Cậu bé không có bất kỳ biểu tình gì, mở cửa mời chú cháu Vũ Úc Đông vào, rất lễ phép mà nói: “Mời vào.”
Vũ Úc Đông nhìn thấy cậu bé hơi khép hờ mi mắt, bộ dáng lạnh như băng,
chau mày nhăn mặt này có chút quen thuộc, trong khoảng thời gian ngắn
gương mặt anh cứng đơ, không biết tại sao trong lòng lại không thể nói
nên lời gì, cũng không mắng thằng bé được.
Anh cảm thấy cậu bé rất bài xích anh, nhưng nah không có chứng cứ.
Nhưng dù sao tổng giám đốc Vũ rốt cuộc cũng là tổng giám đốc bá đạo thành
thục, chỉ sau vài giây đã sửa sang lại tâm tình, bình tĩnh nói: “Cảm
ơn.”
Anh vỗ vỗ bả vai Hạ Hoài Thụy: “Chào bạn đi con.”
“A, Dạ.”
Hạ Hoài Thụy có chút giật mình, vì bé cũng thấy cái mặt thúi cùng cái biểu tình đó quá quen, bé cũng quên bản thân bé đã từng gặp qua ở đâu, đang
cố gắng nhớ lại thì nghe tiếng cậu mình nói, bé lập tức nhiệt tình đi
qua bắt tay Tô Hoàn.
“Tô Hoàn, chào buổi sáng, mình tới nhà cậu chơi đúng như hứa hẹn rồi nà, cậu có chờ mong không?!”
Lạ quá, cái biểu tình này rõ ràng bé rất quen, nhưng nhớ mãi không ra là giống ai!!!
Tô Hoàn vẫn không có gì biểu tình gì, mặt vẫn xụ, hơi nghiêng người, ý bảo bọn họ đi vào.
Tô Tịch Nhược cắt xong trái cây cầm dĩa ra phòng khách, mỉm cười nhìn hai cậu cháu Vũ Úc Đông nói: “Hoan nghênh đến chơi.”
Nữ chủ nhân tươi cười như hoa.
Vũ Úc Đông ngẩn ra, sau đó cũng cười nói: “Chào em.”
Anh có hơi luống cuống tay chân, đặt mấy bịch ni lông ở trên bàn trà nhỏ
phòng khách: “Anh có mang theo vài thứ cho hai mẹ con nè.”
Vũ Úc Đông vì mấy thứ gọi là ” quà đến thăm nhà ” này mà đau đầu thật lâu.
Anh muốn mua chút gì đó đắt tiền, nhưng sợ người ta tổn thương lòng tự trọng, nói anh khoe giàu, sợ người ta không nhận.
Mua đại lại cảm thấy không đủ tôn trọng. Từ sau khi triển khai kế hoạch
rước bà xã về giường, à không về nhà, anh cảm giác tóc trên đầu đã rụng
hết một mớ, rốt cuộc quyết định mang đến mấy thứ này.
Tô Tịch Nhược thấy Vũ Úc Đông mang theo quà đến lại không cảm thấy có gì
kỳ lạ. Nếu cô dẫn Tô Hoàn đến nhà người khác làm khách, cô cũng sẽ mua
chút quà tặng, đây là lễ phép căn bản.
Nhưng cô vẫn phải nói chút lời khách sáo: “Tới chơi là được rồi, anh mua chi cho tốn tiền…”
Cô nói đến một nửa thì dừng lại.
Bởi vì đó là một thùng cherry.
Đỏ thẫm quyến rũ như đá quý, tròn vo sáng bóng, một hộp chứa đầy cherry.
Cô trêu ghẹo, hỏi: “Anh giải cứu cherry à?”
Vũ Úc Đông năm này tháng nọ đều vùi đầu vào công việc, không quá quen
thuộc với những từ ngữ mạng, không hiểu Tô Tịch Nhược muốn nói cái gì,
có chút thấp thỏm hỏi: “Em, không thích sao?”
