Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 156: Hôn lễ. Bảy


Tử Thanh ra sân sau, nhìn thấy Từ Đế hớn hở chào đón.

“Thanh nhi, về rồi à!”

“Ừm.”

Thấy có vẻ Tử Thanh đang tâm trạng sa sút, Từ Đế nói: “Sao vậy?”

“Không sao, có việc gì, gió thổi gấp quá,” Tử Thanh xoa xoa mặt, miễn cưỡng cười bảo nàng ta, “Sắc trời âm u, xem ra ngày mai sẽ còn tuyết rơi, để ta đi gánh nước về.”

“Được, coi chừng trơn trượt đấy, nhìn kỹ chút.”

“Ừm.”

Tử Thanh bèn ra chỗ bệ giếng gần đó gánh mấy chuyến nước về, đổ đầy ắp chum chứa nước trong bếp. Chuyến cuối về tới, Từ Đế đang nhào bột định làm bánh nướng, nhìn thấy cô, lập tức cười đầy cổ quái.

“Gì thế?” Tử Thanh tưởng mặt mình không sạch, đưa tay áo lên lau.

“Không gì, cô… ở bệ giếng có thấy một hậu sinh tuổi trẻ, người cao cao, mày rậm mắt to không?”

Tử Thanh lắc đầu: “Không hề để ý, sao vậy?”

“Anh ta là cậu Ba nhà họ Lưu ở hương gần đây đấy.”

“À…” Tử Thanh vẫn không hiểu, “Anh ta đến đây xem bệnh à?”

“Không phải xem bệnh, là đến thăm cô.” Từ Đế cười hì hì nói.

Tử Thanh hơi ngớ ra: “Xem ta làm gì?”

“Mấy hôm trước cô lên núi đốn củi, anh ta nói là đã gặp cô, cô còn nhớ không?”

“Không để ý.”

Từ Đế nhìn cô một lát, muốn nói lại thôi, dường như là đang cân nhắc nên nói với cô như thế nào, bèn hỏi: “Cũng sắp đến đông chí rồi, mấy ngày qua, vị Tướng quân kia có nhờ người gửi tin đến cho cô không?”

Không ngờ chị dâu hỏi đến việc này, Tử Thanh giật mình ra, ngồi xổm xuống nhóm lửa, nhỏ giọng: “Không có.”

“Nhớ ngài ấy à?” Tay Từ Đế dính đầy bột mì thô, ngồi xuống bên cạnh, chống đầu nhìn cô.

Tử Thanh thẹn thùng cười cười, bếp lửa tỏa trên mặt cô, hơi ửng hồng.

Thấy thế, Từ Đế do dự một lát, vẫn nói: “Tuy là tôi nhỏ tuổi hơn cô, nhưng dù sao cũng là chị dâu cô, cô nghe tôi nói một câu, là vì tốt cho cô, muôn vạn đừng để bụng mới được.”

Tử Thanh nghe nàng ta nói rất trịnh trọng, không biết đến cùng là chuyện thế nào, vội nói: “Chị dâu cứ nói.”

“Tôi á, là một thôn phụ, chưa từng đến thành Trường An, mấy chuyện hoàng gia gì đó thì càng không rõ. Nhưng tôi nghe anh trai cô kể, lai lịch vị Tướng quân họ Hoắc ấy cũng không nhỏ, đương kim Thánh thượng là dượng của ngài, tính ra ngài ấy còn là hoàng thân quốc thích nữa.” Từ Đế lo âu nhìn cô, “Nhưng chúng ta chẳng qua là dân đen thấp cổ bé họng, tôi khuyên cô một câu, chớ gieo tâm tư trên người ngài ta, nếu không người khổ chính là mình.”

Trong lòng bếp lép bép nổ, Tử Thanh lặng thịnh bẻ mấy nhánh củi bỏ vào, sau đó nói: “Ta đã ưng thuận sẽ chờ ngài.”

“Nhưng ngài ấy có từng nói lúc nào có thể tới đón cô không?” Từ Đế hỏi.

“Không có.”

“Cô thật ngốc, ngài ấy nói vậy thì cô cứ chờ như thế à, nói không chừng ngài ấy ở trong thành Trường An đã quên cô từ lâu rồi, vậy thì cô phải làm thế nào đây?”

