Sủng Mị

Chương 1558: Lôi trận, Quang trận - Hai con Thất Tội Hồ ?


Thất Tội Hồ Quang Vương, Sở Mộ đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ thời điểm Hàn lão nhân nhắc đến truyền thuyết Thất Tội Hồ, nội tâm hắn rung động không dứt.

Sở Mộ tiếp xúc truyền thuyết Thất Tội Hồ sớm nhất chính là từ phụ thân Sở Thiên Mang.

Một khắc kia, bất kể Sở Thiên Mang diễn giải như thế nào, truyền thuyết Thất Tội Hồ vẫn làm cho Sở Mộ liên tưởng đến tương lai đẹp đẽ vô hạn. Hắn muốn bản thân mình cường đại hơn, sau đó đi khắp thế giới tìm xem Thất Tội Hồ có phải là tồn tại chân thật hay không.

Đã qua nhiều năm như vậy, Sở Mộ chưa từng quên mất truyền thuyết Thất Tội Hồ. Hơn nữa, Hàn lão nhân chỉ ra các chủng tộc Hạ vị hồ, Trung vị hồ, Thượng vị hồ khác nhau, trên đường Hoàng Tuyền hắn đã gặp được một con Trung vị hồ Nham Đế. Lúc này đây, Thượng vị hồ Quang Vương xuất hiện ở trước mặt hắn đã chứng minh truyền thuyết Thất Tội Hồ là chân thật.

Nhưng mà Sở Mộ không ngờ tới mình gặp phải một đầu Thất Tội Hồ Quang Vương ở trong Ấn cốc.

Thân ảnh Thất Tội Hồ Quang Vương chiến đấu khiến cho đầu óc Sở Mộ cũng sục sôi chiến ý, hình ảnh này hoàn toàn trùng khớp với lời phụ thân kể lại trước kia.

“Quá đáng tiếc, thật là đáng tiếc!”

Ly lão nhi lắc đầu ai thán.

“Đáng tiếc cái gì?”

Sở Mộ cảm thấy khó hiểu liền hỏi lại.

“Trên người nó còn đeo chủng tộc gông xiềng, đây là một đầu Quang Vương chưa được xá tội.”

Ly lão nhi nói.

Tội Hồ gông xiềng là một loại phong ấn chủng tộc cần phải trải qua ngàn đời mới có thể chuộc tội. Sở Mộ không biết đám Yêu Hồ này đến tột cùng phạm phải tội nghiệt to lớn cỡ nào để rồi tiếp nhận hậu quả tàn khốc như thế. Chẳng lẽ chúng nó phạm vào thiên cơ mới bị ông trời trừng phạt?

Nếu không có tầng gông xiềng này, chủng tộc Thượng vị hồ Quang Vương và Ám Vương thậm chí vượt qua năm đại bất tử trong truyền thuyết. Chỉ có chúng nó mới xứng đáng là chủng tộc tối cường.

Bỗng nhiên trong đầu Sở Mộ linh quang chợt lóe.

“Chẳng lẽ Thiên Giới Bi trong Tân Nguyệt Địa ghi lại chính là ám chỉ Thất Tội Hồ?”

Sở Mộ lại nghĩ đến nghi vấn này.

Từng là chủng tộc tối cường, Thiên Giới Bi chỉ dẫn bí mật và trí nhớ sinh vật viễn cổ có phải là ám chỉ chủng tộc Thất Tội Hồ từng huy hoàng và giảng thuật nguyên nhân vì sao chúng nó trầm luân?

Nhưng mà Thất Tội Hồ rốt cuộc lưng đeo tội nghiệt gì? Là thế lực nào định tội chúng nó? Thời đại trước Thất Tội Hồ là chủng tộc tối cường, chính là tồn tại giống như thần linh, làm sao còn bị người khác trừng phạt?

Đông đảo nghi vấn vờn quanh đầu Sở Mộ.

“Thiếu chủ, bây giờ ngươi đã hiểu địa vị của năm đại bất tử chưa?”

Thanh âm Ly lão nhi truyền tới.

“Có ý gì?”

Sở Mộ vẫn cảm thấy chưa hiểu hết ý nghĩa sâu xa trong chuyện này.

“Lấy một thí dụ, tiểu hồ ly chính là U Minh bất tử truyền thuyết. Cấp bậc chủng tộc hẳn là chúa tể hoàn mỹ, thực lực chân chính có thể so với chuẩn Bất Hủ hoặc là sơ đẳng Bất Hủ.”