Anh cố ý tra qua mới mua, đều nói dẫn trẻ đến nhà bạn chơi đều phải cầm
theo quà, mà món quà tốt nhất chính là trái cây, hoặc là mua gì đó cho
mấy đứa trẻ chơi.
Anh lại nhìn mục đề cử trái cây, thì thấy cherry được hoan nghênh nhất, cho nên anh mới nhờ thư ký Khâu mua một thùng cherry nhập khẩu.
Anh chọn lựa kỹ càng thật lâu, nhưng hiện tại xem ra, biểu tình của em ấy… Còn nói chút từ ngữ kỳ lạ?
Tô Tịch Nhược nhìn thấy bộ dáng thấp thỏm giống như thiếu niên mới lớn của một người đàn ông thành thục như Vũ Úc Đông, có chút buồn cười, cuối
cùng không nhịn xuống được, cười khẽ ra tiếng: “Không có, em rất thích,
thực lòng cảm ơn anh đã mang trái cây đến, chỉ là cảm khái một chút
thôi.”
“Haizz, em thích là được…”
Vũ Úc Đông đang muốn nói chuyện gì đó với Tô Tịch Nhược, thì Tô Hoàn bỗng
nhiên đi đến giữa hai người, nói: “Mẹ, con lấy cherry đi rửa nha.”
Tô Tịch Nhược lập tức cười nói: “Con cứ để đó, để mẹ đi rửa, con chỉ cần ra chơi với bạn là được.”
Vũ Úc Đông đang muốn nói mà nói không được…
Cậu bạn nhỏ Hạ Hoài Thụy thấy hai người lớn cứ anh tới em lui, nói toàn
những lời bé không hiểu, có chút hết kiên nhẫn, nhìn thấy Tô Tịch Nhược
muốn đi rửa trái cây, cảm thấy màn đối thoại giữa hai người lớn đã hạ,
lập tức lôi kéo Vũ Úc Đông, nói: “Cậu ơi, anh hùng của con!”
Vũ Úc Đông bất đắc dĩ, chỉ có thể từ bỏ cuộc trò chuyện với Tô Tịch Nhược: “Con mở di động ra, hiện tại chú chuyển khoản cho con, nhiệm vụ mới
hoàn thành một nửa, chỉ cho phép con lựa chọn quần áo cho anh hùng, muốn mô hình thì đợi về nhà.”
Hạ Hoài Thụy lập tức mở di động, hưng phấn nhìn Vũ Úc Đông nạp phí chuyển khoản cho bé mua quần áo cho anh hùng Marvel.
Hạ Hoài Thụy được đến tiền, vui vẻ ôm di động click mở lựa chọn quần áo, bé muốn ướm thử xem bộ nào đẹp.
Phòng khách, phụ trách giữ chân Tô Hoài, Hạ Hoài Thụy lại chìm vào trò chơi
online, còn Tô Hoàn thì cúi đầu không nói lời nào. Vũ Úc Đông ngồi ở
phòng khách có hơi xấu hổ, anh thanh thanh giọng nói, từ trong túi xách
lại cầm ra tới một thứ, đưa cho Tô Hoàn.
“Đây là mô hình khoa học viễn tưởng hành tinh Z30i chú đặc biệt mua cho con, yêu cầu chú thủ công, sau khi ráp xong sẽ còn thêm nhiều công năng
khác.”
Vũ Úc Đông thả
chậm tốc độ, giải thích: “Lần trước chú nhìn thấy tác phẩm thủ công của
con, chú cảm thấy năng lực tư duy của con rất mạnh, chắc là sẽ thích
những món đồ chơi như thế này.”
Tô Hoàn im lặng duỗi tay nhận lấy, bàn tay nho nhỏ tay nhẹ nhàng vuốt ve hộp mô hình.
Đây là thứ mà bé đã muốn thật lâu, nhưng vẫn không có tiền mua.