Cầm cây cời lửa chọc vào lòng bếp, ánh lửa lập tức vượng hơn, Tử Thanh im lặng một lát, vẫn nói: “Ta đã ưng thuận sẽ chờ ngài.”

Từ Đế thở dài, không thể nào lay chuyển được cô, cầm lấy cục bột mì trong tay lật qua lật lại đập cho bằng phẳng.

Đêm xuống, đám người ai nấy đều về phòng mình nghỉ ngơi. Từ Đế gẩy hòn đá tròn nóng đến phỏng tay trong lòng bếp, dùng vải thô gói kỹ lưỡng, nhét vào dưới chăn. Còn mình thì choàng áo bào, ngồi dựa trên giường may giày.

Dịch Diệp kiểm tra cửa nẻo xong cũng về lại phòng, thấy nàng ta cắm cúi, khuyên: “Tối rồi đừng làm việc nữa, hại đến mắt.”

“Ừm, còn mấy kim nữa là xong.” Từ Đế hờ đáp trong miệng, tay vânz không ngừng.

Dịch Diệp đành dời đèn qua gần Từ Đế để nàng ta nhìn rõ hơn chút.

“Hôm nay thiếp vừa thăm dò ý Thanh nhi,” Từ Đế bên cạnh vừa vá vừa thở dài, “Trong thâm tâm cô ấy vẫn nhớ nhung vị Tướng quân kia… Về phía cha mẹ, tôi thấy chàng nên nói chuyện với họ, đừng bỏ công quan tâm vô ích.”

“Thanh nhi nói gì?”

“Cô ấy nói, cô ấy đã nhận lời với Hoắc Tướng quân, sẽ chờ ngài ta.” Từ Đế nghĩ đến lại than thở, dừng việc trong tay, “Nhưng cơ bản Hoắc Tướng quân không cho một kỳ hạn gì, nửa năm một năm, ba năm năm năm, một cái mốc cũng không có. Cô ấy lại là người lòng dạ thành thật, quyết định rồi là phải chờ Hoắc Tướng quân. Chàng nói xem…”

Dịch Diệp thở dài theo.

“Chưa hết,” Từ Đế không nhẫn tâm nói câu này ở trước mặt Tử Thanh, đành thổ lộ trước mặt chồng mình mối nghi hoặc trong lòng, “Viên Tướng quân đó ngồi trên ngôi cao, lại ở ngay trong thành Trường An, phụ nữ thế nào mới có thể lọt vào mắt ngài ta chứ. Chàng có cảm thấy ngài ta thật sự có thể coi trọng Thanh nhi không? Nếu chỉ là hứng chí nhất thời, chơi đùa với cô ấy, thế thì phải làm thế nào?”

Dịch Diệp giật mình, nhớ lại sắc mặt hôm ấy Hoắc Tướng quân lúc ở cùng Tử Thanh, lại ngẫm thấy Tướng quân không giống loại người đó, nhưng dù sao thì với Hoắc Khứ Bệnh hắn cũng không hiểu nhiều cho lắm, đành nói: “Thanh nhi thành thật, cái tính kiểu thà người phụ nàng chứ con bé quyết không phụ người, bây giờ con bé đã nói muốn chờ Hoắc Tướng quân đến đón, chỉ e là chín trâu cũng kéo không đi. Mình nói nên làm sao bây giờ?”

“Thiếp buồn là buồn việc này, chàng còn hỏi thiếp.” Từ Đế lẫy, “Tuổi cô ấy cũng không còn nhỏ, hay là chàng đi khuyên nhủ cô ấy…”

“Được, ngày mai ta đi khuyên con bé, có điều ta thấy chưa hẳn hữu dụng.”

Đêm vừa buông đã thấy tuyết rơi, bồng bềnh rơi một chỗ, sáng sớm Tử Thanh rửa mặt xong xuôi, bèn ra đằng trước y quán dỡ cửa giúp Dịch Diệp, xếp chồng sang một bên.

Mới dỡ xuống hai tấm, cô đã nhìn thấy trên đường có một người một ngựa đứng trong tuyết trắng mênh mang, con ngựa kia toàn thân một màu đen tuyền, sáng bóng, không một màu tạp, mà người kia thì đang ngắm cô, khuôn mặt quen thuộc ấm áp, tuyết rơi đậu một lớp trên vai thật dày, không biết chàng đã đứng chờ bao lâu trong tuyết.

