Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 28: Lông đại bàng. Hạ


Dịch Diệp hơi choáng: “Phải trả tiền hả?” Hắn còn tưởng là Công Tôn Dực cảm niệm đến việc mình chữa khỏi chuyện thầm kín khó nói mà muốn tặng lễ tỏ lòng cảm tạ.

Công Tôn Dực nhướng mày, bị tổn thương kêu lên: “Đương nhiên phải tốn tiền mua, cậu tưởng nó là thứ từ trên trời rơi xuống à! Ông đây làm mấy thứ này bộ dễ sao, cũng vì là cậu nên ta mới bán một đồng vàng nhỏ, gặp người khác hai đồng cũng chưa chắc mua được.”

“Đa tạ ý tốt của cậu.” Dịch Diệp đành xìa khuôn mặt tươi cười tạ ơn hắn, “Có điều một đồng vàng nhỏ ta cũng không mua nổi, ta vốn đâu có nhiều tiền vậy.”

Công Tôn Dực suy nghĩ trong tích tắc, khẳng khái nói: “Nếu cậu thật sự muốn, có thể ký sổ. Cũng vì là cậu thôi, gặp người khác ta tuyệt đối không cho ký sổ.” Hắn chợt hạ giọng, xán đến trước mặt Dịch Diệp, dùng giọng chỉ để người trong phòng nghe thấy, “Cậu cũng biết, tháng trước lúc khảo hạch tiễn thuật ấy, có người vì mua một mũi tên điêu linh mà chịu ra một đồng vàng nhỏ kìa.”

Đế Tố ở sau lưng Từ Đại Thiết thầm xì xầm: “Ai vậy, đầu bị lừa đá hả!” Lập tức bị Công Tôn Dực hùng hổ trừng một cái.

Vẻ mặt Triệu Chung Vấn hơi khác thường, nhưng chỉ mím môi, không hề nói gì.

“Ta biết ta biết, đa tạ đa tạ.” Dịch Diệp chắp tay lia lịa, “Tiễn thuật của ta ấy à, có dùng toàn điêu linh cũng chả bắn trúng đầu nhang, ta vốn không nghĩ tới chuyện ấy. Cậu cứ đi hỏi người khác đi, đừng vì ta mà làm trễ nải đường làm giàu của cậu.”

“Vậy là thật sự không muốn?”

Dịch Diệp khẳng định rồi thành khẩn gật đầu: “Thật không muốn.”

Công Tôn Dực quay sang nhìn mấy người kia: “Còn mấy người thì sao, có ai muốn không?”

Không ai lên tiếng.

“Thật sự là không biết hàng, một đám nhà quê.” Công Tôn Dực hậm hực mắng một câu, sải chân đi ra cửa.

Núp sau cửa, mãi khi thấy Công Tôn Dực đi xa, Đế Tố mới nhảy dựng lên chỉ theo bóng lưng hắn tức giận nói: “Ai đồ nhà quê! Ba mũi tên bán một đồng, coi chúng ta là đồ đần cả à!”

Tử Thanh nhăn mày suy nghĩ nói: “Nếu thật sự là tên Điêu linh, hắn bán vậy cũng không đắt lắm, chỉ sợ không phải là lông đại bàng thật sự.”

“Lông đại bàng giả cũng không cần lo, chỉ cần tên này nhất định bắn trúng được đầu nhang, không trúng thì trả tiền lại cho ta, vậy thì ta mua.” Đế Tố rất khôn khéo nghĩ.

Đám người nghe vậy cười rộ.

Đêm thu dần sâu, Tử Thanh đưa thuốc cho hai tên binh bị bệnh trong Khúc, khám lại mạch, thấy không có gì đáng ngại mới vòng về. Đám người trong phòng đã giải tán, chỉ mỗi Dịch Diệp không nghỉ ngơi như thường lệ mà châm đèn, xoay người chổng mông, sột soạt lục lọi tìm đồ.

“Anh, đang tìm gì thế? Muốn em giúp không?” Tử Thanh dập đèn lồng trong tay trước, hỏi.

Dịch Diệp không quay lại, miệng nói: “Không cần không cần, em cứ làm việc của em, ta có đặt nước trên bếp, cho em ngâm chân.”

Tử Thanh thấy thế, bèn tự đi chế nước sôi, ôm chậu gỗ vào nhà trong, thêm gáo nước lạnh cởi vớ giày ngâm chân. Hơi nước bốc lên, hồi lâu, mồ hôi rịn đầy trên chóp mũi, mệt mỏi cả ngày đã bớt đi nhiều.

