Tô Tịch Nhược không phát hiện có người đang chụp lén cô và Vũ Úc Đông mang theo con trai đi ăn cơm.
Ba người ở bên nhau càng ngày càng có cảm giác một nhà ba người.
Tô Hoàn đè ép kẹp ở giữa hai người, tay trái cầm tay Tô Tịch Nhược, tay phải… Trống rỗng.
Dù sao sẽ không chạm vào tay Vũ Úc Đông, ba người cùng đi ăn cơm, Vũ Úc Đông giống như người hầu.
Xem như từ nhân viên công ty giải trí Vũ Dã, biến thành bảo mẫu baba của Tô Hoàn.
Thời gian đóng phim rất khẩn, cho nên bọn họ đi nhà hàng gần đó ăn cơm.
Chọn xong món, Vũ Úc Đông thương lượng với Tô Tịch Nhược: “Anh làm thư ký
Khâu điều tra mấy trường học xung quanh, tháng chín này Tiểu Hoàn sẽ
khai giảng, chính thức là hịc sinh lớp 4. Có thể chuyển tới một ngôi
trường tư nhân gần khu mình ở, điều kiện giáo dục so với ngôi trường
hiện tại tốt hơn rất nhiều.”
Tô Tịch Nhược nghe thật động tâm.
Bình tĩnh mà xem xét, là phụ huynh ai cũng đều muốn cho con cái của mình
tiếp thu nền giáo dục xuất sắc nhất, muốn để con cái trở thành người có
học thức.
Cô hỏi thử ý kiến của Tô Hoàn: “Tiểu Hoàn muốn chuyển trường không con?”
Tô Hoàn nhíu mày, không nói lời nào.
Vũ Úc Đông lại nói: “Hạ Hoài Thụy cũng sẽ chuyển đến đó.”
“Hạ Hoài Thụy cũng chuyển?”
“Đúng vậy.”
Vũ Úc Đông mỉm cười nói tiếp: “Chị của anh lấy chồng lúc còn học đại học,
hai người là bạn cùng trường. Sau khi hai người tốt nghiệp thì bắt đầu
gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, lúc sinh thằng bé điều kiện
không được tốt lắm, cũng không muốn anh ra tiền, nên mới để thằng bé học trường công tốt nhất.”
“Mấy năm nay điều kiện đã tốt hơn trước, muốn đưa thằng bé đến trường tư
nhân. Ngày hôm trước anh giúp Tiểu Hoàn hỏi chuyện trường học, cũng
thuận tiện hỏi Hoài Thụy. Thằng bé nói, nếu Tiểu Hoàn đồng ý, thằng bé
sẽ chuyển.”
“Con xem, có bạn chuyển chung với con nè.”
Tô Tịch Nhược cười cười: “Vậy con có muốn chuyển không?”
Tô Hoàn di chuyển tầm mắt, lẩm bẩm: “Con không cần bạn.”
Quả thực giống y chang Vũ Úc Đông khi cô làm gì khiến anh không thích.
Cậu bé nói một đằng nghĩ một nẻo nhìn ra ngoài cửa sổ, làn da trắng lộ chút đỏ hồng, non nớt đáng yêu.
Cô cố ý đùa nói: “Vậy nếu Tiểu Hoàn thật sự chuyển trường, chúng ta đừng
nói với các bạn cùng lớp, cũng không chuyển đến chung một trường với
Hoài Thụy luôn hen?”
Tô Hoàn giống như muốn nói cái gì, nhưng ngại mặt mũi, cúi đầu, không nói một lời.
Bộ dáng muốn nói lại thôi, còn ngượng ngùng lấp lửng, quả thực quá đáng yêu.
Tô Tịch Nhược trực tiếp cười ra tiếng, xoa đầu tóc Tô Hoàn: “Tiểu Hoàn thật đáng yêu.”
Tô Hoàn ngẩng đầu, có chút không vui nhìn cô.
Tô Tịch Nhược cười tủm tỉm xoa xoa gương mặt của con trai, làn da của nhóc con xúc cảm thật tốt, thật non mịn.
Nụ cười của Vũ Úc Đông cất chứa dịu dàng, nhìn mẹ con bọn họ trêu ghẹo lẫn nhau.
Đợi một lát, mới lên tiếng đề nghị: “Chuyện này có thể chờ Tiểu Hoàn kết
thúc chương trình học lớp 3, còn đến bảy tháng, còn nhiều thời gian, khi đó chúng ta sẽ quyết định sau, không gấp.”