“Cô nhóc.”

(*) từ gốc ảnh gọi nàng Thanh là nha đầu, sau này là kiểu gọi cưng chiều luôn. Cũng khá thú vị khi tìm hiểu ở đây.

“Tướng quân… Ngài đến từ bao giờ?”

Tử Thanh nhanh chân chạy đến trước mặt chàng, không nén được nỗi vui mừng nhìn chàng.

Hoắc Khứ Bệnh ngắm cô, nhẹ sờ má cô, ngón tay thô ráp nhẹ mân mê bẹo má cô, ánh mắt bồi hồi dừng trên khuôn mặt cô…

Dù sao cũng đang ở ngoài đường, Tử Thanh hơi bất an, sợ bị người khác trông thấy, may mà sắc trời còn sớm, lại có tuyết, trên đường còn chưa có người đi lại.

“Lại đây, lên ngựa!” Chàng xoay người lên ngựa, sau đó kéo cô lên ngồi trước người.

Khẽ quát một tiếng, vó ngựa cuốn bụi tuyết lao xao, chàng đưa cô phóng theo hướng ra ngoài trấn. Dịch Diệp vừa ra đến cửa y quán mới vừa kịp nhìn ra bóng họ, không kịp gọi một tiếng thì Huyền mã đã ra ngoài tầm mắt hắn.

Tử Thanh được quấn kín mít trong lớp áo choàng dày của Hoắc Khứ Bệnh, gió tuyết bị cản hết ở bên ngoài, lồng ngực chàng ấm áp quen thuộc thật khiến người an yên.

Huyền mã nhanh như chớp cả một đường, hạt tuyết như sương, mãi đến khi ra khỏi Định Xuyên một hồi lâu mới bị Hoắc Khứ Bệnh khó khăn ghìm chặt cương, cánh tay vừa kéo, ôm Tử Thanh xuống ngựa.

“Tướng…”

Còn chưa dứt câu, đôi môi Tử Thanh đã bị Hoắc Khứ Bệnh bá đạo bắt lấy, giữa từng cơn hít thở, đều bị hơi thở tràn ngập của chàng chiếm đoạt toàn bộ.

Qua hồi lâu, hai gò má cô ửng hồng thở hổn hển, chàng mới thoáng buông nhẹ ra, vẫn chưa thỏa mãn lưu luyến tỉ mỉ mút nhẹ vẽ lên dáng môi cô.

“Cô nhóc à…”

Chàng dựa trán cô, âm thanh trầm thấp da diết phát ra từ cuống họng chàng.

Tử Thanh nhướng mắt nhìn chàng, lại được nhìn thấy dưới cặp mi rợp dày kia, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt sâu thẳm, cứng cỏi ấm áp, làm người quyến luyến không thôi.

Cố gắng để nhịp thở ổn định trở lại, về việc Tướng quân đột nhiên vội tới tìm mình cô vẫn lấy làm lạ, nhỏ nhẹ hỏi: “Ngài đột nhiên đến đây là vì đã xảy ra chuyện gì ạ?”

Chàng lầu bầu câu gì đó trong cuống họng, cô chẳng nghe rõ.

“Hửm… gì cơ ạ?”

Lúc này, Hoắc Khứ Bệnh mới buông cô ra một chút, sau đó móc trong ngực một quyển thẻ tre đưa cho cô.

Là một bức thẻ thư, Tử Thanh cẩn thận đọc dòng chữ trên đó: “… … nhà họ Dịch đã nhờ bà mối, muốn tìm người lương hậu, lương phối cùng Tử Thanh cô nương…”

Hoắc Khứ Bệnh ngẩng đầu, liếc nhìn cô: “Cô nhóc này, có phải nếu ta trễ thêm nửa tháng, em sẽ vào nhà khác rồi không?”

“Sao em lại không biết chuyện này?” Tử Thanh ngạc nhiên, “Thẻ thư là?”

“Thư là tai mắt ta để lại đây viết, thường thường hắn sẽ tường thuật lại tình hình của em ở đây cho ta, tuyệt đối không dám từ không nói có.”

“Tướng quân, ngài…” Tử Thanh quả là chẳng ngờ Hoắc Khứ Bệnh còn đặc biệt để người ở lại trấn Định Xuyên chỉ để coi ngó cô.

