Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 121: Trường An. Mười


Đã là ý của mẫu thân, tạm thời vẫn phải đi một chuyến.

Phơi bút lên, Hoắc Khứ Bệnh liếc ngó đồng hồ cát bằng đồng, ngẫm nghĩ vào lúc trước khi thọ yến khai tiệc khách khứa chưa đến mình đi trước, vừa giữ thể diện cho mẹ, bản thân lại không cần xã giao người ngoài, thế thì mới có thể song toàn.

Lúc này đã là gần giờ trưa*, chàng đứng dậy gọi người thay áo, cẩm y ngọc quan, ăn mặc chỉnh tề, lệnh chuẩn bị xe ngựa, đi Trần phủ.

(*) ngung trung: tầm 9-11g.

Bên trong Trần phủ, Trần Chưởng và Vệ Thiếu Nhi vì tiếp đãi tân khách, cũng đã một thân trang phục lộng lẫy. Thấy Hoắc Khứ Bệnh tự mình đến đây chúc thọ, dù sao cũng là Phiêu Kỵ Tướng quân được đương triều thánh ân sủng quyến, Trần Chưởng cảm thấy mở mày mở mặt, tự mình dẫn Hoắc Khứ Bệnh đi mừng thọ cho mẹ già, rồi liên tục giữ chàng chờ tham gia thọ yến.

Hoắc Khứ Bệnh chỉ thoái thác còn phải vào cung, mỉm cười từ chối. Trần Chưởng hết cách, đành ân cần tiễn chàng xuất phủ, sau đó bận rộn sai gia phó đem chỗ quà tặng quý giá của Hoắc Khứ Bệnh ở vị trí dễ thấy, nhất định phải để tân khách lui tới đều có thể trông thấy.

Xe ngựa quay đầu về Hoắc phủ, Hoắc Khứ Bệnh không muốn phải chạm mặt người đến chúc mừng ở ngay cổng, nên xe ngựa không đi cổng chính mà thẳng tiến góc phía sau mặt Bắc Hoắc phủ. Khó khăn lắm mới dừng xe, Hoắc Khứ Bệnh liền nghe thấy một mùi kha lá đăng đắng, không khỏi mỉm cười, xuống xe ngựa, gọi: “Đường đường là Nghi Quán Hầu, sao đến còn giấu đầu giấu đuôi? Còn không mau ra!”

Cao Bất Thức cười khà khà từ sau góc tường khúc rẽ đi ra, ngạc nhiên nói: “Tướng quân, sao cậu biết là ta?”

“Đã nói rồi, cái mùi trên người anh thế này, đến đâu mà ta tìm không ra hả.” Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu nói, “Sao vậy, nấp ở đây bắt ta à?”

Cao Bất Thức khá là ấm ức: “Chính Tướng quân còn lén lút đi cửa hông, còn bảo ta giấu đầu giấu đuôi, ta đến nhà mấy lần đều bị chặn đuổi về, tất nhiên là phải tìm cách bắt ngài rồi. Ta là người thô thẳng, nếu có chỗ nào không chu đáo đắc tội Tướng quân, cũng nên nói cho ta mới phải, tránh mặt không gặp thế này đúng là bực bội thật.”

Gia phó bên trong mở cửa hông, thấy Hoắc Khứ Bệnh, cung kính khoanh tay đứng chờ một bên.

“Vào đi.” Hoắc Khứ Bệnh đành cười một tiếng, “Gần đây có quá nhiều người đến nhà chúc mừng, ta không kiên nhẫn xã giao cho nên bảo bọn họ đuổi cả, cũng đâu phải nhắm vào anh.”

Cao Bất Thức nghe xong mới thoải mái, chưa vào cửa, cười nói: “Ài, nếu không muốn gặp đám dài dòng văn tự ấy thì dứt khoát theo ta ra ngoài dạo chơi đi, buồn bực trong phủ thật không thú vị. Ta biết mấy chỗ tốt, bảo đảm cậu sẽ không thấy phiền muộn.”