***
Vũ Úc Đông mang theo Tô Hoàn tới đoàn phim có hai ngày mà Tô Hoàn đã trở thành bé cưng của cả đoàn phim.
Ai nhìn đến cậu bé chín tuổi lạnh lùng đáng yêu như bé đều muốn đi lên xoa bóp chọc ghẹo cậu, đặc biệt là lúc xụ mặt Tô Hoàn, giống như ông cụ
non, cố tình giọng còn rất thuần túy non nớt, vô cùng có hiệu quả tương
phản, đáng yêu chết được.
Không ít trong đoàn phim đều thích nói chuyện với Tô Hoàn.
Vài ngày sau, Tô Hoàn rời đi, Tô Tịch Nhược tiếp tục khẩn trương đóng phim.
Trải qua bảy tháng ròng rã, đoàn phim rốt cuộc cũng đóng máy, Tô Tịch Nhược nhanh chóng về nhà nghĩ ngơi dưỡng sức.
Có lẽ là bởi vì đang đóng phim nên Vũ Úc Đông không có tiếp tục hỏi Tô
Tịch Nhược về chuyện kết hôn, ngược lại là một chút, một chút xuất hiện
dần trong sinh hoạt của cô.
Phương thức của anh có thể nói không âm thanh không tiếng động, từng chút từng chút bước chân vào sinh hoạt của hai mẹ con, nhưng sau đó lại cường thế bá đạo không bao giờ chịu rời đi.
Đây là Vũ Úc Đông.
Ngày đầu tiên Tô Tịch Nhược về nhà nghỉ ngơi sau khi tan tầm anh lập tức
chạy tới, mang theo cơm hộp cả nhà ba người cùng nhau ngồi ăn.
Cô liên tục đóng phim để đuổi kịp tiến độ, nên rất mệt và kiệt sức, vừa
trở về đã trực tiếp ngủ, lúc tỉnh lại đã thấy Vũ Úc Đông và Tô Hoàn về
nhà, còn mang theo cơm về cho cô.
Cô bỗng nhiên có loại trong nhà có hai người đàn ông, một lớn một nhỏ, đều làm hết mọi chuyện, cô chỉ cần đóng vai cá mặn nằm ở nhà chờ ăn.
Cô cũng có chút ngượng ngùng, tự giác phụ hai cha con lấy cơm hộp ra đặt ở trên bàn cơm, hỏi Tô Hoàn: “Hôm nay Tiểu Hoàn tự trở về, hay là đi với
chú Vũ?”
“Chú Vũ đón con.”
Tô Hoàn nói, lại nói thêm một câu: “Con đã nói không cần rồi, nhưng chú ấy nói nếu chú ấy có thời gian sẽ tới đón con.”
Vũ Úc Đông đi đến gần người Tô Tịch Nhược, săn sóc giúp cô cầm hộp cơm:
“Bởi vì Hoài Thụy nói với anh, trong lớp có người ức hiếp Tiểu Hoàn vì
nói thằng bé không có ba. Cho nên anh mới đón đưa thằng bé vài lần, bạn
trong lớp sẽ biết Tiểu Hoàn có ba, sẽ không làm phiền thằng bé nữa.”
Tô Hoàn chu chu cái miệng nhỏ, nhưng không có phản bác.
Tô Tịch Nhược mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn hai cha con.
Ba người cùng nhau ăn cơm, rất có cảm giác gia đình ấm áp.
Tô Tịch Nhược bắt đầu nghiêm túc suy xét chuyện gả cho Vũ Úc Đông.
Có đôi khi, mọi chuyện xảy ra rất đột nhiên, không kịp phòng ngừa.
Vài ngày sau, Tuyết Mãn Đình phát sóng, thực mau đã đến lượt nhân vật Dung tiệp dư mà Tô Tịch Nhược đóng vai lên sân khấu.
Trước thời điểm cô lên sân khấu, đoàn phim Tuyết Mãn Đình đã quảng cáo tuyên
truyền hình ảnh của cô, nhân vật Tô Tịch Nhược đóng vừa xuất hiện trong
một tập hiệu quả hưởng ứng của khán giả thật tốt, không ít người đều
thích diễn viên có giá trị nhan sắc cao, kỹ thuật diễn tốt.
