“Lúc nãy tôi không phóng phi tiêu vào tim anh ta là vì không muốn bàn tay dính máu, nhưng nếu các anh không rời đi thì đừng trách tôi không khách sáo.” Có trời mới biết tuy bên ngoài Chu Tịnh Sơ cứng rắn và dùng lời lẽ đanh thép như thế nhưng trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, cô đang rất hồi hộp.
Bốn gã đàn ông đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn xuống bàn tay đang chảy máu của gã tóc vàng, bọn họ còn đang do dự không biết có nên hạ gục Chu Tịnh Sơ trong giây lát hay không.
Một gã đàn ông tóc tóc đỏ bỗng lao về phía Chu Tịnh Sơ, miệng còn không ngừng la lên:
“Để xem mày có thoát được gậy của tao không!”
Chu Tịnh Sơ thấy gã đàn ông tóc đỏ chạy về mình với tốc độ kinh hồn, cô vội vàng lấy phi tiêu phóng thêm một lần nữa, nhanh như chớp cây phi tiêu đã ghim vào chân gã đàn ông tóc đỏ khiến gã ngã quỵ xuống đất.
“A.”
“Tôi đã nói không muốn để tay dính phải máu, anh là đang thách thức tôi đấy sao?” Chu Tịnh Sơ đanh thép cất lời.
Gã đàn ông tóc đỏ sợ hãi đưa mắt nhìn Chu Tịnh Sơ cách mình khoảng năm bước chân, gã thật sự đã bị cô làm cho kinh hãi. Những gã đàn ông còn lại cũng biết được sự lợi hại của Chu Tịnh Sơ, không chần chừ gì liền quay người chạy trối chết.
“Đi.”
Nghe tiếng gọi, gã đàn ông tóc đỏ lồm cồm bò dậy và chạy thật nhanh ra khỏi nơi này.
Chu Tịnh Sơ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bấy giờ cô mới để ý đến chàng trai đang bị ngã bên đường, cậu ta bị đánh đến đáng thương, tay chân đầy rẫy những vết tích do cây côn mang lại.
“Cậu không sao chứ?” Chu Tịnh Sơ tiến đến bên cậu trai trẻ và hỏi thăm tình hình.
Hôm nay Tả Tôn bị đột kích bất ngờ, cứ tưởng bản thân sẽ không thoát khỏi nhưng may mắn Chu Tịnh Sơ đã xuất hiện và cứu cậu, từ nãy đến giờ cậu đã chứng kiến sự oai phong của cô, cô thật sự rất giỏi.
“Không sao.” Dưới sự giúp đỡ của Chu Tịnh Sơ, Tả Tôn từ từ ngồi dậy.
“Hôm nay cảm ơn cậu đã giúp đỡ, tớ là Tả Tôn con trai của Tả gia, sau này nhất định sẽ đền đáp cậu xứng đáng.” Tả Tôn cảm kích không thôi, nếu không có Chu Tịnh Sơ thì chắc chắn cậu sẽ chẳng thể bảo toàn tính mạng.
“Không cần đâu, cậu ổn là được rồi.” Chu Tịnh Sơ xua tay, cô cứu người không phải để họ báo đáp.
“Cậu thật giỏi, thân thủ của cậu đỉnh như vậy chắc không phải người bình thường. Cậu có thể cho tớ biết cậu là con gái của vị lão đại nào không?” Tả Tôn hỏi thêm, cậu rất muốn biết nhiều về cô.
“Hả? Ờ, tớ không phải người trong giới hắc đạo.” Chu Tịnh Sơ nghe Tả Tôn hỏi như thế thì chắc chắn cậu cũng dính đến giới hắc đạo, sợ Tả Tôn không tin nên đã bồi thêm: “Tớ học phóng phi đao là để tự bảo vệ mình thôi, lúc nãy dọa giết bọn người kia cũng là giả, tớ thật sự đã run hết rồi.”
Tả Tôn không ngờ Chu Tịnh Sơ lại chẳng chỉ là một người bình thường, cậu khẽ cười một cái. Vừa định nói gì đó thì có tiếng gọi chợt vang lên, phía xa xa có một đám người hớt hải chạy đến.
“Tả thiếu!”
Chu Tịnh Sơ đưa mắt nhìn đám người áo đen đang tiến đến gần, quả như cô nghĩ, Tả Tôn vốn không phải dạng người bình thường. Nếu cô đoán không nhầm thì số người kia chính là thuộc hạ của cậu hoặc ba cậu.
“Tả thiếu, ngài có sao không?” Một người đến gần và quan sát tình hình của Tả Tôn, lại tự trách: “Xin lỗi Tả thiếu, là chúng thuộc hạ đã đến muộn.”
Tả Tôn không có ý trách mắng, “Không sao.”
Chu Tịnh Sơ thấy Tả Tôn chẳng còn nguy hiểm nữa, cô cất lời từ biệt:
“Tớ có việc, tớ về trước đây.”
Tả Tôn gấp gáp hỏi:
“Cậu còn chưa nói tên cho tớ biết.”
