Sủng Tình: Sự Giam Cầm Cả Đời

Chương 48: Bẩn chết đi được


Tống Lãnh Thần lạnh lùng nhìn Lạc Quân Bách, thế mà hắn vẫn cười tươi như hoa, “Đừng động tay động chân như thế chứ, mình chỉ tò mò mà thôi.”

“Hừ.”

“Này Thần, bao giờ cậu định thả Chu Tịnh Sơ ra vậy?”

“Để làm gì?”

“Tớ cũng muốn thử đấy mà.”

“Cậu nằm mơ đi.” Tống Lãnh Thần biết Lạc Quân Bách đang đùa, vậy nên anh mới không tức giận.

Bao giờ anh mới thả Chu Tịnh Sơ ra, đây là một câu hỏi chưa có lời đáp.

“Phía Tống Lãnh Vũ thế nào rồi?” Tống Lãnh Thần bẻ lái sang chuyện khác, bởi anh không thích nhắc đến vấn đề có liên quan đến Chu Tịnh Sơ với Lạc Quân Bách nữa, cái tên đó lúc nào cũng nói không đâu.

“Vẫn theo dõi sát sao ấy chứ, nhưng Tống Lãnh Vũ chưa manh động.” Lạc Quân Bách kẹp điếu thuốc ở ngón tay trỏ và ngón tay giữa, hắn đưa thuốc lên miệng rồi hít một hơi, làn khói mờ ảo nhanh chóng bay quanh, khuôn mặt điển trai của hắn cũng ẩn hiện trong làn khói trắng.

“Không lâu nữa đâu.” Tống Lãnh Thần duỗi chân để thẳng lên bàn, tay cầm lấy ly rượu mà không ngừng lắc lư. Anh biết Tống Lãnh Vũ sẽ không ngồi yên như vậy đâu, hắn sắp ra tay rồi.

“Ừ, chuẩn bị thật tốt đi rồi anh em mình cùng chiến.” Nghĩ đến điều này lòng Lạc Quân Bách lại thấy sảng khoái hẳn lên, cũng lâu lắm rồi hắn chưa đánh một trận đánh lớn nào, giờ đây e là sắp sửa rồi.

“Ai là anh em của cậu chứ?” Tống Lãnh Thần nhếch môi, nụ cười khát máu cũng xuất hiện.

“Khỉ thật, có tin là mình đánh cậu không?” Lạc Quân Bách cuộn chặt tay, hai mắt hằn hộc.

“Haha.” Tống Lãnh Thần phá lên cười lớn.

Tống Lãnh Thần biết chắc buổi chiều Chu Tịnh Sơ sẽ nấu ăn nên anh đã từ chối lời mời của Lạc Quân Bách rồi ra về. Lạc Quân Bách nhìn anh cười ẩn ý, anh cũng mặc kệ hắn.

Quả thật như suy đoán của anh, Chu Tịnh Sơ đã chuẩn bị một bàn ăn đầy đủ các món chính phụ, tuy nhiên đây cũng chẳng phải những món đắt tiền gì. Anh biết cô không dư dả để xài phung phí, vậy nên đã cầm tấm thẻ trong tay mình rồi đưa cho cô.

“Em lấy mà dùng, sau này làm những món ăn sang hơn một tí.”

Chu Tịnh Sơ nhìn tấm thẻ trên tay Tống Lãnh Thần, cô vốn định từ chối nhưng quá hiểu tính tình của anh, thế là cô liền nhận lấy.

“Anh muốn ăn gì, tôi sẽ làm cho anh ăn?”

“Gì cũng được, tùy em.” Tống Lãnh Thần kéo ghế ra và ngồi xuống.

Chu Tịnh Sơ để thẻ sang một bên, cô lấy chén và múc cơm cho anh.

Anh nhận lấy, “Dạ dày còn đau không?”

Nghe Tống Lãnh Thần hỏi, cô trả lời:

“Chỉ cần ăn uống đúng điều độ thì sẽ không bị gì.”

Tống Lãnh Thần đã hiểu, anh gật gù, “Lần sau nếu tôi có về trễ thì đừng chờ đợi tôi.”

Anh sợ cô sẽ bị đau dạ dày thêm một lần nữa, như thế thì khổ sở lắm.