Có người vào trang Weibo của Tô Tịch Nhược khen kỹ thuật diễn của cô rất
tốt, Tưởng Thiên Hồng còn nhân cơ hội tuyên truyền bỏ tiền mua để duy
trì tên tuổi của cô kéo dài trên đầu trang tin tức Weibo.
Nhưng sau đó không bao lâu, lập tức có người tuôn ra tin cô chưa kết hôn đã có con, con trai đã chín tuổi.
Phơi ra hình ảnh cô và Tô Hoàn tay trong tay đi trên đường.
Xem bối cảnh ảnh chụp, là mấy ngày trước ở trước cổng phim trường đoàn phim.
Sắc mặt Tô Tịch Nhược lập tức thay đổi.
Cô ở giới giải trí, dựa vào giới giải trí kiếm tiền ăn cơm, theo lý nên thừa nhận mưa gió trong giới giải trí.
Nhưng Tô Hoàn không phải, thằng bé chỉ là một học sinh tiểu học, là trẻ vị
thành niên, đúng là lứa tuổi ngây thơ hoạt bát nhất, những người này nói cô chưa kết hôn đã có con, như vậy chẳng khác gì kéo theo Tô Hoàn xuống bùn?!
Phía dưới khu bình luận trên trang Weibo của cô vừa thấy chính là có người cố ý dẫn đường.
—— “Có đứa con trai lớn như vậy, là chưa kết hôn đã có con sao?”
—— “Hiện tại giới giải trí đều rối loạn như vậy hả, hơn mười đã có thai
sinh con hơn hai mươi tuổi mới ra tới diễn kịch, thật là 666.”
—— “Đậu, *dưa ngon, tôi ăn no thật nha, không thưởng thức loại tuổi còn
trẻ đã quan hệ nam nữ bậy bạ rồi sau đó lại đến giới giải trí bán thảm.”
*dưa ngon: ý nói thông tin, tin tức về đời tư người khác.
Tô Tịch Nhược sắc mặt lạnh lùng nặng nề, trực tiếp gọi điện cho Tưởng
Thiên Hồng: “Trước hãy đè ép xuống, những bình luận xúc phạm đến Tô Hoàn đều khiếu nại hết, còn những nghị luận về em thì cứ tạm thời để đó.”
Tưởng Thiên Hồng dứt khoát nói: “Em yên tâm, từ khi biết con có con, chị đã
chuẩn bị vài dự án khẩn cấp, hiện tại đã cho người đi làm.”
Tô Tịch Nhược thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, một dãy số xa lạ gọi vào, cô chuyển tiếp.
“Tô Tịch Nhược?”
Đầu điện thoại bên kia là một giọng có chút quen thuộc, nhưng cô đoán không ra là ai.
“Anh là?”
“Tôi là Mộ Mộc Trần.”
Tô Tịch Nhược kỳ lạ trả lời: “Mộ tiên sinh, anh tìm tôi có việc gì sao?”
Mộ Mộc Trần cũng không biết bản thân mang tâm tình gì mà bấm số gọi cho
cô, anh cho rằng Tô Tịch Nhược là người theo đuổi điên cuồng, muốn dùng
tất cả các loại biện pháp khiến cho anh chú ý.
Nhưng hiện tại xem ra, Tô Tịch Nhược có con, sau lần tống cổ xuống xe kia thì hình như cô đã không có chút hứng thú nào với anh…
Mộ Mộc Trần nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một hồi lâu, vẫn quyết định gọi cho Tô Tịch Nhược hỏi một chút.
“Cô… Có con?”
Tô Tịch Nhược không biết tại sao Mộ Mộc Trần lại gọi cho cô, lạnh nhạt trả lời: “Mộ tiên sinh, chuyện tôi có con hay không, đều không có quan hệ
với anh. Nếu anh không có chuyện gì khác, tôi xin phép cúp máy.”
“Từ từ!”
Mộ Mộc Trần bỗng nhiên gọi cô lại, sau một lúc lâu im lặng mới hỏi: “Lúc
trước ở công ty giải trí Vũ Dã, tại sao cô lại muốn quyến rũ tôi?”
“Anh coi như lúc ấy đầu óc tôi động kinh đi.”
Giọng Tô Tịch Nhược không phập phồng trả lời: “Chuyện kia tôi thật lòng xin
lỗi anh, nếu không có chuyện gì khác, chúng ta không có gì để nói tiếp.”
Cô trực tiếp cúp máy.
Mộ Mộc Trần nghe âm thanh tút tút tút trong điện thoại, không biết tại sao anh lại cảm thấy thiếu vắng cái gì đó.