Những nơi ca múa yên hoa trong thành Trường An, lúc xưa khi Hoắc Khứ Bệnh còn là Vũ Lâm Lang còn cảm thấy mới mẻ thú vị, đã dạo chơi mấy lần từ sớm, bây giờ chàng không còn tâm tính trai trẻ năm đó dĩ nhiên không quá có tâm trạng đi những nơi oanh ca yến hót. Cho nên chàng chỉ cười cười, tự mình vào trong, nói: “Thôi anh đi một mình thì hơn.”

“Tướng quân,” Cao Bất Thức vội theo sát đằng sau, cười nói, “Thú vị lắm đó, nói về Chu Vân Các trước nhé, trong đó có mấy cô nương thật sự xinh đẹp, eo nhỏ uốn éo, mắt vẫn thoảng nhìn, thực câu người cực kì…”

Hoắc Khứ Bệnh cười không nói, vốn dĩ không quan tâm.

“Nhưng rượu thì hơi nhạt, uống chẳng đã,” Cao Bất Thức tự nhủ, “Còn không bằng uống trà giải khát, thảo nào tên oắt Tử Thanh kia chỉ gọi người pha trà thôi…”

Thoắt cái, Hoắc Khứ Bệnh bỗng ngừng bước, quay lại đi tới gần Cao Bất Thức, giọng điệu bức người: “Anh nói cái gì?”

Cao Bất Thức ngẩn tò te, ngơ ngơ ngốc ngốc nói: “Nói, rượu nhà đó không ngon, nên uống trà giải khát.”

“Không phải câu này, anh mới nhắc đến Tử Thanh.”

“Đúng rồi, thằng oắt này tới đó cũng chỉ bảo người ta pha trà, vừa tiết kiệm tiền vừa giải khát.”

Lông mày Hoắc Khứ Bệnh dính lại một cục: “Anh nói, là Tử Thanh cũng đi Chu Vân Các?”

“Hầu như là thằng oắt ấy đi mỗi ngày ấy, bị ta bắt gặp nhiều lần rồi.” Cao Bất Thức cười mập mờ, “Da mặt tên nhóc vốn vẫn mỏng, ta xem chừng là cậu ta nhìn trúng cô nương nào trong đó lại không tiện nói, nên đành ngày ngày ngồi đó uống trà.”

Hít một hơi sâu, cố nén cơn bực tức dằn xuống lồng ngực, Hoắc Khứ Bệnh xoay người bước ra ngoài.

“Tướng quân?”

“Đi, đi Chu Vân Các xem sao.”

Hoắc Khứ Bệnh gắng hết sức để lộ giọng điệu bình tĩnh chút.

Cao Bất Thức cười ha hả, không nghĩ nhiều rằng rốt cuộc tự dưng Tướng quân muốn đi, vui vẻ hớn hở đuổi theo.

Chu Vân Các, hát hay múa giỏi, hương khói lượn lờ.

Tử Thanh chống khuỷu tay lên bàn trà, nhìn lá trà trôi nổi đến đi trong nước trà, ngẩn người. Cô đã cùng Oman chờ trọn tám ngày ở đây nhưng vẫn chưa chờ được hoàng huynh của Oman, mà đám con tin khác cũng không ai xuất hiện.

Trên sân khấu bằng ngọc thạch một ngày có ba đợt diễn ca múa, xem tám ngày trời, đã không còn tâm trạng xem nữa, đổi lại tiền tùy thân thì chẳng còn nhiều nhặn gì. Trong Chu Vân Các đúng là xài tiền như nước, khiến cô rất lo lắng. Cứ thế một hai ngày nữa, nếu hoàng huynh Oman vẫn không xuất hiện, bọn họ sẽ không còn tiền chờ đợi thêm nữa. Mà Bắc Cung tuyệt đối không phải là nơi mà người như bọn họ có thể ra vào, trước mắt, ngoại trừ trung thực đợi ở đây hình như không còn cách nào khác.