Bình tĩnh mà xem xét, Tô Hoàn vẫn là thực thích món này, nhưng chỉ cần nghĩ
đến người mua cho bé, thì bé lại có chút ghét bỏ. Trong lòng bé đang
không biết làm sao…
Bé cầm hộp đồ chơi mô hình nhìn một lát, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Vũ Úc Đông nói: “Cảm ơn chú, con rất thích.”
Cậu bé lớn lên môi hồng răng trắng, lúc nghiêm túc nói chuyện, gương mặt nhỏ lộ ra lạnh như băng nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Vũ Úc Đông nhìn ngẩn người, cảm thấy lúc Tô Hoàn nói chuyện đàng hoàng, thật ra vẫn rất là đáng yêu.
Thôi, bất quá chỉ là một cậu bé, trong tương lai, nếu anh và Tô Tịch Nhược có ở bên nhau, thì cậu bé này cũng chính là con của anh, anh cần gì đi so
đo với một cậu bé chín tuổi.
Đừng trẻ con như vậy chứ Vũ Úc Đông.
Tổng giám đốc Vũ ở trong lòng tự an ủi bản thân, sau đó dịu dàng nói: “Con thích là được.”
Tô Hoàn từ trên sô pha đứng lên, cất hộp mô hình lên trên kệ sách, sau đó
lại đi lấy cái ly, chuẩn bị rót nước ấm cho khách uống.
Vũ Úc Đông nhìn Tô Hoàn ngoan ngoãn nghe lời, lại nhìn nhìn thằng cháu mập *** nhà mình chỉ biết chơi game, tự nhiên có chút hâm mộ Tô Tịch Nhược.
Thật ra, anh cũng rất muốn có được một cậu con trai ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Vũ Úc Đông tiếp nhận ly nước ấm từ tay Tô Hoàn, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn con.”
Anh uống một ngụm nước ấm, không dấu vết đánh giá căn phòng nhỏ của hai mẹ conTô Tịch Nhược.
Phòng ở xác thật là rất nhỏ, toàn bộ diện tích cộng lại đều không bằng phòng ngủ của anh.
Vách tường thực cũ, hàng hiên cùng thang lầu đều xuống cấp, nhưng căn phòng nhỏ này lại được chủ nhân chăm sóc rất tốt.
Vách tường dán giấy đầy màu sắc, bàn ăn trong phòng khách được trải một tấm
khăn trải bàn màu lam nhạt cùng những hoa văn rất đẹp, một bình hoa thủy tinh được đặt trên đầu kệ sách, bên trong có mấy đóa hoa tươi đẹp.
Diện tích tuy nhỏ, nhưng lại được chủ nhân bố trí nơi chốn đều ấm áp.
So với cái nơi lạnh như băng diện tích rộng lớn kia của anh, chỉ có hai màu đen trắng đơn giản không thể đơn giản hơn.
Ở nơi này… Có mùi vị gia đình.
Vũ Úc Đông cảm giác sâu sắc rằng nhà anh thiếu một nữ chủ nhân, có lẽ… Cũng thiếu một cậu con trai đáng yêu.
Tô Tịch Nhược rửa cherry xong ra tới, vừa lúc nghe được Hạ Hoài Thụy kêu
rên: “Lại chết, đây là lần thứ mấy rồi, mình phải mua thêm trang bị mới
được!”
Cô dĩa cherry ở trên bàn, tò mò đi qua hỏi: “Cái gì lại chết, con đang chơi trò chơi?”
“A, chị gái xinh đẹp.”
Hạ Hoài Thụy vừa thấy Tô Tịch Nhược tới, lập tức giơ di động cho Tô Tịch Nhược xem.
“Con đang ở chơi ăn gà, cửa này con đã chơi bốn lần, đều chết cả bốn lần,
vòng bán kết cũng chưa vào đã biến thành thịt hộp, mông gà cũng chưa gặm được!”