Tô Tịch Nhược buông di động không đến một phút đồng hồ, di động lại vang lên.
Lần này gọi điện thoại tới chính là Vũ Úc Đông, Vũ Úc Đông giọng vững vàng
bình tĩnh, an ủi cô: “Tin tức trên mạng em không nên gấp gáp, anh đã cho người đi xử lý.”
“Ừm.”
Tô Tịch Nhược lên tiếng: “Thật ra em cũng không sốt ruột, nhưng em lại lo lắng Tiểu Hoàn sẽ bị tổn thương.”
Vũ Úc Đông mỉm cười nói: “Thật ra chuyện này có một biện pháp giải quyết tốt nhất.”
“Cách gì?”
Tô Tịch Nhược không biết khi nào đã bị anh mang trật.
Vũ Úc Đông giọng dịu dàng thong thả, giống như nước suối thanh triệt chậm
rãi chảy qua: “Chúng ta có thể nói thẳng, Tiểu Hoàn là con trai của hai
chúng ta, con trong giá thú, chẳng sợ lên xe trước mua vé bổ sung sau,
nhưng đó cũng là con trong giá thú.”
Tô Tịch Nhược suýt nữa làm rớt di động, “Anh… Anh nói cái gì?”
“Anh nói, chúng ta kết hôn đi.”
Người đàn ông giọng trầm thấp dịu dàng xuyên thấu qua di động truyền tới lỗ tai cô, cô nghe mà vành tai nóng lên từng đợt.
Cô vẫn luôn không thể chống đỡ loại giọng dịu dàng này của Vũ Úc Đông.
“Anh, anh…”
Mặt cô có chút đỏ, làn da trắng như sứ nhiễm chút màu đỏ: “Tại sao anh lại nói chuyện này vào lúc này…”
Cô chậm rãi thu nhỏ giọng, nhỏ đến gần như không thể nghe thấy.
“Không phải lúc này mới nói, mà là… Vẫn luôn nghĩ trogn đầu, nghĩ chừng nào em mới đồng ý gả cho anh.”
Vũ Úc Đông nói nói, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài: “Anh đã đợi gần hai tháng, khi nào mới có thể chờ đến câu trả lời của em?”
Tô Tịch Nhược thực quẫn bách.
Cô không phải chán ghét Vũ Úc Đông, chỉ là vẫn luôn tránh nghĩ đến chuyện này.
Thật ra trong lòng cô không phản đối gả cho Vũ Úc Đông.
Cô cẩn thận nghĩ, cô là thật lòng thích anh.
Thích sự thành thục, phong độ, săn sóc của đối phương, cũng thích mỗi lúc anh và Tô Hoàn cãi nhau, càng thích cái tính trẻ con của anh, thích anh
thích anh rất nhiều rất nhiều…
Cô thích, nhưng lại không biết cách biểu đạt, hơn nữa trước đó vẫn luôn
vội vàng đóng phim, nên vẫn luôn trì hoãn chuyện này, hiện tại một lần
nữa nhắc tới. Cô mới phát hiện, thì ra cô vẫn luôn còn nhớ rõ chuyện
này.
Cô hàm hồ nói: “Để em hỏi Tiểu Hoàn, nếu thằng bé không phản đối… Vậy, vậy…”
Vũ Úc Đông lập tức nói: “Ngày mai chúng ta đi lãnh chứng.”
Tô Tịch Nhược: “… “
Cần nhanh chóng như vậy sao?
Đêm đó, Vũ Úc Đông cố ý không có tới căn phòng đối diện, Tô Tịch Nhược thương lượng với Tô Hoàn chuyện cô và Vũ Úc Đông kết hôn.
Ăn xong cơm chiều, cô vẫn luôn ở tự hỏi phải nói chuyện này với Tô Hoàn
như thế nào, không nghĩ tới cơm nước xong Tô Hoàn chủ động hỏi cô: “Mẹ
có chuyện gì muốn nói với con sao?”
Tô Tịch Nhược kinh ngạc nhìn bé: “Sao Tiểu Hoàn lại biết mẹ có chuyện muốn nói với con?”
Tô Hoàn hơi khép hờ mắt, lông mi thật dài che lại tầm mắt, sắc mặt của bé
có chút mơ hồ, nói tóm lại vẫn là có chút im lặng: “Bởi vì lúc ăn cơm,
mẹ vẫn luôn nhìn con, như có chuyện gì đó muốn nói với con.”
