“Cậu bị thương sao, có nghiêm trọng lắm không?” Khi nghe Chu Tịnh Sơ nói bản thân cô bị thương thì Tạ Tôn không thể giữ được bình tĩnh, tại sao cô lại bị truy sát chứ, là ai đã làm ra chuyện này?
Cố Tĩnh Dạ lắc đầu, “Tớ không sao. Cảm ơn cậu đã quan tâm.”
“Cậu có biết ai là kẻ chủ mưu không?”
“Tớ không biết.” Chu Tịnh Sơ thấy Tạ Tôn chuyển chủ đề sang chuyện của mình thì liền nhắc nhở: “Cậu có thể nào khuyên Tạ gia bỏ qua chuyện này được không, tớ biết cậu bị thương là khổ cho cậu, nhưng đổi lấy mạng của người khác thì hơi quá đáng. Tớ dám cam đoan rằng nếu Tả gia chịu bỏ qua chuyện này thì trong ngày hôm nay Lạc Quân Dữ sẽ tìm đến và xin lỗi cậu một cách chân thành nhất.”
“Cậu yên tâm, bằng mọi giá tớ sẽ thuyết phục được ba mình…”
“Tả Tôn.” Lúc này cửa phòng bật mở, Tả gia đi vào, trên tay ông ta còn cầm theo một cây gậy để chống đỡ.
Chu Tịnh Sơ thấy sự xuất hiện của ông thì liền đứng dậy, lịch sự chào hỏi:
“Tả gia.”
Sở dĩ người khác gọi ông hai tiếng Tả gia là vì ông thích như vậy, lâu dần cũng thành một cái danh xưng quen thuộc. Tả gia mới đi vào nên không biết Chu Tịnh Sơ là ai, ông nhìn cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt đánh giá sau đó mới chống mạnh cây gậy trên tay xuống đất.
“Cô là ai chứ, vì sao lại đến đây khuyên con trai tôi chuyện này?”
“Ba, cô ấy chính là ân nhân của con.” Tả Tôn không đợi Chu Tịnh Sơ lên tiếng mà đã nói thay cô.
Chu Tịnh Sơ nhận ra sự tức giận trên khuôn mặt già nua của Tả gia cũng đã vơi bớt khi nghe lời giải thích về thân phận của cô từ miệng Tả Tôn, ông hòa hoãn không ít, “Hóa ra người cứu con trai tôi thoát khỏi nguy hiểm chính là cô, Tả gia tôi muốn gặp mặt để cảm ơn cô nhưng không có cơ hội, hôm nay tại nơi này tôi muốn cảm ơn cô, nếu không có cô thì Tả Tôn cũng không thể bảo toàn được tính mạng.”
Chu Tịnh Sơ nhận ra một điều rằng Tả gia cũng là một người rất công minh, khi hay tin cô chính là người đã cứu Tả Tôn thì ông đã hạ giọng và nói lời cảm ơn, xem ra Tả gia cũng không phải loại người không nói lý, có lẽ do ông quá thương người con trai này nên mới quyết định một trận sống chết bắt lấy Lạc Quân Dữ. Chuyện này khó mà trách ông được, người làm phụ mẫu ai lại không lo cho con cái chứ?
“Tả gia quá khách sáo.”
Chu Tịnh Sơ vừa dứt lời thì Tả gia liền cất giọng cứng rắn:
“Cô cứu con trai tôi tôi rất cảm kích, nhưng còn chuyện giữa tôi và Lạc lão đại hay Tống lão đại tốt nhất cô đừng nên xen vào thì hơn. Phận nữ nhi thì nên ở nhà là được rồi.”
Thiện cảm mà Chu Tịnh Sơ vừa dành cho tả gia cũng bay mất khi nghe ông thốt ra câu cuối, ai nói con gái thì không được xuất đầu lộ diện nhúng tay vào những việc này, Tả gia đang khinh thường ai chứ?
Khóe môi anh đào nhẹ nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh, “Nếu tôi ở nhà thì ngày hôm đó sẽ không chứng kiến cảnh Tả Tôn gặp nguy hiểm, cũng sẽ không cứu cậu ấy. Đợi đến khi thuộc hạ của Tả gia đến thì phải nhặt xác của con trai cưng mình về rồi.”
“Cô…” Tả gia bị làm cho cứng họng không nói nên lời, người phụ nữ trước mặt ông ta đúng là mồm miệng lanh lợi thật, ông ta không biết nên đối đáp thế nào mới phải.
Khuôn mặt của Tả phu nhân cũng biến sắc, chỉ có Tả Tôn là nhoẻn miệng cười vui vẻ.
Chu Tịnh Sơ rất thú vị, cậu càng ngày càng thích cô rồi thì biết phải làm sao đây?
Chu Tịnh Sơ khoanh tay trước ngực, cô ung dung nói:
“Vì tôi đã cứu Tả thiếu một mạng nên tôi muốn dùng nó để đổi lấy mạng của Lạc Quân Dữ, Tả gia sẽ không từ chối chứ?”
