“Anh Lãnh Thần, cảm ơn anh vì đã tin tưởng em.” Cao Tố Cẩm vui lắm, cô ta cứ nghĩ sẽ bị anh nghi ngờ. Nhưng bây giờ lại không có, thật quá tốt đi!
“Anh biết em là một cô gái tốt, quá khứ, hiện tại và tương lai, em sẽ luôn là một cô gái tốt, một cô em gái thánh thiện trong lòng anh.” Tống Lãnh Thần không giấu suy nghĩ của mình, anh lại một lần nữa đính chính bản thân luôn xem cô là em gái của mình.
“Vâng.” Cao Tố Cẩm thấy chua xót lắm, nhất là khi nghe được từ ’em gái’ từ miệng anh.
Đợi đến khi Cao Tố Cẩm đi rồi thì Chu Tịnh Sơ mới mang cơm vào cho Tống Lãnh Thần, lúc ở công ty cô luôn giữ phép tắc đúng mực:
“Tống tổng, thức ăn của anh.”
Nói xong cô đặt hai phần cơm xuống bàn và ngồi xuống ghế. Lúc nãy anh có bảo hãy vào ăn cùng anh, vì vậy mà hiện tại cô mới có mặt ở đây.
“Tố Cẩm có làm khó em không?” Khi nãy Tống Lãnh Thần hiểu nhầm Cao Tố Cẩm là Chu Tịnh Sơ vì anh đoán giờ đó cô sẽ mang cơm đến cho mình, nhưng người đi vào không phải cô. Anh biết hai người đã chạm mặt nhau, cũng vì vậy mà cô đợi đến khi Cao Tố Cẩm đi rồi mới chịu tiến vào trong.
“Không có, chỉ là cô ấy có hỏi tôi vì sao được anh chọn mà thôi.” Chu Tịnh Sơ thành thật đáp.
“Em trả lời thế nào?”
“Không thể nào cả, bảo cô ấy hãy hỏi anh. Vậy cô ấy có mở lời với anh không?”
Đến lượt Chu Tịnh Sơ hỏi lại, anh cười cười:
“Không có.”
Cô không biết anh cười vì lý do gì, cô mặc kệ anh rồi cầm thìa lên, chuẩn bị dùng bữa. Tống Lãnh Thần cũng nhanh chóng ăn cùng cô.
Mới đó mà đã một tháng trôi qua, mọi chuyện vẫn đi theo quỹ đạo cũ của nó.
Hằng ngày Tống Lãnh Thần vẫn đưa Chu Tịnh Sơ đến Tống thị làm việc, tan làm thì đưa cô về Quỷ Uyển. Có đôi lúc anh ra ngoài thường xuyên, Chu Tịnh Sơ biết anh bận chuyện ở tổ chức, cô cũng không hỏi nhiều về điều này.
Tự hỏi trong lòng, Tống Lãnh Thần bán vũ khí giàu có vô cùng, vậy mà vẫn đến Tống thị làm việc. Rốt cuộc đâu là nghề tay trái và đâu nghề tay phải của anh vậy?
Có lần cô hỏi anh về việc này thì anh chỉ đáp ngắn gọn:
“Vì ba tôi muốn nghỉ hưu nên tôi phải thay ba giữ chức tổng giám đốc này, giàu lại càng giàu.”
Đúng vậy, anh thuộc dạng người quý tộc, giàu không ai sánh bằng. Chu Tịnh Sơ thấy mà ham lắm.
Hiện tại cô đã dần làm quen với công việc của mình, trình độ ngày càng nâng cao hơn. Mặc dù đây không phải chuyên ngành của cô nhưng vì cô rất cố gắng, vậy nên đã thành công rồi.
“Tống tổng, anh mới chuyển tiền vào tài khoản của tôi sao?” Chu Tịnh Sơ vừa nhận được tiền thì liền vào gặp Tống Lãnh Thần để hỏi xem có đúng không.
Tống Lãnh Thần biết chắc cô sẽ có biểu cảm ngạc nhiên đó, anh nhướng mi, “Ừm. Đủ không?”
“Cái gì mà đủ không chứ, nhiều quá rồi.” Chu Tịnh Sơ không nghĩ anh sẽ cho cô nhiều như vậy, con số quả thật rất cao, làm thư kí của anh đúng là rất hời mà.
“Em cứ tự nhiên mà sử dụng.” Anh biết cô chưa từng dùng số tiền mà anh cho, một chút cũng không có, vậy nên anh đã dùng cách này để cho cô nhiều tiền hơn.
“Thật sự rất nhiều đấy, anh xem xem.”
“Chẳng ai chê tiền cả. Đây là phần thưởng của em, em cứ nhận đi.”
