiên nghe Tử Điệp nói xong, tâm lí không khỏi cảm thấy hết sức kinh hãi, thầm nghĩ: “với năng lực của Thanh Mâu, cho dù có mười ta đánh với hắn cũng không có phần thắng. Sao có khả năng chứ, tiểu tử kia sao lại có thể cứu người từ tay Thanh Mâu được? ta xem cô này quá nửa là nhận nhầm người rồi”. Mộ Dung Thiên nghĩ tới đây, mỉm cười nói: “trong đám đệ tử của ta quả có một đứa tên Trần Nhược Tư, mấy ngày trước nó vừa trở lại, có điều, ta nghĩ người cứu tiên tử chắc không phải là nó, với năng lực của nó làm sao đối địch với Thanh Mâu được?”

Tử Điệp nghe Trần Nhược Tư trở về rồi, tâm lí bi thương tức thì bị nàng quăng ra ngoài cửa sổ, cảm giác hưng phấn tức thì tràn ngập tâm hồn. Nàng không che dấu nổi vẻ vui mừng, mặt hưng phấn bừng bừng nói: “đúng rồi, là hắn, hắn nói mình là người Tĩnh Tâm đ*o quán, còn là đồ đệ của Mộ Dung chưởng môn. Hắn giờ ở đâu, tiểu nữ có thể đi gặp một lần không?”

Mộ Dung Thiên nghĩ tới tình trạng Trần Nhược Tư bây giờ, tức thì buồn bực, sắc mặt khẽ biến, thở dài một hơi nói: “chỉ sợ tiên tử nhìn thấy bộ dạng hắn, tâm lí sẽ rất không vui”.

“Hắn sao vậy, xảy ra sự tình gì?”, Tử Điệp vội vàng hỏi.

“Trúng độc, nó trúng Tuyệt mệnh tán”, Mộ Dung Thiên buồn bã đáp.

“Cái gì”, bộ mặt vui vẻ của Tử Điệp nhất thời trở nên rất khó nhìn, nước mắt từ từ lăn xuống, nàng nhìn Mộ Dung Thiên nói: “ý tứ của ngài là hắn chết rồi?”

Mộ Dung Thiên nói: “bình thường người trúng Tuyệt mệnh tán, sau vài phút sẽ tử vong, nhưng nó lại là ngoại lệ, còn chưa có chết, tới giờ vẫn hôn mê bất tỉnh”.

Tử Điệp nghe Trần Nhược Tư còn chưa chết, sắc mặt tức thì tốt hơn rất nhiều, song vẫn có chút khẩn trương nói: “mau, mau dẫn tiểu nữ đi xem tình huống hắn, xem có thể giải độc được không”.

Mộ Dung Thiên thấy được vẻ biến hóa trên mặt nàng ta, tâm lí cũng yên tâm chút, lão đoán nàng ắt có biện pháp cứu Trần Nhược Tư, vội vàng nói: “tốt quá, xin mời theo ta”, nói xong, dẫn Tử Điệp đi tới phòng Trần Nhược Tư.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.