“Ừm.” Chu Tịnh Sơ gật đầu, cô cũng đụng đũa ngay sau đó.

Trong lúc ăn cả hai không nói với nhau câu nào, cứ thế mà ăn hết bữa cơm chiều. Chu Tịnh Sơ dọn dẹp chén dĩa, còn Tống Lãnh Thần thì lên lầu tắm rửa.

“Xong xuôi thì lên hầu tôi.”

Vì câu nói đó của Tống Lãnh Thần mà trái tim của Chu Tịnh Sơ lại bị treo lơ lửng trên không trung. Đêm nay e là phải bị anh hành hạ đến chạng vạng sáng nữa rồi.

Cô lau bàn tay còn đang ướt, xong xuôi mới rón rén đi lên lầu. Nào ngờ vừa mở cửa ra thì Tống Lãnh Thần cũng xuất hiện, anh ôm chầm lấy cô rồi men theo vành tai của cô mà đi xuống.

Hơi thở nóng bỏng của anh khiến cô hoang mang, đây là dấu hiệu của dục vọng lớn mạnh trong người anh, nó sẽ bộc phát ngay thôi.

“Đêm nay cũng… ân ái nữa sao?” Chu Tịnh Sơ cầu mong rằng anh sẽ vì cô bị đau dạ dày mà dừng tay.

“Chẳng phải em không có bị gì à?” Tống Lãnh Thần hôn lên cổ cô rồi lại há miệng ngậm lấy, anh để lại trên đấy một dấu đỏ hồng hồng.

“Rõ ràng là anh mạnh mẽ như vậy, có khi nào chữa khỏi căn bệnh… yếu sinh lý kia rồi không?” Chu Tịnh Sơ nói lời này là vì muốn nhắc nhở Tống Lãnh Thần, nếu như anh đã hết thì có phải nên thả cô đi rồi không? Người tuyệt vời và xinh đẹp hơn cô rất nhiều, chỉ cần anh vỗ tay một cái thì muốn bao nhiêu cũng được, hà tất gì phải giữ lấy cô không buông?

“Tôi không có bị yếu sinh lý.” Tống Lãnh Thần dừng lại mọi động tác, anh nhìn thẳng vào đôi mắt run rẩy của cô ấy có người con gái trước mặt rồi từ tốn phủ nhận điều cô vừa thốt ra: “Tôi không phản ứng được với người khác chứ không phải yếu sinh lý. Điều này chẳng phải em đã rõ sao?”

Chu Tịnh Sơ cắn lưỡi. Cô quên mất rằng bản thân đã nói một điều sai trái, Tống Lãnh Thần cuồng dã như mãnh hổ, anh vốn không hề yếu một chút nào cả!

“Ách, thật xin lỗi, là do tôi đã nói nhầm.” Chu Tịnh Sơ vội sửa lại ngay, bởi cô biết nếu cô không chữa lời nói sai của mình thì kết quả sẽ vô cùng tồi tệ. “Cũng chính vì tôi là người phụ nữ của anh nên tôi mới thấy anh quá bình thường, thậm chí còn… mãnh liệt nữa. Vậy nên tôi mới hỏi điều đó, có khi nào anh đã phản ứng được với những người phụ nữ khác rồi không?”

Tống Lãnh Thần tất nhiên hiểu suy nghĩ của cô, nhưng anh làm sao có thể thả cô đi cho được chứ?

“Để tôi cho em xem.” Bỗng dưng anh buông cô ra, tiến đến bên bàn nhấc điện thoại của mình lên rồi gọi đi một cuộc: “Cảnh Lập, mang một người phụ nữ đến đây cho tôi.”

Chu Tịnh Sơ khó hiểu vì hành động của Tống Lãnh Thần, anh định gọi người khác đến để người đó thử trước mặt cô đấy sao? Việc làm này là để chứng minh cho cô thấy đấy à?

Chẳng mấy chốc Cảnh Lập đã đưa một người phụ nữ đến Quỷ Uyển, người phụ nữ đó có mái tóc màu nâu, cô ta diện trên người bộ váy hết sức ngắn, chỉ cần cúi nhẹ người một cái thì mông hay ngực điều có thể bị lộ ra hết. Nhìn nét mặt cô ta mà xem, bao nhiêu phong tình trên đấy!