“Bốn chủng tộc bất tử còn lại là Hoàng Tuyền, Âm Tào, Cửu U, Nại Hà, cấp bậc cao hơn U Minh một chút. Năm đại chủng tộc này được liệt vào hàng ngũ truyền thuyết, đó là vì thực lực một đời lãnh tụ đã đạt tới cấp Bất Tử. Đồng thời lực chiến đấu của chúng nó luôn luôn mạnh nhất trong các chủng tộc đồng cấp.”

“Thất Tội Hồ Quang Vương hiển nhiên là thiên phú cực mạnh. Đáng tiếc lưng đeo gông xiềng nên thực lực suy giảm trầm trọng. Nếu Mạc Tà cùng cấp bậc với nó, U Minh và Quang Vương đối kháng chắc chắn U Minh mạnh hơn.”

Ly lão nhi lựa lời giải thích cho Sở Mộ dễ hiểu.

“Trong năm đại bất tử truyền thuyết, đẳng cấp chủng tộc U Minh thấp nhất đúng không?”

Sở Mộ rốt cuộc nhận ra sự tình khác thường.

“Ừ, nếu phán đoán từ đẳng cấp chủng tộc đúng là U Minh thấp nhất. Nại Hà và Cửu U cao hơn một bậc, nằm trong khoảng cao đẳng Bất Hủ cho tới đỉnh phong, có thể so sánh với Quang Vương.”

Ly lão nhi dừng một chút, sau đó mới bổ sung một câu:

“Dĩ nhiên, chủng tộc cấp bậc càng cao cũng nghĩa là tốc độ phát triển càng chậm. Hơn nữa, trong quá trình trưởng thành cần phải có một vài loại năng lượng đặc thù.”

Ly lão nhi nói những lời này nhắc cho Sở Mộ nhớ tới Thiện Ác nữ vương.

Cho tới bây giờ hắn vẫn không biết đẳng cấp chủng tộc của Thiện Ác nữ vương, nhưng thực lực nữ nhân kia không hề thua kém thời điểm hắn Bán Ma hóa. Phải biết rằng, nàng còn chưa đạt tới mười đoạn đã có thực lực cường đại như thế. Một khi nàng trưởng thành toàn diện sẽ khủng bố tới mức nào đây?

Đặc biệt tốc độ nàng trưởng thành còn chậm chạp hơn cả chủng tộc đẳng cấp Bất Hủ.

Hắn tạm thời suy đoán cấp bậc Thiện Ác nữ vương tương đương với Nại Hà Hoa. Vậy thì thực lực Thiện Ác nữ vương bây giờ vào khoảng sơ đẳng Bất Hủ, nhưng nàng còn chưa đạt tới mười đoạn, điều này đã chứng minh cấp bậc chủng tộc Thiện Ác nữ vương phải cao hơn U Minh rất nhiều.

“Năm chủng tộc U Minh, Hoàng Tuyền, Âm Tào, Cửu U, Nại Hà đại biểu cho lĩnh vực Bất Hủ. Bởi vì truyền thuyết ghi lại lãnh tụ của chúng nó đã bước vào cảnh giới Bất Tử, trở thành chủng tộc tối cường ở thời kỳ đó. Trên thực tế, trong lĩnh vực Bất Hủ vẫn có một vài chủng tộc huyết thống cao hơn U Minh, Hoàng Tuyền hoặc là Âm Tào, thậm chí không loại trừ khả năng vượt qua Cửu U và Nại Hà. Mà Thất Tội Hồ Quang Vương chính là ví dụ rõ ràng nhất. Nhưng điều đó chỉ là dựa trên lý thuyết, khi nào Quang Vương còn chưa xá tội, nó vẫn không đánh lại U Minh ngang cấp.”

Ly lão nhi chậm rãi giải thích.

Sở Mộ gật đầu đồng ý với nhận định này. Lúc trước nghe được truyền thuyết năm đại bất tử, Sở Mộ đã có phán đoán cơ bản rồi.

“Ly lão nhi, vậy theo cách nhìn của ngươi, ta nên đánh giá huyết thống chủng tộc như thế nào cho chính xác?”

Sở Mộ hỏi.

“Cấp bậc chủng tộc? Ta cảm thấy Thế Chủ Thụ nhất định là cao nhất, từ xưa đến nay nó đại biểu cho thần linh tồn tại.”

“Từ Thế Chủ Thụ nhìn xuống sẽ có Thất Tội Hồ Quang Vương, Thiện Ác Yêu Cơ, Giao Nhân cổ xưa …v…v cấp bậc tương đương với Nại Hà Hoa.”