Chính Oman dường như không hề quan tâm đến chuyện tiền bạc, cũng bảo Tử Thanh không cần lo lắng, bảo đến chừng đó tự khắc cậu ta sẽ có cách. Tử Thanh hỏi là cách gì, cậu ta chỉ lắc đầu, cười không nói.

Đang ngây ra, chợt nghe bên dưới rất ồn ào, ngay cả vũ nương trên sân khấu ngọc cũng ngừng lại, hình như là có quý khách cực kỳ quan trọng đến.

Chẳng lẽ là đám con tin kia rốt cuộc đã đến!

Tử Thanh vội đứng dậy, dựa vào lan can thò người ra, nhìn ra cổng ra vào, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã lập tức ngẩn ngơ tại chỗ.

Người đến bị chen chúc như sao vần quanh trăng kia, cẩm y ngọc quan, lộng lẫy phi thường, mà đôi mắt đang lạnh lùng nhìn cô…

“Tướng quân…”

Nhìn ánh mắt của Tướng quân, tự dưng Tử Thanh hoảng loạn, cứ như rằng mình đang làm sai chuyện gì bị bắt quả tang vậy.

Oman lườm xuống phía dưới, ngoảnh lại nhìn Tử Thanh, tự quay người dựa lưng vào cây cột lưu ly vỡ, lắc đầu cười nói một mình: “Thật không ngờ, với thân phận Phiêu Kỵ Tướng quân mà giờ này ngày này cũng sẽ đến mấy chỗ thế này.”

Cao Bất Thức từ sau lưng Hoắc Khứ Bệnh đuổi tới, chỉ lên lầu ba, ra hiệu vị trí của Tử Thanh.

Được anh ta chỉ điểm, Hoắc Khứ Bệnh thu mắt, quay đầu đi nơi khác, không thèm nhìn Tử Thanh cũng phớt lờ cô gái dẫn đường phía trước, tự bước lên cầu thang, cộp cộp cộp bước lên lầu ba, ngồi xuống một chỗ, vừa vặn đối diện cách Tử Thanh tương đối xa, khoảng một sân khấu bằng ngọc.

Đa phần khách nhân của Chu Vân Các đều là người có chút quyền thế trong thành Trường An, ngày thường chỉ nghe nói về Quán Quân Hầu, không có duyên nịnh bợ, lúc này nhao nhao lên tới, mời rượu mời rượu, làm quen làm quen, chen lấn trên cầu thang chật như nêm.

Hoắc Khứ Bệnh cười nhạt, ai đến cũng không từ chối, trong nháy mắt đã uống năm, sáu chén rượu, trên mặt không một rung động, nhìn không ra chút cảm xúc nào. Cho dù thỉnh thoảng nửa chừng có vô tình chạm phải đôi mắt Tử Thanh ở đối diện, chàng cũng hoàn toàn làm như không thấy.

Uống nhiều rượu vậy không tốt cho vết thương, lẽ nào Tướng quân không biết?

Tử Thanh lo lắng nhìn chàng, cô biết mình thẹn với Tướng quân, tối thiểu nhất lúc này âu cũng nên tiến lên chào. Nhưng phía trước Tướng quân nhiều người xô đẩy, cô làm nào chen chân được?

Bị chen bên ngoài, Cao Bất Thức rảnh rỗi đứng một bên cột, cười ha hả gọi Tử Thanh.

“Gặp Hoắc Tướng quân, cảm thấy áy náy à?” Oman chậm rãi uống trà, nhíu mày hỏi.

Tử Thanh xoay người lại, trầm buồn nói: “Lúc không thấy ngài, ta cũng cảm thấy rất áy náy.”

Oman nhịn không được cười khì: “Vậy thì sang bên ấy đi, nói với hắn vài câu, có khi cô sẽ thấy thoải mái đôi chút.”

Tử Thanh ngẫm lại cũng đúng, gật đầu, hít sâu một hơi, nhắm mắt chuẩn bị sang.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.