“Lão đại, đã mang người đến.”

“Ừ.” Tống Lãnh Thần ngồi xuống sofa, anh liếc nhìn người phụ nữ tóc nâu và nói: “Nếu khơi dậy được dục vọng trong người tôi thì tôi sẽ biến cô thành người phụ nữ sung sướng nhất, còn không thì…”

Từ “chết” chưa kịp nói ra từ miệng của Tống Lãnh Thần thì người phụ nữ tóc nâu đã đáp lời:

“Vị tiên sinh này, tôi sẽ không khiến cho anh thất vọng.”

Người phụ nữ nhìn Chu Tịnh Sơ rồi cười khẩy một cái, phải chăng Chu Tịnh Sơ không khiến Tống Lãnh Thần thỏa mãn nên mới cần cô ta? Nghĩ đến đây người phụ nữ cực kì đắc ý, cô ta ưỡn ngực tiến đến bên cạnh anh, không chần chừ gì nữa mà bắt đầu “thoát y”.

Chu Tịnh Sơ chớp hàng mi cong vút, cô không nghĩ người phụ nữ đó lại không ngại ngùng gì cả, lại có thể cởi sạch đồ trước mặt Tống Lãnh Thần một cách tự nhiên, đã thế cũng chẳng quan tâm đến sự hiện diện của cô.

Người phụ nữ nắm lấy cánh tay Tống Lãnh Thần rồi đặt lên bờ ngực đầy đặn của mình, thân hình uốn éo khiêu gợi, “Tiên sinh, anh có thấy thích không?”

Tống Lãnh Thần nhìn người phụ nữ không chớp mắt, như là đang xem cô ta làm trò hề vậy.

Chu Tịnh Sơ bất giác cắn răng, cô đứng một bên theo dõi tình hình mà chẳng nói gì.

Người phụ nữ cười phong lưu, cô ta quỳ xuống trước mặt Tống Lãnh Thần rồi dạng chân ra, cô ta tự đưa ngón tay của mình vào trong nơi tư mật của chính bản thân, miệng không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ.

“Ưm…”

Chu Tịnh Sơ hoảng hốt, người phụ nữ này đúng là bạo quá mà, lại có thể dùng chiêu thức đó để khơi dậy dục vọng của Tống Lãnh Thần. Nhưng cô không thấy Tống Lãnh Thần có biểu hiện gì, ngược lại thì thấy người phụ nữ đó đã động tình rồi.

Người phụ nữ bắt đầu cởi quần áo của Tống Lãnh Thần ra, cô ta định hôn lên người anh thì lại bị anh ngăn cản:

“Cái miệng của cô ngoại trừ nơi đó ra, những chỗ khác cô không được động vào.”

Người phụ nữ vốn định sẽ hôn lên bờ ngực vạm vỡ của anh nhưng anh lại nói thế, bất đắc dĩ cô ta đành nghe theo. Cô ta dùng miệng của mình tìm kiếm vật nam tính của anh, không e dè và do dự như Chu Tịnh Sơ, cô ta thẳng thừng ngậm lấy.

Mặc dù đã làm tình với Tống Lãnh Thần nhưng Chu Tịnh Sơ vẫn chưa từng xem phim người lớn, hiện tại cũng được coi là xem rồi đấy chứ? Người phụ nữ đó sao mà gan dạ như vậy chứ, một chút ngại ngùng cũng không có.

m thanh phát ra từ cô ta thật ám muội, Chu Tịnh Sơ bất giác cụp mắt.

“Tịnh Sơ.” Vừa mới rời mắt được hai giây, Tống Lãnh Thần bỗng gọi tên cô.

Cô ngước mặt lên nhìn anh, lại thấy anh nhìn mình nhếch môi cười.

“Em thấy rồi chứ?” Tống Lãnh Thần lại nói, đuôi mắt cứ cong mãi.

Chu Tịnh Sơ hiểu ý của anh, anh muốn nói rằng bản thân không hề động tình với người phụ nữ trước mặt, nhưng tại sao chứ?