Kiếp trước, Tô Tịch Nhược cũng chơi mấy trò này, cười nói: “Không sao, sẽ có cơ hội ăn gà thôi.”
Cô nói xong, chợt nhớ tới, quay sang hỏi Tô Hoàn: “Tiểu Hoàn có muốn chơi trò chơi này hay không con?”
Tô Hoàn kinh ngạc nhìn Tô Tịch Nhược: “Mẹ kêu con chơi trò chơi?”
“Đúng rồi.”
Tô Tịch Nhược tự giác là phụ huynh cởi mở, không phản đối con cái có thời
gian hoạt động giải trí cá nhân. Chỉ cần chơi điều độ, không lạm dụng,
không làm chậm trễ học tập là được.
Cô cảm thấy mỗi ngày vui chơi không vượt qua một tiếng, cô có thể chấp
nhận. Rốt cuộc, ngẫu nhiên thả lỏng một chút, sẽ có ích cho thể xác và
tinh thần khỏe mạnh. Nói không chừng còn có thể xúc tiến quan hệ giữa Tô Hoàn và các bạn học cùng trang lứa.
Đều nói, tình bạn giữa bọn con trai đều thông qua một ván game.
Đối với những cậu nhóc tới nói, dù trước đó có thù oán gì lớn, thì chỉ cần
cậu có thể mang mình ăn gà, cậu chính là đại thần có thể làm mình nằm
thắng, chúng ta chính là bạn tốt, còn có thể cùng nhau chơi đùa vui vẻ.
Cô cảm thấy có thể thử làm Tô Hoàn chơi trò chơi một chút thử xem, kết bạn thêm mấy bạn cùng lứa cũng tốt.
Cho nên cô tiếp tục nói: “Đương nhiên con có thể chơi nha, chỉ cần không
ảnh hưởng đếnhọc tập, mỗi ngày không vượt qua thời gian quy định đều có
thể.”
Tô Hoàn ánh mắt giật giật, cảm thấy thật vui vẻ.
Ở lớp học, bé từng nghe các bạn học khác oán giận, nói cha mẹ quản quá
nghiêm, không cho bọn họ chơi trò chơi. Nhưng mẹ của bé lại hoàn toàn
không giống nhau, thực cởi mở cho phép bé chơi trò chơi, bé cảm thấy mẹ
của bé là người mẹ tốt nhất trên đời.
Cậu nhóc nhỏ càng thích mẹ của mình hơn.
Tô Hoàn lấy ra di động, bắt đầu download trò chơi về máy.
Di động mà Tô Tịch Nhược mua cho Tô Hoàn có cấu hình mới nhất, tuy rằng
giá bán không cao, nhưng dùng để chơi game là hoàn toàn không thành vấn
đề.
Tô Hoàn download xong trò chơi, Hạ Hoài Thụy lập tức lôi kéo Tô Hoàn, nói: “Mau tới, cùng nhau chơi.”
Tô Tịch Nhược cười cười: “Vậy hai đứa cứ trước chơi, mẹ đi nấu cơm.”
“Anh giúp em.” Vũ Úc Đông cũng đứng lên theo.
Tô Hoàn ở đang đăng ký trò chơi thì ngẩng đầu nhìn lên, thì nhìn hấy Vũ Úc Đông đi theo Tô Tịch Nhược vào phòng bếp.
Tô Hoàn nhíu mày nhăn mặt nhìn chằm chằm vào phòng bếp một lát, cũng không chạy vào.
Nể mặt bộ mô hình khoa học viễn tưởng, bé cho phép ông chú kia ở chung trong phòng bếp với mẹ bé trong chốc lát…
Dù sao bé cũng cảm thấy bộ dáng của ông chú họ Vũ kia không đáng tin cậy,
chắc là sẽ không biết nấu cơm, cuối cùng vẫn là cần bé ra ngựa thôi.