Tô Tịch Nhược: “Rõ ràng như vậy sao?”
Cô một người trưởng thành như cô, lại không thể giấu nổi tâm sự trước mặt con trai?
“Thực rõ ràng.”
Tô Hoàn vô cùng khẳng định gật đầu: “Hơn nữa… Chú Vũ cũng không có mặt…”
“Có quan hệ gì với chú Vũ?”
Tô Hoàn nghiêm túc xụ mặt phân tích: “Hôm nay không nghe được giọng của
chú Vũ, cũng không thấy bóng dáng của chú ấy đâu, mấy ngày trước, chỉ
cần vừa về nhà thì chú sẽ lại đây ăn cơm. Hôm nay chú ấy không có sang,
chỉ có thể nói… Mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Tô Tịch Nhược: “… “
Tuyệt, con trai của cô tuổi nhỏ đã rất có tiềm chất của thám tử Holmes, phân tích đâu ra đấy.
Cô dứt khoát không giãy giụa nữa, trực tiếp hỏi: “Vậy Tiểu Hoàn cảm thấy, mẹ có chuyện gì muốn nói với con?”
Tô Hoàn ngẩng đầu, răng trắng cắn cắn môi hồng, gương mặt nhỏ thượng không có biểu tình gì, nói thẳng: “Con cảm thấy mẹ có khả năng nói với con
chuyện mẹ và chú ấy.”
Tô Tịch Nhược: “Cụ thể là chuyện gì?”
“Ví dụ như… Hai người… Có phải mẹ và chú ấy muốn hết hôn hay không?”
Giọng Tô Hoàn có chút rầu rĩ.
Tô Tịch Nhược ho nhẹ một tiếng, có hơi xấu hổ khi nhắc tới chuyện này ở
trước mặt con trai: “À, nếu thật sự mẹ và chú Vũ kết hôn, Tiểu Hoàn thấy sao?”
“Bình thường.”
Giọng Tô Hoàn không có gì phập phồng: “Nếu mẹ nhất định phải lấy chồng, vậy
gả cho chú Vũ đi, ít nhất chú ấy cũng là ba ruột của con, ít nhất mẹ lấy chú ấy con có thể đoạt mẹ với chú ấy được, chú ấy cũng không làm gì
được con.”
Tô Tịch Nhược
có chút dở khóc dở cười:”Cái gì mà đoạt với không làm gì được, không có
phức tạp như con nghĩ đâu, mẹ và chú ấy cùng nhau yêu thương con trai
đáng yêu của mẹ được không? Con nghĩ thử xem, trước con chỉ có mình mẹ,
nay con còn có thêm tình thương của ba, thích không?”
Tô Hoàn Nhíu mày, không nói lời nào, nhưng sắc mặt lại không có căng chặt như vừa rồi.
Vừa thấy là biết ngạo kiều nói một đằng nghĩ một nẻo.
“Tại sao con lại không thích chú Vũ?”
Tô Tịch Nhược tò mò hỏi.
Theo lý mà nói, Vũ Úc Đông đối xử với Tô Hoàn rất không tồi, đón đưa đi học
hằng ngày, có chuyện đều lập tức quan tâm, chỉ cần tan tầm thì chạy sang nhà bọn họ, chủ động gánh vác việc nhà. Là một người đàn ông săn sóc,
thành thục lại tràn ngập nam tính, loại người này không phải là hình
tượng người ba xuất sắc nhất trong lòng con trai sao.
Vậy tại sao Tô Hoàn lại không quá thích?
Vấn đề này làm Tô Hoàn im lặng hồi lâu mới trả lời.
“Khi còn nhỏ, con từng nghĩ tới ba rất nhiều, từng tưởng tượng…”
Có một ngày ba sẽ đến và cứu vớt bé ra khỏi cuộc sống bất lực, hèn mọn này.
Lúc ấy, bé đi theo mẹ, trước lúc mẹ thay đổi, bé vẫn luôn hoảng loạn, sợ
hãi sẽ có một ngày bản thân bị mẹ vứt bỏ, khi còn nhỏ bé từng ảo tưởng
ba sẽ xuất hiện tới cứu bé thoát khỏi tình cảnh khó khăn đó.
Nhưng chung quy bé không có chờ ba tới, chờ tới chính là sự thay đổi của mẹ.
Tô Hoàn nuốt xuống rất nhiều lời nói, chỉ nói: “Chú ấy tới quá trễ.”