Thật ra, Tống Lãnh Thần không phản ứng với những người phụ nữ khác ngoài Chu Tịnh Sơ là vì anh luôn nghĩ họ dơ bẩn, kỹ thuật điêu luyện như thế này chắc do đã quan hệ với không ít đàn ông. Và vì bài xích điều đó nên anh mới không có phản ứng mặc dù làm đủ mọi cách cũng nên.

Còn cô, cô rất xinh đẹp lại thuần khiết, kỹ thuật giường chiếu là một con số không tròn trĩnh, điều đó cho thấy cô vốn rất sạch sẽ. Cũng có lẽ chính vì điều đó nên anh mới mê mẩn cô không thôi.

Người phụ nữ tóc nâu chẳng còn tâm trạng để nghe Tống Lãnh Thần nói gì cả, bởi giờ đây cô ta đang cảm thấy khó hiểu vì vật nam tính của anh.

Quái thật, bị làm sao mà nó vẫn không chịu ngốc đầu dậy, rõ ràng là cô ta đã làm hết sức rồi? Có nhầm lẫn gì ở đây không vậy chứ?

Cô ta càng ngày càng rối rắm, hiện tại người phụ nữ rất muốn làm tình cùng Tống Lãnh Thần, nhưng anh chẳng có dấu hiệu gì gọi là ham muốn cô ta.

Chu Tịnh Sơ nhìn rất rõ sự căng thẳng truyền ra từ người phụ nữ tóc nâu, cũng thấy rõ sự thờ ơ và lạnh nhạt phát ra từ Tống Lãnh Thần. Quả thật anh không hề động tình, chuyện này đúng là rất quái đản!

“Đủ rồi.” Tống Lãnh Thần lên tiếng, tuy nhiên người phụ nữ vẫn không dừng lại, anh không thương tiếc mà đẩy cô ta ra khỏi cơ thể mình, gọi lớn: “Cảnh Lập.”

Cửa phòng khép hờ liền bật mở, Cảnh Lập đi vào, hắn lôi người phụ nữ trần truồng rời đi.

“Đừng mà, tôi sẽ khiến tiên sinh thỏa mãn, xin hãy để tôi ở lại, đừng mang tôi đi…” Người phụ nữ cực kì thích Tống Lãnh Thần, cô ta muốn làm tình cùng anh ngay tức khắc, bởi hiện tại cô ta đang rất khó chịu.

Nhưng cô ta chẳng được như ý nguyện, Cảnh Lập cứ mạnh tay kéo cô ta đi. Có lẽ người phụ nữ đó không biết, cô ta sắp phải đối mặt với điều kinh khủng nhất, đó là cái chết.

“Em lại đây.” Đợi đến khi tạp âm đã biến mất thì Tống Lãnh Thần mới cất giọng trầm ấm, anh vui vẻ dang tay ra.

Chu Tịnh Sơ tiến lại gần phía anh, trái tim bỗng đập mạnh một nhịp.

“Em dùng miệng của mình giúp tôi đi.”

“Hả?”

Nghe đề nghị kia của Tống Lãnh Thần, Chu Tịnh Sơ không khỏi bàng hoàng.

“Có vấn đề gì sao?” Tống Lãnh Thần híp nhẹ đôi mày cương nghị khi thấy thái độ thái quá của cô, dường như cô đang hãi hùng lắm thì phải.

“Cứ như vậy… mà ngậm sao?” Cô e dè hỏi.

“Chứ em định làm sao?” Anh dửng dưng hỏi lại.

“Bẩn chết đi được.” Chu Tịnh Sơ bĩu môi, cô không hài lòng vì chuyện này một chút nào cả.

“Em nói gì?” Tống Lãnh Thần không ngờ Chu Tịnh Sơ lại dám chê anh bẩn, cô là đang chê mình sống quá thọ có đúng không?

Người muốn lên giường với anh vô số kể, vậy mà cô lại không biết điều, còn bảo nó bẩn, cô muốn chọc cho anh tức điên lên mới chịu có phải không?

Biết Tống Lãnh Thần hiểu nhầm ý mình, Chu Tịnh Sơ vội giải thích ngay:

“Thì lúc nãy người phụ nữ đó đã dùng miệng của mình rồi, giờ lại đến tôi… Trên đấy toàn là nước bọt của cô ta, không bẩn sao?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.