Nhưng rốt cuộc Tô Hoàn còn quá trẻ, phòng bếp ngoại trừ nấu cơm, còn có thể làm rất nhiều chuyện khác.
Phòng bếp nhà Tô Tịch Nhược rất nhỏ, nhỏ đến mức nhét hai người lớn vào, chen chen lấn lấn đã vô tình nảy sinh ra một đống cảm giác, vừa xoay người
sẽ va chạm cơ thể vào nhau.
Vũ Úc Đông bỗng nhiên hiểu ra chỗ tốt của phòng bếp nhỏ.
Hai người đứng thật sự gần, gần đến mức không đủ khoảng cách một bàn tay, hô hấp đều đan chéo lẫn nhau.
Tô Tịch Nhược có chút khẩn trương.
Vũ Úc Đông là một người có thân hình cao lớn, là một người đàn ông trưởng
thành, lúc này cô mới có cảm giác khó thở. Anh cao hơn cô một cái đầu
rưỡi, đứng gần sát người anh, chẳng sợ không làm bất kỳ hành động ái
muội nào, cũng đủ làm cô hô hấp khó khăn.
Là một người đàn ông không thể làm người khác bỏ qua.
Chỉ có tại không gian nhỏ hẹp này, cùng một chỗ, một thời điểm, Tô Tịch Nhược mới rõ ràng mà ý thức được…
Vũ Úc Đông là một người khác phái, giống như một người khác phái có độ tuổi xấp xỉ với cô.
Tràn ngập, mãnh liệt hơi thở hormone đầy nam tính.
Đầu óc cô đang rất lộn xộn.
Vũ Úc Đông nhìn cô không chớp mắt, dùng giọng nam trầm thấp từ tính hỏi:
“Xin hỏi nữ chủ nhân, có cái gì anh có thể giúp được em không?”
Cô có chút mơ hồ, đại não chải vuốt rõ ràng một cụm từ ” nấu cơm “, lúc
này mới lấy lại tinh thần, nỗ lực che dấu sự ngẩn ngơ vừa mới nãy của
bản thân, nhỏ giọng nói: “Không cần, anh là khách, anh trở lại phòng
khách ngồi đi, xem TV là được, để em làm.”
Vũ Úc Đông cười khẽ hai tiếng, chậm rì rì nói: “Phòng khách chỉ sợ không có vị trí dành cho anh.”
Tô Tịch Nhược kinh ngạc: “Sao lại không có kia chứ?”
“Hai thằng nhóc đang chơi trò chơi rất vui vẻ, không muốn người lớn như chúng ta đến quấy rầy đâu.”
Nụ cười của Vũ Úc Đông mang theo chút dịu dàng: “Hai đứa nhóc ở phòng
khách chơi, hai người lớn chúng ta ở phòng bếp nấu cơm là tốt rồi.”
Tô Tịch Nhược ho nhẹ hai tiếng, không dám nhìn vào đôi mắt của Vũ Úc Đông.
Cặp đen nhánh sâu thẳm kia của Vũ Úc Đông như có ẩn giấu lốc xoáy, có thể
cắn nuốt linh hồn lý trí của cô, ánh mắt nhìn cô đặc biệt chuyên chú.
Cô thấy không thể đuổi người, nên xách rau xanh đưa cho Vũ Úc Đông, nói: “Vậy anh có thể giúp em rửa mớ rau này được không?”
Vũ Úc Đông cầm đống rau xanh, mang theo ý cười, gật đầu: “Được chứ, thưa nữ chủ nhân.”
Cô bị nụ cười và giọng nói của nha làm đỏ mặt, xấu hổ quay sang chỗ khác…
Anh lấy rau từ trong bao nilon ra, cảm thấy việc này không khó. Tuy rằng
anh chưa từng làm cơm, nhưng nghĩ đến rửa rau chỉ là việc nhỏ, chắc là
sẽ không làm khó được anh, hạng mục trăm triệu anh còn hoàn thành huống
chi việc rửa rau cỏn con này.