“Cô nhóc này, gặp quá nhiều chuyện ngoài mong đợi, biết đâu lại trêu ra tai họa gì, nếu lại bị thương thì sao? Nếu ta không phái người theo dõi em thì làm sao yên tâm.” Hoắc Khứ Bệnh xem như đương nhiên khẽ trách móc, “Em nhìn đi, còn nói sẽ chờ ta, ấy thế mà người ta bắt đầu tìm nhà chồng cho em mà vẫn còn mơ mơ màng màng thế kia.”

Tử Thanh khẽ nhăn mày, tỉ mỉ nghĩ lại, đến chừng nhớ đến sắc mặt Từ Đế hôm qua lúc hỏi mình mấy câu đó mới bừng tỉnh, nhìn Hoắc Khứ Bệnh áy náy nói: “Việc này phải trách em, là em không nói rõ với họ trước, đợi em về sẽ nói rõ với họ, sẽ không còn chuyện thế này nữa.”

“Em nói thế nào?”

“Thì, thì nói em…” Tử Thanh có hơi khó xử trù trừ, phát hiện mấy câu tư định chung thân gì đấy thật chẳng dễ nói ra miệng.

Hoắc Khứ Bệnh nhìn cô mãi lâu, thở dài xa xăm, cởi áo choàng trên người mình phủ lên người cô, hỏi: “…Ta ở trong thành Trường An, sao không thấy em lo lắng cho ta chút nào thế?”

“Lo chứ, hiện giờ thời tiết ngày càng lạnh, chứng ho vặt có bị tái phát không ạ?”

“Ta không phải nói chuyện này.” Chàng mất kiên nhẫn phất tay, giống như muốn đuổi gấp cái chứng ho gì cô nói đó thật xa, lại hỏi: “Chuyện khác thì sao? Không lo lắng sao?”

“Chuyện khác?”

Tử Thanh ngẫm nghĩ, thành thật lắc đầu, lập tức bị chàng khõ một cái lên đầu.

“Cô nhóc, em không nghĩ rằng nếu ta nhìn trúng cô nương nhà khác thì sao hả?” Hoắc Khứ Bệnh tựa lên đầu cô, tỉ mỉ nghiên cứu ánh mắt cô, “Có lo không?”

Tử Thanh ảm đạm một lát, mới bình thản nói: “Hôm qua chị dâu có bảo, em chớ gieo tâm tư lên người ngài, em hiểu ý chị ấy. Em nghĩ…”

Cô ngừng rất rất lâu không nói nửa câu sau, đến mức Hoắc Khứ Bệnh không đành lòng.

“Chớ suy nghĩ lung tung, cô bé ngốc, ta chỉ đùa em thôi…”

“Không phải, em, em muốn nói, vậy cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.” Cô lí nhí.

“Hử?” Hoắc Khứ Bệnh nghi ngờ mình có nghe lầm chăng, hai tay nắm bờ vai của nàng, nghi ngờ đánh giá nàng.

Trong giọng cô chứa chút nghẹn ngào, khổ sở khẽ nói: “Ngài vừa ý cô nương nào, ngài sẽ hạnh phúc bên nàng ấy, không phải chuyện tốt sao?”

“Vậy còn em? Em không đau lòng à?”

“Em, em… Có được thì là may mắn của em, không được thì là số mệnh của em.”

Tuyết yên ắng rơi, Hoắc Khứ Bệnh nhìn cô, chợt nói:

“Nhóc này, lấy ta đi!”

Chàng đột nhiên mở lời, lời là yêu cầu, song lại giống như mệnh lệnh hơn, Tử Thanh sửng sốt, lặng thinh nhìn chàng, không biết nên trả lời thế nào.

“Ta không miễn cưỡng em phải làm phu nhân Phiêu Kỵ Tướng quân, ta biết em không tình nguyện, nhưng em nhất định phải là thê tử của Hoắc Khứ Bệnh ta.” Chàng nặng nề nói, “Em không cần phải vật lộn giữa những hoàng thân quốc thích kia, thậm chí có thể không cần ở trong thành Trường An… Ta nghĩ tới nghĩ lui, trước mắt cũng chỉ có biện pháp này.”

“Dạ?” Tử Thanh vẫn nghe chưa rõ.

