Sau Khi Vội Vã Kết Hôn

Chương 57: Giản Nị̣nh: Hay là chúng ta làm đi? - Tô Ngang: Vừa mới ra tháng, có được không?


Tô Ngang ngồi nghỉ ở chỗ mát rảnh tay lướt điện thoại, thấy vợ mình vẫn chưa trở lại thì thầm cảm thán bản thân đã nhanh chân bỏ chạy. Nếu mà còn tiếp tục đi dạo phố với cô hai chân anh trước sau gì cũng bị phế mất thôi.

Tô Ngang thấy Giản Nịnh đúng thật là thần tiên đắc đạo, bình thường lăn giường với anh lúc nào cô cũng nói mệt lắm, không muốn lăn.

Bảo cô đi ra ngoài chạy bộ cô cũng không chịu, thế mà hôm nay đi dạo phố mấy tiếng đồng hồ cô vẫn chưa thấy mệt, bây giờ vẫn còn đi tiếp kia kìa.

Tô Ngang sợ thật rồi.

Phụ nữ mà nói mệt chắc chấn không phải họ thật sự mệt đâu, để cho họ ra ngoài dạo phố kiểu gì họ cũng chẳng thấy mệt.

Giản Nịnh sau khi đã mua sắm thỏa thích đã trở về, mua không ít quần áo các kiểu. Quả nhiên không có đàn ông ở bên cạnh nhìn cái gì cũng vừa mắt hơn lúc đầu. Vừa nãy Tô Ngang đi theo cô ngắm quần áo, cô nhìn cái nào cũng không thấy hài lòng, có lẽ là có anh ở kế bên nên đâm ra chán ghét. Hiện giờ không có người đàn ông nào kế bên lại khiến cô vừa mắt hơn rất nhiều, mua rất nhiều quần áo, không chỉ mua cho chính mình mà còn mua cho con gái.

Mặc dù quần áo của bảo bối nhỏ đã rất nhiều nhưng người làm mẹ như cô không thể cưỡng lại được cám dỗ, mua khá nhiều váy nhỏ cho con gái cưng.

Con gái mà, con gái thì nên sửa soạn cho xinh xắn chứ.

Tô Ngang thấy vợ túi lớn túi nhỏ đi tới thì vội vàng chạy qua nhận lấy đồ đạc.

Anh thấy cô mua rất nhiều món, thậm chí còn mua cho cả anh nữa.

“Sao lại mua cho anh vậy? Em mua gì thế?”

Tô Ngang rất vui, vợ anh đi dạo phố mua sắm thế mà không quên mua đồ cho anh, anh nhanh tay cầm cái túi lớn đựng quần áo nam. Thế mà khi vừa nhìn thấy thứ bên trong túi, một người đàn ông chân chính như anh thế mà lại xấu hổ bởi vì trong túi là đồ lót nam.

“Bà xã à…Cái này là em đặc biệt mua cho anh sao?”

Giản Nịnh ngại ngùng nói vốn là cô mua đồ lót cho mình, đến lúc thanh toán thì được chiết khấu…Đồ lót của anh là quà chiết khấu, muốn lấy bao nhiêu cũng được, đã là quà tặng nên cô chọn bừa vài cái, miễn là vừa với em trai của anh là được.

Anh đi dạo với cô cả buổi mà không mua gì cho anh thì không hay.

Đồ lót của Giản Nịnh phải mua mới lại, quần lót cũng phải đổi vì sau khi sinh cục cưng hông cô đã nở ara, cả ngực cũng lớn hơn, đặc biệt là ngực bây giờ còn to hơn cả cái chén.

Cô chọn được khá nhiều món, vừa khéo mua đủ số lượng nên được chiết khấu.

Cô gật đầu, nói là được.

Tuy rằng mấy món đồ đó là hàng tặng khuyến mãi nhưng vẫn là hàng giá gốc, không phải là loại hàng khác với mấy mẫu được trưng bày trong cửa hàng.