Vì thế, công tử nhà giàu Vũ Úc Đông từ nhỏ tay chân không làm gì ngoài cầm bút, tổng giám đốc Vũ chỉ biết nói đến chuyện làm ăn không phân biệt
được ngũ cốc gồm những gì, vô cùng tự tin cầm một bó rau xanh, mở ra vòi nước trực tiếp rửa.
Vài
giây sau, bọt nước vẩy ra khắp quần áo sang quý đắt tiền của anh, rau
xanh hơn phân nửa rơi vào trong bồn rửa, ngay cả trên mặt anh cũng dính
không ít bọt nước.
Hình tượng tổng giám đốc bá đạo đẹp trai thành thục cao ngạo lạnh lùng nháy mắt tiêu tan ảo ảnh.
Tổng giám đốc Vũ luống cuống tay chân đóng lại vòi nước, không ngờ bó rau
xanh trong tay lại rớt vào trong bồn nước hơn phân nửa.
Vũ Úc Đông đầu đầy những vệch ngang, chật vật lại bất đắc dĩ.
Tô Tịch Nhược nghe được động tĩnh, quay đầu lại thì nhìn thấy bọt nước bắn khắp bộ tây trang đắt tiền của Vũ Úc Đông.
Một người đàn ông cao 1 mét 8 mấy như Vũ Úc Đông, cầm một bó rau xanh, chân tay luống cuống đứng ở cạnh bồn nước, ánh mắt thật cẩn thận, tự nhiên
làm cô có cảm giác anh đang ủy khuất, trông rất đáng yêu.
Cô nhịn không được, cười khẽ một tiếng.
Vũ Úc Đông cười khổ nhìn bọt nước bắn tung tóe trên người mình, đang muốn
nói ” mất bò mới lo làm chuồng “, lại nhìn thấy Tô Tịch Nhược đang nhìn
anh cười.
Người đẹp cong
môi cười, đôi mắt to màu hổ phách chớp chớp, lông mi cong vút đi theo
rung động mà cùng nhau lên xuống như cánh bướm đang vãy cánh, môi đỏ
cong lên một độ cung xinh đẹp, sắc đẹp mang theo quyến rũ mà không tự
biết.
Anh nhìn Tô Tịch Nhược, nhỏ giọng nói: “Có thể làm em cười, dù toàn thân anh ướt đẫm cũng coi như đáng giá.”
Tô Tịch Nhược dừng cười, cúi đầu hơi xấu hổ, im lặng hai giây, âm thầm đi qua dọn dẹp tàn cục.
Vũ Úc Đông cúi đầu nhìn Tô Tịch Nhược dọn dẹp mớ lộn xộn anh gây ra, chiếc cổ trắng tuyệt đẹp giống như thiên nga hơi hơi cong, dù là lúc đang làm việc nhà, cô cũng ưu nhã quyến rũ chết người.
Yết hầu của anh không tiếng động di chuyển lên xuống, trong lòng không khỏi sung sướng.
Cổ của cô trắng như vậy, làm anh rất muốn dùng môi khẻ chạm vào, muốn thử
xem xúc cảm có mềm mại trơn bóng như trong tưởng tượng của anh hay
không.
Không biết từ lúc nào, hô hấp của anh có chút thô.
Ngay lúc anh đang nghĩ muốn làm cách nào mới có thể lơ đãng va chạm vào cổ
cô. Trong đầu chậm rãi phác hoạ ra một phương án hoàn chỉnh, đang muốn
thực thi thì ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tô Hoàn.
“Mẹ, con vào giúp mẹ nấu cơm đây.”
Vũ Úc Đông chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu anh, nháy mắt tưới anh tỉnh giấc.
Anh dùng gương mặt không biểu cảm mà nhìn Tô Hoàn, Tô Hoàn cũng ngẩng đầu
nhìn anh, một lớn một nhỏ tầm mắt đối diện lẫn nhau, đều cảm giác đối
phương không quá thuận mắt.