“Xuống một bậc nữa là Cửu U, Hắc Yểm Ma, Thương Thiên Long Vương.”

“Xuống chút nữa là hàng ngũ Âm Tào, thiếu chủ đã gặp được không ít chủng tộc cùng cấp bậc với nó. Ví dụ như Ám Thương Vương, Đấu Thi ma chủ, còn có Tử Dương tiên linh của nha đầu Thần Tông kia.”

Sở Mộ từng thấy qua Đấu Thi ma chủ, chính là Hồn sủng Đấu Thi được Hạ Âm triệu hoán khi phòng thủ trận đồ tu luyện.

Hạ Âm là một người ẩn giấu thực lực rất tốt, trong khi chiến đấu vẫn không lộ ra toàn bộ khí tức Đấu Thi ma chủ. Sở Mộ đầu tiên nhìn thấy chỉ biết nó là một con Thi hệ Hồn sủng bình thường, sau này Ly lão nhi nhắc nhở mới ý thức được đẳng cấp chủng tộc Đấu Thi ma chủ còn cao hơn U Minh. Hơn nữa, đầu Đấu Thi ma chủ kia vẫn chưa đạt tới mười đoạn.

Tốc độ Đấu Thi ma chủ phát triển chậm chạp dị thường, quá trình trưởng thành cần phải thôn phệ rất nhiều thi thể. Đừng xem bộ dáng Hạ Âm ôn hòa, thích đùa giỡn, cái tên này tuyệt đối là ác ma tàn sát thành tính. Nếu không, hắn lấy cái gì nuôi dưỡng một con Đấu Thi ma chủ?

Nhưng hắn chưa thấy Tử Dương tiên linh của Lâm Mộng Linh, khi đó hắn đang tĩnh tu. Hẳn là Ly lão nhi cố ý quan sát mới biết rõ như thế.

Đẳng cấp chủng tộc Tử Dương tiên linh có thể sánh ngang với Âm Tào, vậy thì thực lực khẳng định kinh khủng phi thường.

Ly lão nhi nói cho Sở Mộ biết Lâm Mộng Linh – Tử Dương tiên linh hẳn là xuất hiện tình huống giống như Sở Mộ, cấp bậc Hồn sủng bị cảnh giới hồn niệm chủ nhân hạn chế.

Khó trách Lâm Mộng Linh gấp gáp muốn mau chóng tăng cấp, thì ra Tử Dương tiên linh bị hồn niệm của nàng áp chế, không cẩn thận sẽ xuất hiện tình huống phản bội chủ nhân.

Lâm Mộng Linh vẫn nói Sở Mộ thâm tàng bất lộ, thật ra hai người Lâm Mộng Linh và Hạ Âm không người nào là trứng mềm cả, toàn là hạng dối trên gạt dưới ý đồ bất chính đầy đầu. Nói đi thì nói lại, nếu như bọn họ tâm lý nhu nhược, tố chất thân thể không đủ, thiên phú yếu kém có lẽ đã chết từ lâu rồi, không thể nào đi đến một bước này.

“Xuống nữa là cấp bậc Hoàng Tuyền và U Minh, những chủng tộc tương đối gần có Ma Linh, Vũ Vân Long, Âm Ảnh Thú…v…v Từ U Minh trở xuống còn nhiều lắm, khi thực lực thiếu chủ lên cao hơn, tầm mắt sẽ rộng rãi hơn. Đến lúc đó tự bản thân thiếu chủ sẽ có khái niệm cụ thể.”

Ly lão nhi nói.

Sở Mộ cười khổ nói:

“Trước giờ ta vẫn cho rằng U Minh Hồ Tôn đã là đẳng cấp cao nhất.”

“Cách nói này cũng không sai, bởi vì những Hồn sủng đẳng cấp chủng tộc cao hơn như Quang Hoàng, Hắc Yểm Ma, Đấu Thi ma chủ, Thương Thiên Long Vương không có một con nào đạt tới cảnh giới Bất Tử. Nhưng lãnh tụ U Minh đã có lãnh tụ thực lực cấp Bất Tử, trên một trình độ nhất định đã chứng minh rằng chủng tộc U Minh mạnh hơn chúng nó.”

Ly lão nhi cười nói.