“Vậy… tôi cảm ơn anh nhiều.” Dù sao đây cũng là công sức của cô, nếu anh cho thì cô sẽ nhận vậy.
Tống Lãnh Thần thấy khuôn mặt khả ái của cô cứ hí hửng mãi thì cũng vui lây, “Hay là đi mua sắm đi, dù sao em cũng mới lãnh tháng lương đầu.”
“Được, vậy chiều tôi sẽ đi.”
“Đi bây giờ luôn, tôi đưa.” Anh vừa dứt lời thì liền đứng dậy, với lấy chiếc áo vest phẳng phiu trên ghế rồi bước đi.
Chu Tịnh Sơ vẫn chưa định hình, “Hả, bây giờ?”
“Ừ.”
Thế là hai người cùng rời đi trước ánh mắt của nhiều nhân viên, hiện tại vẫn chưa tan làm, họ đi như vậy không khiến người khác nghĩ nhiều mới là lạ.
Tống Lãnh Thần đưa Chu Tịnh Sơ đến shop quần áo nổi tiếng, ở đây có đầy đủ đồ dùng dành cho cả nam và nữ. Nhận viên thấy anh và cô thì vội vàng tiến tới chào hỏi.
“Tiên sinh muốn mua cho tiểu thư loại quần áo thế nào ạ?”
“Những mẫu váy đắt và hiện đại nhất.”
Tống Lãnh Thần vừa nói thì mắt nữ nhân viên đã sáng rực, cô ấy làm động tác mời.
“Đây là mẫu váy mới nhất của chúng tôi, tiên sinh, bạn gái của ngài rất thích hợp với nó.”
Nhân viên vừa nói đến đây thì mặt Chu Tịnh Sơ chợt ửng đỏ, cô định sửa lời nhân viên nhưng lại sợ để bầu không khí trở nên khó xử, vậy nên chỉ làm động tác nhíu mày.
Trái ngược với cô, Tống Lãnh Thần dường như rất vui vẻ:
“Được, vậy tôi lấy nó.”
“Ơ, nhưng mà…” Mặc dù mới có tiền nhưng cô cũng không muốn phung phí, nhìn cái giá trên áo mà xem, đắt kinh khủng!
“Em còn thích cái nào nữa không?” Tống Lãnh Thần mặc kệ cô có đồng ý hay không, anh hỏi nhưng lại chẳng thấy cô trả lời, vậy nên đã lựa giúp cô, “Lấy bộ này, bộ này, bộ này nữa…”
Vô số váy đẹp được anh lựa chọn, nhân viên cười như trẩy hội, còn Chu Tịnh Sơ chỉ biết đứng đực ra đấy.
“Tôi không cần nhiều như vậy đâu…” Lúc đầu cô chỉ muốn mua vài bộ để đi làm mà thôi, nào ngờ anh lại chọn những mẫu thiết kế mới nhất này, cô có đi đâu nhiều mà mua chứ?
Thế quái nào ngăn cản rồi nhưng anh vẫn không quan tâm, “Em là con gái, quần áo nhiều một chút cũng không sao.”
Mua xong quần áo, Tống Lãnh Thần lại mua cả túi xách và giày dép cho cô, anh rất kiên nhẫn ngồi chờ cô thử quần áo, thử giày và lựa chọn mẫu thích hợp nhất cho cô. Trong đời anh dường như đây là lần đầu tiên anh đợi người khác, lại còn đợi trong tâm thế vui vẻ nữa chứ.
“Tôi không trả tiền nổi đâu.” Nói ra lời này thì mất mặt với các nhân viên quá, nhưng đây là sự thật, Chu Tịnh Sơ bắt buộc phải nói.
Nào ngờ Tống Lãnh Thần chỉ nở một nụ cười điển trai, đủ làm đốn tim bao nhiêu cô gái ở đây, “Có bắt em trả đâu mà sợ.”
Thế là Tống Lãnh Thần vung tiền như rác, anh chủ yếu mua cho Chu Tịnh Sơ mà thôi.
“Có tiền không mà vào đây mua, hay là chỉ thử xong rồi tí nữa vác mặt không đi ra?”
Chu Tịnh Sơ vẫn còn đang phiền lòng vì sợ Tống Lãnh Thần mua cho mình nhiều quá thì bỗng dưng sau lưng vang lên giọng nói lảnh lót của ai đó. Cô quay đầu lại nhìn, đập vào mắt là cặp tình nhân đang khoác tay nhau hạnh phúc.
Mà một nam một nữ trước mặt cô không ai khác ngoài Trình Ngạn Tiêu và Chu Cầm Hi.