“À, tớ là Chu Tịnh Sơ. Tớ đi đây.” Mặc dù không sợ Tả Tôn nhưng những người bên cạnh cậu khiến cô cảm thấy ngột ngạt lắm, ai nấy đều đằng đằng sát khí, đúng là đã dọa cô hãi hùng.
Tả Tôn nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh vừa rời đi, lòng dâng lên một cảm giác xao xuyến không nói nên lời.
Nhanh sau đó, cậu được thuộc hạ đưa về, tuy nhiên trong lòng vẫn không ngừng cảm thấy bồi hồi và nghĩ về Chu Tịnh Sơ.
Trong một chiếc xe thương vụ đậu ở một góc khuất sau cây cổ thụ rộng lớn, người đàn ông dõi mắt nhìn cảnh tượng diễn ra bên ngoài, bàn tay nhẹ gõ gõ lên đùi vài cái.
“Lão đại?” Người ngồi ở vị trí lái xe khẽ gọi một tiếng, hắn đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi ở phía sau.
Tống Lãnh Thần thu tầm nhìn, bạc môi kiêu ngạo nhẹ nhếch lên:
“Đi thôi.”
“Vâng.” Tần Du khởi động xe và rời đi, mặc dù hắn đang rất tò mò nhưng cũng chẳng hiểu nhiều.
Lúc nãy Tần Du vẫn đang lái xe chở Tống Lãnh Thần thì bỗng dưng anh liền bảo dừng xe, Tần Du nghe theo và đạp thắng. Theo ánh mắt của anh Tần Du liền xoay đầu sang nhìn, phát hiện bên kia đường là hình ảnh một cô gái trẻ, cô còn hô lên một câu dứt khoát.
Tần Du bị cuốn bởi hành động đó của Chu Tịnh Sơ nên dõi theo nhất cử nhất động của cô. Hắn không biết Tống Lãnh Thần muốn hắn dừng xe là vì lý do gì, có lẽ anh cũng hứng thú muốn xem cô sẽ làm được gì sao?
Thật ra Tần Du đoán không sai, Tống Lãnh Thần đang nhắm mắt dưỡng thần, anh vô tình mở mắt ra thì thấy hình ảnh Chu Tịnh Sơ bên vệ đường. Cũng không biết động lực nào đã thôi thúc, anh bảo Tần Du dừng lại.
Người con gái vừa phóng phi đao đó là ai anh vốn không biết, nhưng mà vẫn phải nói khả năng nhắm hướng của cô chuẩn thật đấy, một phát phóng vào tay một phát phóng vào chân khiến hai gã đàn ông kia phải sợ hãi.
“Lão đại, người con trai đó là vị bảo bối của Tả gia, cũng không biết ai đã dám đụng đến Tạ Tôn.” Tần Du chợt nói một câu.
Tống Lãnh Thần vắt chéo chân, hai tay đan vào nhau và đặt trên đùi, “Kẻ thù của Tả gia đâu phải ít, người muốn hại ông ta có rất nhiều.”
…
Chu Tịnh Sơ đi một lúc cuối cùng cũng đến biệt thự riêng của Trình Ngạn Tiêu, nơi đây là nơi mà hắn nói sẽ là ngôi nhà chung của cô và hắn sau khi tiến đến hôn nhân. Rồi cô và hắn sẽ sinh con và sống hạnh phúc tại nơi này, trọn đời trọn kiếp.
Chu Tịnh Sơ đến cũng chẳng cần ấn chuông cửa, bởi cô đã biết mật khẩu của biệt thự, muốn ra vào lúc nào cũng có thể.
Chu Tịnh Sơ mở cửa đi vào, cô vội vàng đóng cửa và bước vào bên trong, đến phòng khách cô liền vô tình bắt gặp những mảnh quần áo đang vương vãi trên đất. Từ đồ nam cho đến đồ nữ đều được văng lộn xộn trên nền gạch màu trắng. Nét cười trên môi Chu Tịnh Sơ chợt ngưng lại, cô trầm ngâm không nói nên lời.
Chu Tịnh Sơ không muốn tin vào mắt mình, nhưng linh tính lại mách bảo cô rằng có chuyện gì đó không tốt. Giây phút này cô cảm thấy rất sợ hãi, sợ đến mức tay chân cứ run lên lúc nào không hay.
Đống quần áo này minh chứng cho một điều, rằng tại căn biệt thự này đang diễn ra một màn ân ái mãnh liệt, vừa bước vào phòng khách đã không chờ đợi được mà hành động nhanh như vậy. Chu Tịnh Sơ không muốn tin, nhưng cô càng không muốn bản thân bị lừa gạt.
Trái tim trong lòng ngực đập liên hồi, Chu Tịnh Sơ dặn lòng mình lại sau đó bước từng bước về phía cầu thang. Càng đi thì cô càng nghe âm thanh hoan ái vang lên càng dữ dội, những tiếng động đó lọt vào tai cô thật chói tai.