Đây chính là không hợp tuổi đi.
Tô Tịch Nhược dọn dẹp xong đống lộn xông Vũ Úc Đông làm ra, cười nói: “Em
nghĩ anh nên trở về phòng khách ngồi đi, phòng bếp tạm thời hết chỗ di
chuyển rồi”
Vũ Úc Đông có ý đồ vãn hồi: “Anh… Vừa nãy là do anh không chú ý, lần này anh sẽ nỗ lực rửa rau, khẳng định không xảy ra chuyện…”
Tô Hoàn banh gương mặt nhỏ nói: “Chú Vũ, chú đi ra ngoài ngồi chơi đi, con và mẹ cần phải nấu xong trước mười hai giờ.”
Vũ Úc Đông: “… “
Lời này quá đau lòng, ý tứ chính là anh đứng đây chỉ tổ cản trở chứ không giúp được gì, có anh ở, thời gian nấu cơm càng dài.
Tuy rằng một bộ phận là sự thật, nhưng cũng không cần phải nói trắng ra như vậy nha…
Thân là một tổng giám đốc bá đạo, có thể chừa chút mặt mũi cho anh hay không?!
Vũ Úc Đông đau lòng, tự nhủ bản thân là một người đàn ông trưởng thành 29
tuổi, không thể chấp nhặt với một cậu bé học lớp ba, đành phải yên lặng
rời khỏi phòng bếp, bóng dáng có chút hiu quạnh.
Tô Tịch Nhược dở khóc dở cười nhìn Tô Hoàn, nhỏ giọng nói: “Con không thể nói chuyện như vậy với người lớn.”
Lần này Tô Hoàn vô cùng phối hợp, không có bất ký mâu thuẫn đối với lời xin lỗi, nói thẳng: “Chú Vũ con thật xin lỗi, mẹ của con nói đúng, vừa rồi
con không nên nói chuyện như vậy với chú, chú là khách, con hẳn là phải
tôn trọng chú.”
Vũ Úc Đông: “… “
Càng đau lòng, từng chữ đều nói lên anh chỉ là một người ngoài.
Trời biết anh thật sự vô cùng vô cùng muốn trở thành người nhà.
Anh yên lặng đi đến phòng khách ngồi xuống.
Tô Hoàn ở trong phòng bếp giúp Tô Tịch Nhược nấu cơm, kiêu ngạo giơ lên
cằm nhỏ. Quả nhiên người có thể giúp mẹ vẫn là bé, cái chú Vũ kia căn
bản không đáng tin cậy, cơm cũng không biết làm, thật vô dụng.
Vũ Úc Đông ở bên ngoài ngồi với Hạ Hoài Thụy, nghiêng đầu nhìn thằng cháu mập *** nhà mình, anh có hơi hoài nghi cuộc đời này.
Cố tình Hạ Hoài Thụy một ván đánh thua, còn ở bên kia kêu la: “Thua, thua, ta thua rồi. Tô Hoàn đại thần khi nào lại đến mang ta ăn gà đây!”
Vũ Úc Đông nhịn không được hỏi: “Tô Hoàn chơi rất khá?”
Hạ Hoài Thụy lập tức hóa thân thành yêu tinh *mông cầu vồng, bắt đầu thổi
phồng Tô Hoàn: “Tô Hoàn thật là lợi hại, vừa mới bắt đầu, ván thứ nhất
không quen thuộc thao tác, thua. Ván thứ hai bắt đầu lợi hại, thao tác
giống như thần, đi theo cậu ấy ăn gà rất ổn nha!”
*mông cầu vồng: hay còn gọi là cầu vòng thí, nghĩa là nịnh bợ.
Vũ Úc Đông mặt không biểu cảm lắng nghe.
