“Dì đừng quá lo lắng, chuyện này để con tìm cách xử lý. Tố Trầm, em ở đây khuyên ngăn dì, chị sẽ giải quyết ổn thỏa.” Chu Tịnh Sơ vừa dứt lời thì liền xoay người rời đi, chuyện này bắt buộc cô phải nhúng tay vào.
Tố gia là người thân của cô, cô không thể thấy chết nhưng lại không cứu, vả lại Tố Trầm vì bất bình thay cô cho nên mới manh động đi tìm Chu Cầm Hi. Suy cho cùng Chu Tịnh Sơ không thể bỏ mặt làm ngơ được!
Nhưng phải làm sao đây, cầu cứu ai mới được chứ?
Người mà Chu Tịnh Sơ quen cũng chỉ có Cao Nhã Kỳ, nhưng số tiền mà Tố thị đang cần không phải là một con số ít, nếu nói chuyện này cho Cao Nhã Kỳ thì cô ấy sẽ đồng giúp đỡ và đi tìm ba mẹ cô ấy. Cái Chu Tịnh Sơ lo chính là Cao tổng và Cao phu nhân không chấp nhận. Dù gì bỏ ra tận một khoảng tiền lớn để giúp người dưng, không một ai là chịu ngay cả.
Không được, cô không thể tìm Cao Nhã Kỳ!
Còn Tả Tôn thì sao?
Một suy nghĩ liền lóe lên trong đầu Chu Tịnh Sơ, cô đi mượn của Tả Tôn chắc là được chứ?
Nhưng hiện tại Tả Tôn vẫn còn bị thương khá nghiêm trọng, vả lại Tả gia và Tả phu nhân cũng chẳng ưa gì cô. Đi mượn họ cũng chỉ mang nhục mà thôi.
Cách này lại bị Chu Tịnh Sơ loại bỏ. Rốt cuộc cô nên làm thế nào mới phải đây?
Chu Tịnh Sơ vò đầu bứt tai, hai mắt cũng nhắm tịt một cách bất lực.
Tố Trầm vì cô mới liên lụy Tố gia, cô không thể làm ngơ. Phải hành động thôi, hành động gì cũng được.
Đầu Chu Tịnh Sơ đảo liên tục để mong có thể tìm ra được cách xử lý ổn thỏa.
Bỗng dưng một ý tưởng táo bạo nảy ra trong đầu Chu Tịnh Sơ, cô muốn tìm Tống Lãnh Thần và nhờ anh giúp đỡ.
Chỉ có anh mới giúp được cô mà thôi, một người giàu như anh bỏ ra một ít chẳng nhằm nhò gì. Nhưng mà đâu ai lại đồng ý giúp người khác vô điều kiện như thế, vậy nên Chu Tịnh Sơ muốn bàn với Tống Lãnh Thần một vụ giao dịch.
Nghĩ là làm, Chu Tịnh Sơ bắt taxi đến ngay Quỷ Uyển.
Đây là cách tốt nhất để cứu giúp Tố gia, Chu Tịnh Sơ không thể do dự!
Vì đã đến một lần nên Chu Tịnh Sơ đã nhớ đường, cô hướng dẫn tài xế lái theo ý của mình, đi một quãng cuối cùng cũng đã đến nơi.
Đứng trước Quỷ Uyển, lòng Chu Tịnh Sơ không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi.
Dù là thế nào cô cũng không được được bước, đã đến nơi rồi thì phải tiến lên thôi.
Bước lên hai bước, Chu Tịnh Sơ không do dự gì liền đưa tay ấn chuông cửa.
Qua vài giây sau đó, cách cửa được mở ra bởi một người phụ nữ trung niên, bà ta nhìn Chu Tịnh Sơ rồi nói:
“Chu tiểu thư, lão đại đang chờ cô ở bên trong.”
Chu Tịnh Sơ cả kinh, Tống Lãnh Thần biết cô đến tìm anh sao?
Là anh đang quan sát cô đấy ư, camera ở nơi nào vậy chứ?
“Vâng.” Chu Tịnh Sơ lễ phép đáp một câu, sau đó đi theo người phụ nữ vào biệt thự.
Chu Tịnh Sơ cố trấn tĩnh bản thân, dù hôm nay có xảy ra chuyện gì thì cô cũng phải thật bình tĩnh.
“Lão đại, Chu tiểu thư đã đến.” Người phụ nữ trung niên thông báo một tiếng.
Tống Lãnh Thần đang đọc báo, nghe có động tĩnh liền khép tờ báo lại và đặt nó sang một bên. Anh đưa mắt nhìn lên, lại thấy Chu Tịnh Sơ điềm nhiên đứng đấy.
Tống Lãnh Thần rất hiếu kì, hôm nay vì lý do gì mà cô lại đến gặp anh chứ?
“Ừ.” Tống Lãnh Thần khẽ đáp lời người phụ nữ, bà ấy cúi nhẹ đầu rồi đi thẳng vào trong.
“Chu tiểu thư hôm nay đến tìm là vì lý do gì vậy?” Tống Lãnh Thần không nhịn được liền hỏi, anh đang rất hiếu kì, muốn xem Chu Tịnh Sơ sẽ làm gì.