“Tịnh Sơ, gọi Tả thiếu là khách sáo rồi.” Tả Tôn nghiêm mặt khi nghe cách gọi xa lạ của cô, cậu không thích chút nào.
Chu Tịnh Sơ nhìn cậu cười một cái, lại nói với Tả gia:
“Đương nhiên Lạc Quân Dữ sẽ đến đây để xin lỗi Tả gia cũng như Tả Tôn một cách đàng hoàng.”
Tả gia đưa ánh mắt hoài nghi nhìn cô, “Rốt cuộc cô có quan hệ như thế nào đối với Lạc lão đại?”
“Không phải Lạc lão đại mà là bạn thân của anh ấy, Tống lão đại giúp tôi thoát khỏi hiểm cảnh một lần nên tôi quyết định trả ơn cho anh ấy. Tả gia, ông còn chưa trả lời câu hỏi của tôi?”
“Ba, con là người bị hại nhưng con đã quyết định cho qua rồi, sao ba lại không đồng ý chứ?” Tả Tôn nhăn nhó mặt mày, thật tình mà nói từ đầu cậu đã không có ý định lấy mạng của Lạc Quân Dữ khi biết cậu ta không cố ý, vậy mà ba cậu cứ thích làm lớn chuyện. Biết là ông ấy lo cho cậu nhưng làm thế sẽ đối đầu với hai vị lão đại khét tiếng, rồi cảnh mưa máu cũng đổ ra, cậu đâu muốn như vậy đâu chứ?
Nên cho dù hôm nay Chu Tịnh Sơ không đến tìm thì cậu vẫn sẽ cố gắng ngăn cản Tả gia, để ông không nên vì cậu mà làm chuyện hồ đồ.
Chẳng biết Tả gia đang im lặng suy nghĩ gì đó, mãi vẫn không có câu trả lời.
Chu Tịnh Sơ im lặng quan sát, cô biết ông sẽ đồng ý, chỉ là vẫn còn chưa muốn thỏa hiệp sớm như vậy.
Cô không giục, cứ đứng yên chờ đợi.
“Được rồi, chuyện này tôi sẽ không tính nữa, nhưng mà tốt nhất là Lạc Quân Dữ nên chân thành.” Tả gia cuối cùng cũng không tính toán, đối với một người thương con như ông thì khó mà cho qua được.
“Điều đó là tất nhiên. Lạc Quân Dữ cũng đã đến, lát nữa sẽ vào xin lỗi Tả gia và Tả Tôn.” Đôi môi Chu Tịnh Sơ cong lên tạo thành một vòng cung hoàn hảo.
“Đến? Sao cô biết tôi sẽ đồng ý yêu cầu của tôi mà bảo cậu ta đến?” Tả gia không khỏi nghi ngờ, ông dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô, là vì Chu Tịnh Sơ chắc chắn cái kết của chuyện này sẽ như thế sao?
“Tả gia, tôi ra ngoài gọi cậu ấy vào.” Chu Tịnh Sơ không trả lời câu hỏi của Tả gia mà chỉ cười, nói xong liền mở cửa phòng và xoay người đi thẳng.
Bấy giờ Tống Lãnh Thần cùng với thuộc hạ của anh đang ngồi bên ngoài chờ đợi, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh thì Chu Tịnh Sơ biết anh không có kiên nhẫn khi đợi lâu như vậy. Nhưng mà cũng phải chịu thôi, thời gian như thế đối với anh là lâu nhưng cô vẫn cảm thấy bình thường.
“Tống lão đại.” Chu Tịnh Sơ gọi một tiếng, cô gật đầu báo hiệu cho bản thân đã thành công.
Nhìn sang hướng phía trước, Lạc Quân Bách đang tiến vào, bên cạnh hắn còn có một cậu con trai trẻ tuổi, Chu Tịnh Sơ đoán cậu ta chính là Lạc Quân Dữ.
“Hay lắm Tịnh Sơ, từ đầu tin cô là quyết định đúng đắn.” Cảnh Lập không khỏi vui mừng, được thế này thì hay quá, lão đại của hắn không cần phải “ra trận” nữa rồi.
“Chu tiểu thư, cô thật là giỏi.” Lạc Quân Bách mới đi vào nhưng nghe được lời khen của Cảnh Lập thì biết Chu Tịnh Sơ đã thuyết phục được Tả gia, hắn thấy trong người hết sức nhẹ nhõm.
Chu Tịnh Sơ cười cười, “Giờ đây Lạc thiếu chỉ cần vào xin lỗi người nhà họ Lạc một cách chân thành là được, bọn họ không làm khó các anh đâu.”
“Được, thế tôi sẽ đưa Quân Dữ vào trong.” Thân là anh trai thì đây là việc Lạc Quân Bách nên làm.
Lạc Quân Dữ cảm kích, “Chu tiểu thư, chuyện này cảm ơn cô rất nhiều.”
Chu Tịnh Sơ phất tay, “Không có gì.”