Hạ Hoài Thụy đi vào phòng bếp lung lay một vòng, nhìn thấy Tô Hoàn đang
giúp Tô Tịch Nhược nấu cơm, bé tự giác không vào quấy rầy, lại cảm thấy
một người chơi không thú vị, nên dứt khoát kêu Vũ Úc Đông.
“Chú chơi với cháu vài ván…”
Vũ Úc Đông nghĩ đến cái trò chơi hở chút là có gà ăn kia, anh cảm thấy một cậu nhóc như Tô Hoàn đều có thể chơi tốt, một người trưởng thành như
anh, hẳn là không thành vấn đề.
Vì thế anh cũng download trò chơi về máy, hai chú cháu chụm đầu nhau chơi game.
Nhưng mà, lòng tự tin như biển rộng của tổng giám đốc Vũ chẳng mấy chốc bị
cạn kiệt. Liên tiếp vài ván đều thua trắng tay, ván đầu nhanh chóng biến thành hộp đồ ăn, thật sự là đồ hộp. Ván kế cũng không tốt hơn bao
nhiêu, cứ mãi rơi xuống đất biến hình thành đồ hộp.
Lại thêm hai ván nữa qua đi, Hạ Hoài Thụy đã chịu không nổi tay mới xi cà
que của ông chú kim chủ của mình, bĩu môi nói: “Vẫn là chờ cơm nước
xong, chơi với Tô Hoàn, chứ chú bành bèo quá.”
Vũ Úc Đông: “…”
Muốn đập bẹp nó mà không thể, chị anh chỉ có mình nó thôi.
Thực mau cơm đã làm xong, hai mẹ con bưng dĩa thức ăn chén đũa tới, bốn người cùng nhau ngồi ăn cơm.
Vũ Úc Đông ăn qua rất rất nhiều sơn trân hải vị, có thể nếm được mấy món
nhà làm này cũng không được ngon cho lắm, không tính là món ăn trân quý. Nhưng lại tràn ngập hơi thở ấm áp, có cảm giác gia đình, ăn vào ấm tận
trong lòng.
Anh vui vẻ nên ăn rất nhiều, cuối cùng một mình anh ăn sạch bàn.
Cơm nước xong, Hạ Hoài Thụy hứng thú phừng phựt mà lôi kéo Tô Hoàn chơi
game. Vũ Úc Đông ho nhẹ hai tiếng, hỏi thử Tô Hoàn: “Con có thích trang
bị nào hay không, chú mua mấy bộ tặng cho con, nói không chừng có trang
bị con sẽ chơi dễ dàng hơn.”
Dù sao cũng là con trai của Tịch Nhược, bằng bất cứ giá nào anh cũng đều phải lấy lòng.
Tô Hoàn lạnh như băng nhìn anh trả lời: “Cảm ơn chú, con không cần lắm, kỹ thuật tốt hay không, không liên quan đến trang bị.”
Hạ Hoài Thụy đi theo thổi phồng, nghiễm nhiên một bộ dáng fan cuồng Tô
Hoàn: “Tô Hoàn nói đúng, cậu xem cậu kìa, mua nhiều trang thiết bị như
vậy mà còn thua te tua, chưa kịp đi bước nào đã bị giết chết, tiện nghi
người khác.”
Vũ Úc Đông: “…”
Anh không muốn làm một người đàn ông thành thục nữa, anh muốn so đo với lũ nhóc này.
Anh muốn đập bẹp hai thằng nhóc trước mắt này!!!
Góc của ad:
Hạ Hoài Thụy: Kỹ thuật quèn đòi đấu với đại thần… Cậu quá coi trọng bản thân mình rồi đó.
Vũ Úc Đông: Từ biệt anh hùng Marvel đi con.
Hạ Hoài Thụy: Yamete!!!!!
Tô Hoàn: Tôi không cao bằng ông, nhưng tôi biết nấu cơm, lau dọn nhà cửa,
chơi game cũng giỏi hơn ông, đàn ông vô dụng, tránh xa mẹ tôi ra.