Về phía Chu Cầm Hi, sau khi cô ta được áp giải trở về thì liền bị hành hạ, một giây cũng không ngừng nghỉ. Đây là lệnh mà Tống Lãnh Thần đã đưa ra, bằng mọi giá cũng phải khiến cô ta sống không bằng chết.
Chu Cầm Hi không những ăn những đòn roi vun vút, cô ta còn bị cắt đứt gân tay gân chân. Khi lưỡi dao sắc bén cứa xuống, cô ta đã kêu thấu trời xanh.
“Aaa…”
Chu Cầm Hi biết bản thân đã thua triệt để, khoảnh khắc Tống Lãnh Vũ chết đi thì đường sống của cô ta cũng chẳng còn. Chu Cầm Hi hối hận rồi, cô ta không muốn rơi vào tay Tống Lãnh Thần một chút nào, giờ đây sống cũng không được mà chết cũng không xong.
“Đừng mà, đừng lại đây…” Chu Cầm Hi hoảng loạn mà kêu gào, nước mắt cứ thế chảy dài trên khuôn mặt ác độc. Tóc tai rối bời, đôi mắt đỏ ngầu, cô ta đã đoán trước kết cục của mình nhưng không thể chấp nhận được.
Chu Cầm Hi liên tục cầu xin, hòng muốn có cơ hội sống:
“Đừng giết tôi, xin anh đừng giết tôi.”
Trái lập với sự sợ hãi kinh hoàng từ cô ta, Cảnh Minh lại hết sức bình thản, hắn hừ lạnh một tiếng:
“Cô đừng có nằm mơ!”
Hôm nay Cảnh Minh sẽ cho Chu Cầm Hi biết thế nào là địa ngục thật sự, chỉ tiếc là Tống Lãnh Vũ đi quá sớm, một phát súng đó khiến anh ta chết nhưng không khiến Cảnh Minh hả dạ. Tống Lãnh Vũ chết quá dễ dàng, phải chi có cơ hội thì Cảnh Minh nhất định sẽ lột da róc xương anh ta ra!
“Cắt từng mảnh thịt trên người Chu Cầm Hi ra, đến khi nào mất máu đến chết thì mới thôi!” Tiếng ra lệnh đanh thép của Tống Lãnh Thần vang lên từ phía sau, anh nhìn người phụ nữ thê thảm dưới đất bằng ánh mắt căm phẫn.
“Vâng.” Cảnh Minh gật đầu cung kính, hắn phất tay một cái, đám thuộc hạ hiểu ý liền tiến hành ngay.
Con dao găm cứ thế cứa vào tay, chân, đùi, lưng… của Chu Cầm Hi, mỗi lần cắt một cái thì cô ta lại hét lớn.
“A, đau quá…”
“Đừng mà, cầu xin anh đấy…”
“Tôi không chịu nổi, thật sự không chịu nổi…”
“Tôi biết sai rồi, xin anh hãy tha cho tôi…”
“Huhu…”
“A…”
Chu Cầm Hi đã sai, từ đầu mọi chuyện mà cô ta làm đều sai. Nếu như cô ta có thể yên phận sống ở Chu gia thì sau này gia sản cũng thuộc về cô ta, nhưng Chu Cầm Hi trời sinh bản tính kiêu căng, kênh kiệu, bằng một bằng hai phải so đo tính toán với chị gái mình. Chính vì lý do đó mà Chu Cầm Hi mới sa ngã, cô ta ngu muội đến bên cạnh Tống Lãnh Vũ, đối đầu với Tống Lãnh Thần. Giờ đây kết cục nhận được cực kì thống khổ, một bước đi sai cũng không thể quay đầu
Ngoài tiếng la hét của Chu Cầm Hi ra thì không còn âm thanh nào khác, Tống Lãnh Thần đứng một bên nhìn cảnh cô ta chịu cực hình, lòng anh lúc này mới hả dạ hơn một tí.
Anh đã muốn ra tay với Chu Cầm Hi lâu lắm rồi, phải chi anh lấy mạng cô ta sớm hơn thì cũng chẳng để cô ta ra oai đến bây giờ.
“Mình rất tiếc vì phải giết Tống Lãnh Vũ bằng một phát súng.” Lạc Quân Bách vỗ tay lên vai Tống Lãnh Thần một cái, hắn thở dài rồi lắc đầu. “Đáng ra hắn phải chịu hành hạ một thời gian dài rồi mới được chết, như thế mình mới thoải mái hơn.”
Tình thế cấp bách, nếu không Lạc Quân Bách sẽ không để Tống Lãnh Vũ chết dễ dàng như vậy, Tống Lãnh Vũ xứng đáng với những cực hình dày vò hơn nữa.