Tô Ngang nghe cô nói thì sung sướng lắm, bởi vì anh chỉ vừa liếc nhìn là đã biết đây là kích cỡ vừa vặn của thằng em mình. Bà xã nhà anh đến kích cỡ của anh cũng biết, sao lại không vui cho được. Tuy chỉ là hàng khuyến mãi kèm theo nhưng anh vẫn rất vui.

Lát sau Giản Nịnh nói muốn uống thêm một ly trà sữa nữa. Thấy anh không ngăn cản nên cô lại uống thêm nửa ly, nếu cô có uống không hết thì giao lại cho anh.

Dạo phố, uống trà sữa xong hai người đi tới quán đồ nướng ăn thịt nướng.

Giản Nịnh muốn ăn lẩu, đầu óc đang thôi thúc cô gọi lẩu, bởi vì lúc này cô đang cho con bú nên chỉ có thể ăn lẩu không cay. Cô đang cho con bú mà ăn cay thì không tốt cho bé cưng, vậy nên ăn lẩu không cay cũng đã thèm rồi.

Giản Nịnh cảm giác một tháng kiêng cữ này khiến cô sắp chết đói đến nơi vậy, ăn được một miếng thịt nướng đã vui muốn khóc, cứ ăn hết miếng này đến miếng khác.

Tô Ngang nướng thịt cho cô ăn.

Sau khi ăn thịt nướng hai người tiếp tục đi xem phim, vẫn là thể loại mà Tô Ngang thích.

Chủ yếu là do anh không thích một thể loại nào cố định cả, đúng lúc thời điểm này đang thịnh hành thể loại phim anh hùng cho nên anh muốn xem thử.

Xem phim xong hai người cùng nhau về nhà.

Tô Ngang định nói gì đó với Giản Nịnh nhưng Giản Nịnh vừa nhìn một cái là đã biết anh muốn nói gì. Anh nhất định là đang muốn nói tới nội dung của bộ phim vừa xem, chắc lại phát hiện ra có điểm không vừa mắt. Thế nên cô đã nhanh tay bịt miệng anh lại, không để cho anh nói.

“Anh đừng nói nha, em biết bộ phim đó chắc chắn có rất nhiều lỗ hổng, nhưng nó chỉ là phim thôi mà.”

Tô Ngang nghe xong thì không nói nữa, đúng là anh muốn nói những chỗ đó nhưng mà bà xã nhà anh không cho anh nói.

Giản Nịnh cảm thấy bộ phim này rất tuyệt, nếu như anh chỉ ra mấy lỗi đó thì bộ phim chẳng còn tí nào là nghệ thuật cả.

Hai người vừa mới về tới cửa nhà đã nghe thấy tiếng khóc của bé cưng trong phòng vọng ra.

Cục cưng của nhà họ nhận ra mẹ, không có mẹ ở nhà là khóc toáng lên, nhất định phải có mùi hương của mẹ bên mình.

Lúc mẹ vừa ra khỏi nhà vẫn còn ổn. Mãi cho tới chiều tối con bé không có hơi mẹ bắt đầu quấy khóc, dỗ mãi không được, đưa cả bình sữa cũng không chịu bú mà chỉ đòi mẹ.

Giản Nịnh nghe tiếng con gái khóc thì sốt ruột, nhanh chóng mở cửa chạy vào nhà. Cục cưng vẫn đang quấy khóc, mẹ chồng của cô thấy con dâu đã về nên vội vàng bế cháu đi qua.

“Con bé bám mẹ lắm. Cả ngày không thấy mẹ nên quấy, khóc mãi mẹ chẳng dỗ được.”

window.googletag = window.googletag {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot(“/21758146787/enovel_banner_200x250”, [300, 250], “gpt-passback”).addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display(“gpt-passback”); }); Giản Nịnh đi tới ôm con gái, cái mũi tí hon, khuôn mặt nhỏ non nớt đều đỏ rực cả lên.

Hai vợ chồng đã về nên mẹ chồng của cô cũng không ở lại nữa, bà thu xếp đồ đạc rồi trở về nhà.

Giản Nịnh bế con gái vào phòng cho bú, bé con khóc thảm thiết thế này hẳn là đói bụng lắm rồi.