Phía bên này, Dịch Diệp mừng khấp khởi tìm được đồ, cầm đặt trên đất, tinh tế chuyển qua.

Tử Thanh nhận ra đa số đều là những dược liệu bồi bổ, có đương quy, hoàng kì các loại, xem hắn tỉ mỉ lọc ra phần vụn, đóng vào ống trúc nhỏ.

“Anh, đang làm gì vậy?” Cô không hiểu hỏi.

Dịch Diệp quay sang nhìn cô cười nói: “Mấy hôm nữa không phải Lão Đại đi gặp mẹ và vợ sao? Ta nghĩ chỗ chúng ta cũng không có gì để đem ra, mới chọn ít thuốc bổ, lọc ít vụn chia ra cho anh ấy cầm đi. Tuy chỉ là bột vụn nhưng vẫn có hiệu nghiệm, họ đi đường mệt nhọc, có thể dùng luôn” Hắn ngừng đoạn, cười hắc hắc, “… với lại, đám nguyên liệu còn nguyên này chưa chắc đã dùng đến, chúng ta lấy ít bột vụn cũng không thể tính là tham ô dược liệu trong quân, đúng không?”

“…” Tử Thanh nhìn ống trúc trong tay hắn, lại nghĩ tới sắc mặt hôm nay của Triệu Chung Vấn, khẽ mỉm cười nói, “Vẫn là anh nghĩ chu đáo.”

Dịch Diệp gật gù nhướng mi đắc ý nói: “Không thì sao lại có câu nghèo thì sinh biến chứ! Hai chúng ta lương mỗi tháng đều gửi cả về nhà, có thể nói là nghèo trắng túi, dĩ nhiên phải nghĩ cách khác.”

Đợi đến Mười lăm, Dịch Diệp giao đống dược liệu vụn cho Triệu Chung Vấn, còn chỉ cách nấu, tất nhiên Triệu Chung Vấn rất cảm kích, không nói nhiều, chỉ ôm tay thành quyền, không nhẹ không nặng đánh vào ngực Dịch Diệp mấy lần.

Nhìn anh ta và Từ Đại Thiết vui vẻ ra doanh, cảm giác thỏa mãn giản đơn lại nhỏ nhoi lan truyền ra cả bọn Tử Thanh. Tử Thanh ngây ngẩn nhìn về chân trời, giờ đang cuối thu trong lành, bầu trời càng thêm cao rộng sáng sủa, lơ lửng mấy đám mây mỏng, thi thoảng còn thấy ngỗng trời xếp hàng bay qua, như bức thuỷ mặc khiến lòng người bình yên uể oải.

Đế Tố cũng nhìn bầu trời đăm đăm, mãi mới nhảy phắt dậy níu Tử Thanh, hưng phấn nói: “Hôm nay chúng ta đi bắn nhạn đi, ra chỗ đất hoang nướng ăn, được không?”

Tử Thanh bị cậu ta lôi chân nam đá chân chiêu, còn chưa trả lời, Dịch Diệp đã kéo Đế Tố qua đập lia lịa, cười to nói: “Hai ta đúng là cùng chung ý tưởng! Ta vừa mới nghĩ đến mùi vị của chân nhạn nướng, một mùi thơm thật là…”

“Mấy người cứ đi đi, y thất không thể không có người, để tôi ở lại trông coi.” Tử Thanh cười nói.

Dịch Diệp cau mày: “Sao em không đi được, lúc nào cũng là em canh nhà, cũng nên ra ngoài chút mới phải!”

“Không sao mà, canh nhà cũng tốt.”

“Không được, hiếm khi có thời tiết như vậy, vài bữa phải đợi hết tuyết thì không còn ý nghĩa.” Dịch Diệp nghĩ ra cách, “Lần trước Qua Minh của Khúc hai còn nợ nhân tình ta, ta nhờ hắn sang giữ giúp một hôm, hẳn không sao.” Qua Minh là y sĩ bên Khúc hai, có lần trộm thuốc ra ngoài bán, gặp phải Hình Y Trưởng đang kiểm kê ngẫu nhiên, may Dịch Diệp trượng nghĩa, tạm thời chuyển qua chút, mới tránh được một lần kẹt giúp hắn, sau đó vội bổ sung chỗ thâm hụt, không dám tham ô tiếp.