“Hắn chết không nhắm mắt, cậu còn chưa hài lòng à?” Tống Lãnh Thần nhếch môi hỏi lại, đối với anh thì cái chết của Tống Lãnh Vũ đã quá tốt, bởi không có hắn thì Chu Tịnh Sơ và ba anh sẽ không gặp nguy hiểm, và anh cũng không phải tự kết liễu mình.
“Chứ sao nữa. Hừm, hắn chết quá nhẹ nhàng!”
Hai người đàn ông cùng đi dạo bên ngoài, nhớ lại chuyện cũ, Tống Lãnh Thần nhận ra bản thân chưa cảm ơn Lạc Quân Bách một câu đàng hoàng. Nếu không có hắn thì có lẽ anh cũng không còn trên đời này, hắn đúng là phúc tinh của anh mà!
“Quân Bách, cảm ơn cậu.” Xuất phát từ tận đáy lòng, anh muốn cảm ơn người bạn tốt của mình một câu.
Lời nói của anh bỗng khiến Lạc Quân Bách sảng khoái hẳn lên, bạc môi kiêu ngạo nở nụ cười vui vẻ:
“Cảm ơn gì chứ, chúng ta không cần khách sáo với nhau như vậy.”
Trước đây Tống Lãnh Thần cũng đã từng cứu hắn vài lần, họ đều vào sinh ra tử cùng nhau, luôn đồng lòng vượt qua những nghịch cảnh. Đối với Lạc Quân Bách Tống Lãnh Thần không chỉ là bạn của hắn mà còn là anh em, người thân trong nhà, lần này hắn cứu được Tống Lãnh Thần nhưng không hề mong anh sẽ ghi ơn, hắn cảm thấy không để anh gặp nguy hiểm đã là chuyện tốt rồi.
Khóe môi Tống Lãnh Thần nhếch lên, anh cảm kích không thôi. Nhớ đến chuyện gì đó anh liền hỏi:
“Vây cánh của Tống Lãnh Vũ đã bị cậu diệt bao nhiêu rồi?”
Anh biết trong lúc anh hôn mê để phẫu thuật thì Lạc Quân Bách đã sai người của hắn san bằng địa bàn của Tống Lãnh Vũ, Tống Lãnh Vũ chết đi nên tổ chức của hắn như rắn mất đầu, đây là lúc loại trừ triệt để tốt nhất.
“Chẳng còn bao nhiêu, chúng toàn những tên ăn hại mà thôi.” Lạc Quân Bách nhún vai, việc này đối với hắn dễ như trở bàn tay, không cần nhọc lòng nhiều. Hiện tại xem như đã an tâm rồi, không còn uy hiếp nhiều như trước nữa.
Tống Lãnh Thần không chỉ giết chết Chu Cầm Hi mà Chu Sơn Tấn và Trịnh Giai Ánh anh cũng chẳng để yên.
Anh ra tay với Chu thị, cổ đông rút vốn, tài chính đóng băng, cổ phiếu liên tục hạ. Trong suy đoán của anh, chẳng mấy chốc nữa Chu thị sẽ phá sản.
Trịnh Giai Ánh hay tin Chu Cầm Hi chết rồi nhặt được xác cô ta thì điên cuồng gào thét, cú sốc này đối với bà ta là cực kì lớn.
“Trời ơi, con gái của tôi… sao nó lại có thể thành ra như thế này chứ?”
Trịnh Giai Ánh than trời trách đất, ngồi bên cạnh cái xác đầy máu của Chu Cầm Hi mà tức tưởi không thôi.
Không lâu sau đó bà ta hóa điên, Chu Sơn Tấn mất đi Chu thị, giờ đây ông ta cũng chỉ còn lại hai bàn tay trắng và một người vợ bị điên.
Trịnh Giai Ánh thương Chu Cầm Hi nhất, cô ta chết đi là một đả kích rất lớn đối với bà ta. Lần này e là chứng điên khùng của bà ta khó mà hết được, tất cả cũng do nhân quả báo ứng, khi xưa bà ta đã làm những gì thì đây chính là kết cục mà bà ta phải nhận.
Chu Sơn Tấn tự biết nhục nhã và hổ thẹn về những chuyện mà mình đã làm ra đối với Chu Tịnh Sơ, vậy nên cũng chẳng dám đối mặt với cô nữa.
Một gia đình danh giá, vì đắc tội với Tống Lãnh Thần mà trở nên tan tành, điêu tàn, người sống kẻ chết thảm bại!