Tới trễ, bé đã không muốn có một người ba, bé đã hết mong đợi có một người gọi là ba xuất hiện trong đời mình.
Tô Tịch Nhược nghe hiểu ý Tô Hoàn nói, ôm bé vào lòng, dịu dàng nói: “Con
yên tâm, từ nay về sau sẽ có ba và mẹ cùng nhau yêu thương con.”
Tô Hoàn xụ mặt, nhưng gương mặt trắng nõn của cậu bé lại khống chế không được có chút ửng đỏ.
Bé nhỏ giọng trả lời: “Dạ.”
Tô Tịch Nhược gửi tin nhắn cho Vũ Úc Đông nói đã nói chuyện xong với Tô Hoàn.
Chỉ trong một phút đồng hồ, Vũ Úc Đông đã bay sang nhà bọn họ, trong tay còn cầm sổ hộ khẩu.
Tô Tịch Nhược kinh ngạc nhìn anh: “Anh lấy cái này làm cái gì?”
“Chuẩn bị ngày mai đăng ký lãnh chứng.”
Vũ Úc Đông vẻ mặt tự nhiên trả lời: “Của em đâu, lấy ra để sẵn trong túi xách đi, đừng để ngày mai luống cuống tay chân.”
Tô Tịch Nhược: “… “
Thật không dám giấu giếm, cô còn chưa có chuẩn bị tâm lý ngày mai lãnh chứng kết hôn.
Nhưng Vũ Úc Đông rõ ràng không muốn, anh sợ sáng mai cô đổi ý, nhanh ra tay giúp cô tìm.
Cuối cùng vẫn là Tô Hoàn lấy hộ khẩu ra tới, đặt ở trước mặt hai người lớn mang tên cha mẹ.
Bé sợ bản thân không có ở nhà con sói đuôi to đó sẽ gặm mẹ bé đi mất, nên giấu sổ hộ khẩu trong phòng mình.
Vũ Úc Đông nhìn sổ hộ khẩu, cười: “Em xem, con trai đều giúp anh, muốn em nhanh gả cho anh đó.”
Tô Tịch Nhược nhìn hai quyển sổ hộ khẩu đặt chồng lên nhau trên bàn, nhìn
một lát, cũng nhịn không được cười ra tiếng: “Được, mai đi đăng ký kết
hôn.”
Dù sao đều phải kết hôn, cũng phải gả cho anh ấy, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, ngày mai cũng được.
Trong ánh mắt Vũ Úc Đông tuôn ra ánh sáng kinh hỉ.
Ánh mắt anh sáng quắc mà nhìn chằm chằm cô, không ngừng muốn đích thân xác nhận chuyện này.
Một lát sau, anh nhịn không được, một tay nắm lấy hai tay Tô Tịch Nhược,
nhẹ nhàng in một hôn ở trên mu bàn tay trắng nõn của cô.
Động tác cẩn thận nghiêm túc, coi như trân bảo.
Tô Tịch Nhược chìm sâu trong loại nâng nịu dịu dàng này, thật lâu đều không thể hoàn hồn.
Không biết qua bao lâu, Tô Hoàn nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, vẻ mặt lạnh lùng mà nói: “Hai người làm ơn đi, có thể chú ý một chút hay không, con còn
là trẻ vị thành niên đó, mới có chín tuổi thôi đó.”
Tô Tịch Nhược: “… “
Hình như không cẩn thận lỡ rải thức ăn chó cho con trai rồi.
Vũ Úc Đông mỉm cười nói: “Tiểu Hoàn à, con cần quen một chút, trong tương
lai, có khả năng loại tình huống này sẽ thường xuyên xảy ra đó con.”
Tô Hoàn mặt không biểu cảm mà nhìn Vũ Úc Đông.
——
Sáng sớm hôm sau, Vũ Úc Đông đã lôi kéo Tô Tịch Nhược đi lãnh chứng, chờ đến khi ra khỏi Cục Dân Chính, hai người đã là đã quan hệ vợ chồng hợp
pháp.
Vũ Úc Đông lấy di
động, dùng tài khoản Weibo cá nhân của anh add tài khoản @ Tô Tịch
Nhược, đăng bản tin đầu tiên trên trang Weibo cá nhân của mình:
Giới thiệu một chút, vợ của tôi @ Tô Tịch Nhược, và đây là con trai ruột của chúng tôi.
Tô Tịch Nhược nhìn Weibo, nhịn không được cười.