Tử Thanh cuối cùng vẫn thấy không ổn, nói: “Thế không ổn đâu…”

“Chỉ có mấy bước lại quay về rỉ tai Đế Tố, “Cậu chớ quên ghé chỗ Đôn Tử đó…”

Đế Tố gật đầu lia lịa.

Trong chớp mắt, hai người chia hai đường, thoáng cái mất dạng.

Chưa tới một chén trà, Dịch Diệp dẫn Qua Minh sang, tạ ơn lia lịa xong cầm cung tiễn kéo Tử Thanh đi về hướng chuồng ngựa. Tử Thanh ngạc nhiên nói: “Không đợi Đế Tố sao?”

“Cậu ấy bảo chờ chúng ta ở chuồng ngựa.”

Đến chuồng ngựa, quả nhiên Đế Tố đã dắt ngựa đang chờ bọn họ, vừa thấy Dịch Diệp đã lén lén lút lút nói: “Hôm nay may thật, thế mà còn lấy được chút hạt thì là khô từ chỗ Đôn Tử.”

“Đi đi đi…” Dịch Diệp đã không chờ kịp, “Đừng để người ta đoạt trước.”

Ba người phóng ngựa đi, trên đường đó đây cũng gặp sĩ tốt khác, đều nhóm năm nhóm ba, hơn phân nửa là giống họ đi bắt thịt rừng. Dịch Diệp tìm chỗ ít người thoáng đãng, nhảy xuống ngựa, cho ngựa tự dạo quanh ăn cỏ.

Đế Tố cầm cung tên, hai mắt nhìn quanh trước tiên, mong săn được thỏ rừng cũng đã ngon.

“Đừng tìm nữa, trong phạm vi mười dặm cậu đừng mong nhìn thấy một cọng lông thỏ nhé.” Dịch Diệp giễu.

Chỗ bọn họ đi là nơi bình thường thao luyện, phàm là thú rừng trên mặt đất, như nai hoang, hươu, thỏ rừng hoặc đã bị săn hết, hoặc cũng đã chuyển chỗ ở, đâu ngốc nghếch tơ hơ dạo chơi chốn này. Chỉ có trên trời, vẫn còn ít nhạn trời, vịt hoang có thể săn.

Tử Thanh dùng cung tùy ý vạch đám cỏ đinh lăng đã nhuốm sang màu vàng xanh, đưa mắt tìm kiếm gì đó.

“Thanh nhi, đừng tìm nữa, không có đâu!”

“Thật ra, chuột đồng ăn cũng ngon mà.” Tử Thanh nói.

Nhớ đến thứ chợt đến chợt đi kia, Dịch Diệp nhăn mày hỏi: “Em nếm thử rồi à?”

Biết hắn thấy buồn nôn, Tử Thanh cúi đầu cười nhẹ, không trả lời.

“Ngon thiệt hả? Mùi vị thế nào?” Đế Tố ngại vướng bận, móc ra một đám đồ vụn vặt lấy được ở chỗ Ngụy Tiến Kinh để luôn ra đất, giờ mới lại gần.

“Đừng tin nó,” Dịch Diệp đẩy Đế Tố, “Lưỡi Thanh nhi không linh, thứ gì phàm có thể ăn được thì nó cũng bảo ngon cả.”

Tử Thanh vẫn cười cười, không phản bác, ngẩng đầu nhìn trời, xa xa đang có bầy đại nhạn* xếp thành chữ nhân (人) bay về phương Nam đang lướt sang.

(*) giống ngỗng trời

“Đến rồi! Đến rồi!” Dịch Diệp thúc Đế Tố, “Nhanh! Bắn con mập mập đó!”

Đế Tố giương cung cài tên, liếc xéo hắn: “Sao anh không bắn đi?”

“Cậu trước đi, tài bắn tên ta không bằng cậu, nhỡ bắn không trúng làm kinh động bọn chúng há không càng hỏng bét.”

“Quả thế!”

Nghe rất hưởng thụ, Đế Tố bèn chuyên tâm nhắm chuẩn, đợi bầy nhạn đến gần, phựt một tiếng, tên rời cung— con đầu đàn trong đám nhạn dùng cánh đập mạnh xuống mũi tên, cạc cạc gọi, người chao đảo, rớt mấy cọng lông xong lại phấn chấn tinh thần, dẫn bầy nhạn bay nhanh.