Sở Mộ gật đầu đồng ý với nhận định này. Trên thực tế huyết thống chỉ đại biểu cho ưu thế thiên phú từ khi mới ra đời, thực lực chân chính vẫn phải tự mình tu luyện. Hắn tin tưởng chỉ cần tìm được phương thức tu luyện thích hợp, ví dụ như Băng Không Tinh Linh và Ma Thụ chiến sĩ đẳng cấp chủng tộc chỉ là chiến tướng, nhưng hiện tại thực lực hai đầu Hồn sủng này không hề thua kém mấy chủng tộc kia bao nhiêu.

“Cuối cùng chúng nó đã ngừng lại rồi.”

Lâm Mộng Linh chỉ tới phía trước mặt, vội vàng nói.

“Thật là đáng tiếc, ta định nhìn xem con nào mạnh hơn…”

Hạ Âm thở dài một hơi rồi nói.

Thế nhưng, ba người bọn họ được thấy trận chiến giữa hai đầu Quang hệ Hồn sủng đỉnh cao đối kháng đã là may mắn lắm rồi. Ít nhất bọn họ biết được cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, cảm giác rung động hẳn là rất lâu mới có thể bình phục.

Hai con Hồn sủng va chạm một đợt kịch liệt nữa sau đó nhanh chóng tách ra. Quang Hoàng bay về phía Vân Hoàng Sào, còn Thất Tội Hồ Quang Vương không có rời khỏi, tựa hồ tòa sơn cốc này chính là lãnh địa của nó.

Thất Tội Hồ Quang Vương đã nhận thấy có người nhìn trộm mình, nó cao ngạo nhìn thoáng qua vị trí ba người Sở Mộ, nhưng không để ý quá lâu. Thân thể nó biến thành một luồng sáng rực rỡ biến mất bên trong sơn cốc.

“Chúng ta theo sau!”

Lâm Mộng Linh vội vàng nói.

“Đuổi theo làm gì, định mượn gió bẻ măng?”

Hạ Âm khó hiểu hỏi ngược lại.

“Đừng nói nhảm, mau đuổi theo!”

Lâm Mộng Linh trợn mắt nhìn Hạ Âm, chỉ hận không được tát tên này vỡ mồm.

Hạ Âm cũng không nói gì nữa, nhìn thấy Lâm Mộng Linh vội vã đuổi theo Thất Tội Hồ Quang Vương đành phải khống chế Hồn sủng của mình bám sát sau lưng nàng.

Sở Mộ cũng muốn xem lãnh địa Thất Tội Hồ Quang Vương. Thế là ba người một đường đuổi theo Quang Vương, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Không biết ba người chạy đi bao lâu, địa thế từ từ lên cao dần, sau đó vách núi dựng đứng y như đâm thẳng lên từ lòng đất.

Tốc độ Thất Tội Hồ Quang Vương cực nhanh, ba người bám theo tới vách núi đã mất dấu nó, chỉ có thể vừa đi vừa tìm kiếm dựa trên khí tức nó lưu lại.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, ba người đã leo lên đỉnh núi cao vời vợi. Sở Mộ quay đầu nhìn lại chỉ thấy sau lưng là một dãy sơn cốc liên miên bất tuyệt, bỗng nhiên trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh tương tự.

Đó là dãy sơn cốc tràn đầy lôi điện, không gian ẩn chứa Lôi thuộc tính nồng nặc. Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống sẽ thấy một cái trận đồ khổng lồ, đồ án là do vô số đồi núi, sơn cốc, vực sâu khắc hoạ tạo thành.

“Là Lôi cốc tại Yêu Cảnh, ta nhớ ra rồi.”

Sở Mộ đột nhiên tỉnh ngộ, vui mừng vỗ đùi một cái.

Sở Mộ nhớ lúc ban đầu đi cùng Mục Thanh Y tiến vào Yêu Cảnh, rồi tới Lôi cốc. Bọn họ thấy được một cái trận đồ cổ xưa khiến cho nội tâm rung động không nói nên lời.

Trận đồ cổ xưa chứa đầy lực lượng lôi điện, cả vùng đất bao la khuất tầm mắt chính là phạm vi nó ảnh hưởng. Sở Mộ phải leo lên đỉnh núi cao nhất mới có thể thấy hết quang cảnh trận đồ bao phủ.

Nhưng mà Sở Mộ không nghĩ tới trong Ấn cốc cũng có một cái trận đồ như thế, điểm khác biệt duy nhất là trận đồ ở nơi này được ánh sáng vạn trượng bao phủ.

Một cái Lôi trận, một cái Quang trận.

Đồng thời xuất hiện hai con Thất Tội Hồ Lôi Quân và Thất Tội Hồ Quang Vương, rốt cuộc trong chuyện này đang ẩn giấu bí mật gì đây?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.