Cô cơ hồ có thể tưởng tượng được biểu cảm của Tưởng Thiên Hồng, cũng đăng một tin trên trang Weibo cá nhân của mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn cư dân mạng chìm trong nổi khiếp sợ.
Tài khoản Weibo cá nhân của Vũ Úc Đông chính là —— Chủ tịch – tổng giám đốc tập đoàn Vũ thị.
Là một người đàn ông kim cương vàng ròng bốn số chín.
Người đàn ông xuất sắc như vậy… Là chồng của Tô Tịch Nhược?
Trời ạ, rốt cuộc kiếp trươc Tô Tịch Nhược đã làm cái gì, mà kiếp này có một
ông chồng tuyệt vời như vậy, còn có một cậu con trai đáng yêu dễ thương
như vậy.
Người thắng cuộc trong cuộc sống này chính là cô ấy.
Nhưng tài khoản ngày hôm qua ác ý bôi đen cô toàn bộ đều bị vả mặt, những tài khoản ác ý phỏng đoán Tô Tịch Nhược chưa kết hôn đã có con, bối cảnh
thực thảm… Cái tát này giống như đánh thẳng vào trên mặt bọn họ.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn dân mạng đều ồ lên.
Vũ Úc Đông đăng tin trên Weibo cũng không tiếp tục quan tâm ai nói gì,
ngược lại anh nghiêm túc nói với Tô Tịch Nhược: “Chúng ta đi nơi nào làm hôn lễ, nơi nào hưởng tuần trăng mật sẽ lãng mạn?”
Đầu óc Tô Tịch Nhược có chút ứng không kịp: “Hôn lễ, hưởng tuần trăng mật?”
“Đúng vậy.”
Vũ Úc Đông mỉm cười nói, quơ quơ trong tay hai quyển sổ đỏ đỏ: “Hiện tại
chúng ta có giấy tờ chứng minh hợp pháp, hưởng tuần trăng mật, xảy ra
quan hệ vợ chồng là chuyện bình thường mà em.”
Tô Tịch Nhược: “……”
Cô lỡ quên chuyện này, đăng ký lãnh chứng xong thì phải… Khụ khụ, thì phải…!!!
“À…”
Cô muốn nói sang vấn đề khác với người đàn ông trước mắt mình này, nhưng
cô vừa chuyển đầu, thì người đàn ông cao lớn đẹp trai kia đã kìm và giữ
đầu cô lại, đắm chìm trong ánh sáng chói chang buổi sáng, hoàn mỹ có
chút không chân thật.
Những lời cự tuyệt đó, bỗng nhiên có chút nói không nên lời.
Vũ Úc Đông cúi đầu, hôn thật sâu vào môi cô, giọng nói lẫn lộn có chút mơ
hồ không rõ giữa môi răng: “Hưởng tuần trăng mật nên không cần mang theo Tô Hoàn, để thằng bé ở lại với chị anh, đến đó có Hoài Thụy chơi với
thằng bé…”
Đang đi học, Tô Hoàn hắt xì liên tục, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Sau khi Vũ Úc Đông đăng tin thông báo đã kết hôn với Tô Tịch Nhược, không
những trên mạng nổ tung, mà giới giải trí cũng hoảng hồn không kém.
Nhất là Trịnh Á Tinh, cô ta hoảng sợ, lo lắng, từ lúc biết tin, tinh thần
của cô ta không có giây phút nào bình tĩnh, cô ta hoảng loạn gọi cho
quản lý. Quản lý không bắt máy, gọi cho kim chủ, kim chủ không bắt máy,
tinh thần càng hoảng loạn.
Đợi một hồi lâu, cô ta nhận được tin từ công ty giải trí Vũ Dã, cô bị công
ty chấm dứt hợp đồng, công ty sẽ đền bù mọi thiệt hại theo hợp đồng.
Chỉ ngắn gọi trong một hai dòng, nhưng đã dập tắt mọi hy vọng của cô ta.
Cô, đây là bị phong sát sao???
Cô hối hận, cô không nên vì ghen ghét mà đụng chạm vào Tô Tịch Nhược.
Mộ Mộc Trần sau khi biết, anh ta im lặng, sau đó thở dài một hơi, đi ra ngoài quay cảnh tiếp theo.
Khang Cần Di giật mình, cô chỉ tưởng Vũ Úc Đông cũng thuộc dạng công tử ăn
chơi trát tán như Sầm Tân nên khuyên Tô Tịch Nhược tránh xa anh ta,
không ngờ, anh ta lại là cha ruột của con trai chị ấy. Cô cảm thấy xấu
hổ, có chút không mặt mũi gặp Tô Tịch Nhược.