“Đây gọi là nhạn qua nhổ lông*.” Dịch Diệp ở bên cạnh, khoanh ngực gật gù nín cười khen.

雁過拔毛 (có thể nhổ lông của chim nhạn bay qua) thành ngữ chỉ người võ nghệ siêu quần, sau để chỉ hạng người cơ hội, tham lam.

Hơi mất mặt, dĩ nhiên Đế Tố không cam lòng, bộc phát tính trẻ con nói: “Vậy thì anh lên đi, bắn rơi thì ngon, còn bắn không trúng, lông rớt nhiều hơn ta cũng giỏi rồi.”

Nghe thấy, đến Tử Thanh cũng nín cười cúi đầu.

Đế Tố không nói nhiều, lại giương cung nhắm chuẩn, lần này bắn phát cực chuẩn, một con nhạn già cuối đàn rơi thẳng. Dịch Diệp vui vẻ chạy đến nhặt, còn la hét với Đế Tố: “Bắn thêm mấy chú nữa đi! Để dành một con cho Lão Đại và Thiết Tử nữa.”

Đám nhạn đã bay qua tầm bắn tốt nhất, Đế Tố định giục ngựa đuổi theo, bị Tử Thanh ngăn lại.

“Đợi lát gặp đàn khác cũng được, nếu đàn này bị hao tổn quá mức, nhỡ gặp phải chim ưng không phải nguy hiểm sao.”

Đế Tố nghĩ lại, cười nói: “Cũng đúng, nhạn nhỏ thế cứ để dành, đợi sang năm bọn chúng trưởng thành, chúng ta lại ăn không muộn.”

Xách con nhạn chết quay lại, Dịch Diệp tiếc nuối nhìn theo bầy nhạn bay nhanh lấy mạng, trả mũi tên lại cho Đế Tố, giục hai người: “Thất thần làm gì, mau đi nhặt ít phân ngựa lại đây, ta đi nhổ lông!”

“Bắn trúng chỗ nào thế?” Đế Tố níu lấy nhìn, lần theo vết máu trên người con nhạn tìm vết tên.

“Đừng tìm nữa,” Dịch Diệp có ý tốt chỉ cho: “Chỗ cạnh mông đó.”

Đế Tố nhíu mày, thầm nghĩ rõ ràng mình nhắm ngay cổ, sao lại bắn trúng mông.

“Nhìn kìa, đại bàng!” Tử Thanh chợt chỉ hướng chân trời.

Dịch Diệp Đế Tố đều giương mắt nhìn lên, quả nhiên trên trời cao có thể nhìn thấy một điểm đen bay vòng quanh ở chỗ rất xa. Dịch Diệp thọc Đế Tố, cười nói: “Nhanh! Bắn rớt mấy chiếc lông đại bàng đi, chúng ta cũng làm mấy mũi tên Điêu linh, kiếm ít tiền.”

Dĩ nhiên nghe ra ông này đang trêu mình, Đế Tố tức giận lườm hắn một cái, rồi quay lại nhìn con đại bàng đen, tiếc nuối vô hạn: “Con đại bàng này nằm ngoài tầm bắn rồi, đừng nói bắn trúng, đến lông cũng không rụng chút nào. Nếu không chúng ta bắn hạ, rút lông nó làm tên Điêu linh, cho Lão Đại ba cây, còn lại cũng đủ để chúng ta kiếm tiền rồi.”

“Lão Đại?” Tử Thanh ngoái lại nhìn cậu ta.

Đế Tố nhún vai nói: “Mấy hôm nay Lão Đại tìm người khắp nơi vay tiền, muốn mua tên Điêu linh, nhưng anh ấy không cho ta kể với mấy người.”

Dịch Diệp ngạc nhiên nói: “Sao thế?”

“Anh ấy bảo đã mượn hai đồng vàng chỗ mấy người rồi, giờ còn chưa trả nổi, không thể thiếu nợ thêm nữa, cũng không thể vì mình mà hại tới mấy người.”

“Hại chúng ta?” Dịch Diệp không hiểu.

Tử Thanh ngớ ra, hiểu luôn, thì thầm nhắc hắn: “Lần trước anh bảo là dùng thuốc đổi đấy.”

Quên mất hồi đó mình đã lừa Triệu Chung Vấn thế nào, Dịch Diệp chợt hiểu, miệng há hình chữ “A”, mãi lâu không khép lại.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.