“Nói với anh trai em, ta muốn lấy em, sẽ lấy em!” Hoắc Khứ Bệnh rất chắc chắn nhìn cô.

Tử Thanh kinh ngạc nhìn chàng.

“Nhưng, nhưng mà việc này không cần phải gấp…” Tử Thanh còn chưa dứt lời đã bị Hoắc Khứ Bệnh trừng mắt, đành sửa lại, “Tất cả Tướng quân làm chủ là được.”

“Em cầm cái này đi!”

Chàng quay người lấy trong túi yên ngựa một vật thảy vào trong tay Tử Thanh. Tử Thanh cúi đầu là một túi vàng nhỏ nặng trĩu, cuống quýt định trả lại cho chàng: “Lần trước ngài cho còn đây này, thực sự không dùng nhiều đến vậy.”

“Cầm đi, đây là sính lễ! Cầm về đưa cho anh trai em, không cho phép họ lại rục rịch có ý tìm chồng cho em nữa.”

Tử Thanh ngớ ra, túi tiền nặng trĩu trên tay muốn rớt, nghĩ sao mà chẳng thấy giống như sính lễ, mà giống như rằng Tướng quân muốn cầm tiền lưỡng mua người vậy.

Thấy cô không lên tiếng, Hoắc Khứ Bệnh ngẫm nghĩ, lấy lại túi tiền: “Việc này vẫn để tự ta làm vậy, kẻo em lại không nói rõ ràng.”

Cưỡi trên Huyền mã, phi nhanh một lèo lại trước y quán, Hoắc Khứ Bệnh tung người xuống ngựa, sải bước vào y quán, quăng mạnh túi vàng nhỏ kia lên trên bàn hỏi bệnh của Dịch Diệp.

Bị khí thế của Hoắc Khứ Bệnh áp bức, Dịch Diệp giật nảy mình, quên luôn cả đứng dậy thi lễ, miệng tròn mắt trợn nhìn chàng: “… Tướng, Tướng quân.”

“Đây là sính lễ! Qua ít ngày nữa, ta sẽ đến đón nàng ấy đi.” Hoắc Khứ Bệnh nhìn Dịch Diệp chằm chằm, “Các người đừng có làm đi làm lại mấy cái chuyện vô dụng kia nữa, rõ chưa?”

Không hiểu rõ tình hình, Dịch Diệp vẫn ngớ người.

Vẫn còn bực chuyện nhà hắn tìm chồng cho Tử Thanh, nhưng ngại là người nhà của Tử Thanh nên không tiện trách cứ, Hoắc Khứ Bệnh quay người ra khỏi y quán.

“Ta còn phải chạy về, không thể ở lâu, hôn lễ ta sẽ chuẩn bị, em chờ ta, biết chưa?” Chàng bảo Tử Thanh.

Tử Thanh đành gật đầu.

Nhìn cô thật sâu một cái, thở một hơi thật mạnh, Hoắc Khứ Bệnh xoay mình lên ngựa, giật cương rời đi.

Từ Đế ở trong sân nghe thấy động tĩnh, chạy ra thì thấy một túi tiền trĩu nặng trên bàn Dịch Diệp, mở ra châu đầu nhìn, vàng thỏi óng ánh đập thẳng vào mắt cô nàng, lập tức trợn mắt há mồm, nói cũng lắp bắp: “Cái này, này, này là ở đâu ra?”

Dịch Diệp đã hoàn hồn, nhìn Tử Thanh còn đứng ở nơi cửa, đáp: “Đây là sính lễ.”

“Cái gì?”

“Sính lễ, Hoắc Tướng quân đến đưa sính lễ.”

Nghe vậy, Từ Đế cũng ngỡ ngàng nhìn Tử Thanh: “Cô, đồng ý ngài ta?”

“… Ừ.”

Vì việc này Hoắc Khứ Bệnh quyết định một mình, căn bản không hỏi qua cô, cho nên Tử Thanh trả lời có chút mập mờ.

Dịch Diệp ngập ngừng: “Vợ à, đây xem như là chuyện vui nhỉ?”

“Đương nhiên rồi, hai người còn không mau vào bẩm cha mẹ đi, để họ cũng vui vẻ.”

Từ Đế hoàn hồn, vội giục Dịch Diệp Tử Thanh, đến lúc này hai người mới đi vào.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.