Tô Ngang đi tắm trước, tắm xong anh ra trông con gái ngủ.

Đến lượt Giản Nịnh đi tắm, cả người cô như thể tắm trong nước lẩu. Đến lúc cô tắm rửa xong xuôi bước ra thì trời đã tối lắm rồi.

Sáng sớm ngày mai Tô Ngang phải lên máy bay nên lúc này đã có cảm giác không nỡ, cứ ngồi bên cạnh ngắm con gái mãi. Anh không dám đánh thức con gái cưng, thế nên chỉ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non nớt và tay chân bé xíu của bé con.

Tô Ngang nhìn con gái bảo bối của mình không đành llòng đi, chỉ hận không thể ở bên cạnh con gái mỗi ngày.

Giản Nịnh cũng tiếc nuối nhìn anh, vừa tắm xong cô đã đi tới sau lưng anh, vòng tay ôm lấy anh, hít hà mùi hương của anh: “Ngày mai anh phải đi rồi.”

Tô Ngang nghe xong cũng ôm lấy cô, muốn cho cô xem quần lót anh đang mặc.

“Là quần em vừa mới mua cho anh đó, rất vừa vặn. Em thấy anh mặc thế nào?”

Giản Nịnh ban nãy thấy anh vừa về đã đi tắm cũng không lấy làm lạ, hóa ra là anh lấy quần lót mặc ngay.

“Cái này còn chưa giặt mà, sao anh lại lấy mặc rồi?”

Tô Ngang nói: “Không sao hết, mai anh đi rồi nên hôm nay nhất định phải mặc cho em xem thử xem thế nào, có vừa không, có đẹp hay không? Nếu không thì em đâu thấy được kiểu dáng mà em chọn cho anh đâu chứ.”

Giản Nịnh không nghĩ anh còn thích khoe khoang thế này, cô hối hận vì lúc đầu không chọn đồ cho anh kỹ càng.

Cô chỉ chọn kiểu dáng cực kỳ bình thường mà thôi.

Giản Nịnh bị anh chọc bật cười, ôm anh nói: “Nhìn đẹp lắm đó, rất hợp với anh. Hơn nữa màu này cũng không làm nó nhỏ đi.”

Tô Ngang đương nhiên nghe ra được ý tứ của cô, anh cũng bật cười sau đó hôn lên môi cô một cái. Đúng là củi khô dễ cháy, chỉ một nụ hôn này trong nháy mắt đã khiến anh muốn đi tắm nước lạnh lần nữa.

Giản Nịnh đè anh lại, không muốn để cho anh đi tắm, cô hỏi: “Hay là chúng ta làm đi? Anh về đơn vị rồi bọn mình lâu lắm mới được gặp nhau, tới lúc đó anh lại phải nhịn nữa. Anh nhịn từng đó tháng không thấy khó chịu sao? Dù gì em cũng ra tháng rồi, chắc là có thể, hay là…bây giờ làm luôn đi.”

Vừa rồi lúc đi tắm cô đã nghĩ tới tối nay nhất định phải vui vẻ một lần, nếu không sau khi anh trở lại đơn vị hai người lại phải xa nhau một thời gian rất dài.

Tô Ngang nghe cô nói có hơi hốt hoảng, anh thấy không yên tâm: “Thế này có sớm quá không em? Vừa mới ra tháng anh sợ không tốt cho em.”

Giản Nịnh nói: “…Chắc không có vấn đề gì đâu, em từng nghe nói có người vừa ra tháng đã làm ngay, không có gì cả.”

Tô Ngang vẫn cảm thấy lo, anh giơ tay cầm lấy điện thoại lên Baidu tra cứu một chút: Bà xã vừa ra tháng có thể làm chuyện “chăn gối” không?

Câu trả lời của bác sĩ chính là sau khi hết ở cữ hai tháng mới được ân ái.

Tô Ngang nói với cô: “Bác sĩ nói hai tháng nữa mới được, giờ em mới ra tháng nên không được.”

Giản Nịnh: “…”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.