“Tống lão đại, tôi có chuyện muốn giao dịch với anh.” Chu Tịnh Sơ không thích dài dòng nên đã đi thẳng vào vấn đề một cách dứt khoát.
Tống Lãnh Thần nhướng mi đầy hứng thú, anh chìa tay ra phía trước, “Cô ngồi đi.”
Chu Tịnh Sơ nghe lời liền ngồi xuống, mông vừa đặt xuống chiếc ghế êm bằng da thì Tống Lãnh Thần lại hỏi:
“Cô muốn giao dịch gì với tôi chứ?”
“Tống lão đại, Tố thị xảy ra vấn đề, tôi muốn nhờ sự giúp đỡ từ anh.” Chu Tịnh Sơ nói nhanh, hai mắt không gợn tí sóng.
Chân Tống Lãnh Thần vắt chéo vào nhau, hai tay đan lại đặt trên đùi một cách thư thái, “Vậy lợi ích của tôi là?”
Nếu Tống Lãnh Thần đoán không sai, Chu Tịnh Sơ muốn trở thành người phụ nữ của anh.
Quả thật như suy nghĩ của người đàn ông, Chu Tịnh Sơ mím môi nói:
“Trở thành người phụ nữ của anh.”
Chu Tịnh Sơ đã suy nghĩ kĩ, cái mà Tống Lãnh Thần thiếu chỉ là vấn đề đó, thế nên cô mới dám đưa ra đề nghị này, nhưng điều cô đang lo là hiện tại Tống Lãnh Thần có cần đến cô nữa không.
“Cô không nghĩ là tôi không còn hứng thú với cô nữa sao?” Tống Lãnh Thần chỉ đơn thuần là muốn chọc ghẹo Chu Tịnh Sơ một chút, bởi từ đầu thì anh đã ngầm đồng ý trong thâm tâm của mình rồi.
Chu Tịnh Sơ muốn đánh nhanh thắng nhanh, vậy nên đã quả quyết:
“Thế thì tôi sẽ đi tìm Tống Lãnh Vũ.”
Chu Tịnh Sơ cược, nếu chỉ mình cô có thể khơi dậy dục vọng trong người Tống Lãnh Thần thì cô chắc chắn anh sẽ không để cô đến tìm Tống Lãnh Vũ.
Nói ra câu này thì xem như không thể lùi bước được, nếu Tống Lãnh Thần thật sự không muốn giao dịch với cô thì cô phải đến tìm em trai của anh.
Chu Tịnh Sơ cố nén lại cảm hồi hộp trong lòng, cô đang chờ kết quả từ miệng Tống Lãnh Thần.
“Tôi từng có ý định để cô trở thành người bên cạnh nhưng cô lại một mực từ chối, hiện tại lại tìm đến tôi. Điều đó cho thấy chuyện mà cô đang bàn bạc với tôi rất quan trọng, cô nói xem vì sao cô lại tốt với Tố gia như vậy?”
Tống Lãnh Thần khó hiểu, Tố thị quan trọng đến mức Chu Tịnh Sơ có thể hy sinh bản thân mình trở thành dụng cụ ấm giường cho anh sao?
Lúc trước cô không đồng ý yêu cầu của anh là vì không ham vật chất, của cải, nhưng hiện tại cô đã chủ động dâng đến, tất cả đều là vì bất đắc dĩ ư?
Tống Lãnh Thần cảm thấy cực kì hứng thú với Chu Tịnh Sơ, vì lo cho người khác mà không ngần ngại điều gì.
“Tố gia là người thân của tôi, tôi không thể đứng trơ mắt nhìn Tố thị sụp đổ.” Đây là sự thật, bằng mọi giá Chu Tịnh Sơ sẽ kéo Tố thị từ đống bùn đất kia lên.
Nếu thật sự Tống Lãnh Thần không đồng ý thì e là cô phải đi tìm Tống Lãnh Vũ thật. Bởi ngoài những người có thế lực to lớn này thì cô thật sự không biết nhờ ai giúp đỡ.
Trong thâm tâm của Chu Tịnh Sơ vẫn cầu mong Tống Lãnh Thần sẽ chấp thuận giao dịch này, vì dù sao trở thành người phụ nữ bên cạnh anh cũng đỡ hơn ở cạnh Tống Lãnh Vũ.
Từ đầu đến cuối Chu Tịnh Sơ vẫn giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, một chút xao động cũng không hề có.
“Quả thật là một người có hiếu.” Tống Lãnh Thần gật gù, lại nói: “Dù sao chúng ta cũng xem như quen biết, tôi đồng ý với đề nghị của cô.”
Chu Tịnh Sơ không khỏi vui mừng trong lòng, “Thời hạn là một tháng có được không?”
Tuy là nói trở thành người phụ nữ của Tống Lãnh Thần nhưng cũng không phải cả đời, Chu Tịnh Sơ phải biết đưa ra thời hạn, nếu không người chịu thiệt cũng chỉ là cô mà thôi.
Quan trọng nhất là liệu Tống Lãnh Thần có đồng ý hay không mà thôi.
“Đến khi nào thôi không còn hứng thú thì thôi.” Tống Lãnh Thần cương quyết, không cho Chu Tịnh Sơ thương lượng.