Trong lúc này, di động của cô vang lên, nhìn thông tin cuộc gọi là “Biến
thái” gọi tới, cô chần chờ trong chốc lát, vuốt chuyển cuộc gọi nghe.
“Cô thấy tin chưa?” Giọng Sầm Tân có chút mệt mỏi.
“Rồi, anh có chuyện gì nữa không?” Khang Cần Di lạnh lùng trả lời, giọng điệu không muốn nói chuyện với anh.
Sầm Tân nhăn mày, dùng tay xoa xoa thái dương, nhắm mắt suy nghĩ, như quyết định chuyện gì đó, một lát sau mới lên tiếng: “Tôi buông tha cho cô.”
Khang Cần Di giật mình, nhưng cũng không nói gì. Trong lòng cô hiện tại đang rất rối.
“Tôi sẽ nghe theo sắp xếp trong nhà, hai tháng sau tôi sẽ đính hôn, tôi mệt
mỏi lắm rồi…” Giọng anh khàn khàn, cổ họng khô khốc.
“Tôi từ đầu đến cuối chưa từng lừa gạt cô, cô là người con gái đầu tiên của
tôi, nên tôi rất trân trọng cô, tôi chưa từng yêu, nên không biết cách
đối xử với con gái ra sao, cũng không biết cách ăn nói ngon ngọt lấy
lòng cô. Tôi chỉ biết dùng hành động để chứng minh, nhưng cô không cho
tôi cơ hội, cô đánh giá tôi qua vẻ bề ngoài…”
“Có có biết tại sao tôi thường xuyên ra vào mấy câu lạc bộ hạng sang, nhà
hàng, khách sạn, mấy nơi mà cô cho là nơi bọn con nhà giàu chúng tôi
thường xuyên tới ăn chơi, tán gái, làm những việc không đàng hoàng.”
“Mấy nơi đó là sản nghiệp của gia đình tôi, nhà tôi kinh doanh các cơ sở vui chơi giải trí, thân là quản lý tôi phải thường xuyên đến đó để kiểm tra…”
“Ha… Buồn cười, tôi còn giải thích với cô làm gì!”
“Từ bây giờ, tôi sẽ không làm phiền cô nữa, nhưng không bảo đảm sẽ không
xuất hiện trước mắt cô, trừ khi cô rời khỏi nơi này. Nhưng tôi sẽ xem cô là người xa lạ.”
“Tuy
tôi cợt nhã không biết nói chuyện, nhưng tôi đã quyết định đính hôn thì
phải trung thành với vị hôn thê của tôi, tôi muốn trước lúc đính hôn,
giải quyết sạch sẽ mọi chuyện với cô. Chúng ta ngoại trừ đêm kia thì
chưa từng xảy ra chuyện gì, cô cũng không có thai, chúng ta kết thúc tại đây.”
“Chúc cô tìm được người thật lòng yêu cô… Cô cũng yêu người đó.”
“Tạm biệt.”
Sầm Tân cúp máy ngay, anh ném di động xuống đất, nốc một chai rượu, hốc mắt có chút nước. Anh cúi đầu xuống, một lát lâu sau, anh lại ngẩn đầu lên, hai mắt sáng ngời, giống như vừa rồi anh đã quăng hết quá khứ, bắt đầu
cuộc sống mới. Anh đứng lên, cầm áo khoác trong tay, mở cửa bước ra
ngoài.
“Mẹ, con đồng ý.”
“Đúng vậy, con đồng ý đính hôn với tiểu thư tập đoàn Âu Dương.”
Khang Cần Di vẫn giữ nguyên tư thế cầm di động, cô đứng như tượng gỗ, có giọt nước nhiễu lên mu bàn tay của cô. Lúc này cô mới tỉnh, giơ tay lên mặt, thì phát hiện nước mắt rơi khi nào không hay.
Cô thấy tim mình trống rỗng, không phải đây là điều cô mong muốn nhất sao?!
Sao bây giờ cô lại cảm thấy có chút hối hận, muốn chạy đi ngăn cản anh ấy là sao?!
Rốt cuộc cô… Có tình cảm với anh ta sao?!
Không, sao cô có thể có tình cảm với loại người mà cô ghét được.
Nhưng, sao tim cô lại đau như vậy…