Sát Thần

Chương 69: Tin tưởng ta!


Một quảng trường Thần Thạch to như vậy mà lại yên tĩnh không tiếng động, tiếng Mặc Chiến kêu gào dường như còn đang quanh quẩn giữa võ đấu trường.

Thân hình hùng vĩ của Thạch Kiên nhẹ nhàng run lên, hắn xanh mặt, hai mắt ẩn chứa căm giận ngút trời, hận không thể một tát đánh chết Mặc Chiến giữa võ đấu trường.

Ánh mắt toàn bộ mọi người Bắc Minh gia, Lăng gia, Mặc gia, Tả gia rơi xuống trên người Thạch Kiên, rất nhiều Võ Giả bốn phía võ đấu trường cũng đều mang theo ánh mắt đồng tình, nhìn về phía Thạch Kiên sắc mặt cực kỳ khó coi.

Bất luận là ai đến tình trạng này, đều nhìn ra tâm địa ác độc của Mặc gia, cũng biết Mặc gia khẳng định có thủ đoạn bất thường.

Nhưng mà, Võ Đấu Hội chính là như vậy, song phương thi triển thủ đoạn, chỉ cần không có nghiêm trọng trái với quy tắc của võ đấu trường, kẻ thua cuộc dù thảm cũng không có người nhảy ra nói cái gì.

Ngay cả người Thạch gia, lúc này cũng chỉ có thể phẫn nộ mà không lời nào để nói, những người khác tự nhiên cũng sẽ không chen vào.

Nhưng vào lúc này, Hàn Phong bỗng nhiên từ phía sau mọi người Thạch gia đi lên trước, cầm tờ giấy nhỏ đi đến bên cạnh Thạch Kiên, thấp giọng nói: “Gia chủ, có người bảo ta đưa tờ giấy cho ngươi.”

Thạch Kiên hít sâu một hơi, không ngừng dặn dò mình phải bình tĩnh, tiếp nhận tờ giấy Hàn Phong đưa đến, nhìn thoáng qua sắc mặt liền biến đổi!

“Tiểu tử Mặc gia đều dùng Huyết Nguyên Đan do Luyện Dược Sư của Độc Long Cốc Thần Hữu đế quốc luyện chế. Huyết Nguyên Đan có thể khiến tiểu tử Mặc gia trong thời gian ngắn lực lượng tăng vọt gấp đôi! Cái giá là một năm không thể động võ, so đấu tiếp theo tốt nhất sẽ không nên tiếp tục, nếu không vẫn sẽ thảm bại. Lão giả đứng ở bên cạnh Mặc Chiến, chính là Huyết Thủ Luyện Dược Sư của Độc Long Cốc! Mộc Tuân gửi.”

Thạch Kiên vẻ mặt âm trầm, nhìn chữ trên tờ giấy, rốt cục biết Mặc gia dùng thủ đoạn gì.

Mặc Đà vì đối phó Thạch gia, hy sinh một năm khổ tu của cháu mình làm cái giá, dốc sức hạ sát thủ với con cháu Thạch gia đời ba, khiến hai người Thạch Thiên Lạc, Thạch Thiên Vẫn thân chịu trọng thương, ít nhất ba năm năm mới khôi phục lại, loại thủ đoạn này cực kỳ độc ác!

Thạch Kiên cầm tờ giấy, vẻ mặt phiền muộn, do dự nhìn Thạch Nham, trong lúc nhất thời cũng không biết nên thế nào cho phải.

Nếu không có Mộc Tuân đưa đến tờ giấy, Thạch Kiên có thể còn có thể phái Thạch Nham ra sân.

Nhưng, hôm nay hắn đã biết được chân tướng sự việc, biết Mặc Chiến chắc chắn cũng dùng Huyết Nguyên Đan, trong khi giao chiến thực lực có thể bạo tăng gấp đôi, vì thế nên hắn cũng không dám tùy tiện quyết định.

Mặc Chiến ngay tại cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, sau khi dùng Huyết Nguyên Đan, thực lực tuyệt đối phải đạt tới cảnh giới Nhân Vị, Võ Giả cảnh giới Nhân Vị sẽ có thể phá Thạch Hóa Võ Hồn giai đoạn thứ hai của Thạch Nham.

Thời gian Thạch Nham tiếp xúc võ đạo quá ngắn, hắn đương nhiên cho rằng Thạch Nham khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến.

Dưới tình huống này, Thạch Nham rất có thể sẽ thảm bại, mà Thạch Nham lại mang Song Võ Hồn, nếu có thời gian tất nhiên có thể trở thành cường giả sánh vai Bắc Minh Sách, trở thành hy vọng tương lai chân chính của Thạch gia.

Nếu sau một trận chiến lúc này, Thạch Nham thảm bại, thân lại chịu trọng thương, chẳng những sẽ làm chậm lại con đường biến cường của hắn, còn có thể đả kích hắn không gượng dậy nổi.

Càng cân nhắc thiệt hơn Thạch Kiên càng do dự, gần như có ý niệm mất mặt xấu hổ cũng phải bảo toàn Thạch Nham.

Nhưng vào lúc này.

Tả Thi cầm một cái túi cực to, từ Tả gia bên kia chậm rãi đi tới.

Dáng người của Tả Thi rung động lòng người, ở trong ngoài võ đấu trường gây nên một hồi xôn xao, rất nhiều người đều kinh hãi nhìn Tả Thi, tầm mắt dán lên đôi chân thon dài của Tả Thi lưu luyến không dời.

Rất nhanh, Tả Thi đến khu vực Thạch gia bên này, đứng bên cạnh Thạch Kiên cầm cái túi trong tay đặt ở trên bàn Thạch gia, nhẹ giọng nói: “Thạch gia gia, gia gia của ta nói cho các người mượn Long Quy Linh Giáp, hy vọng các người có thể thắng lợi.”

Nói xong, Tả Thi lại quay đầu liếc mắt nhìn Thạch Nham, nhỏ giọng nói: “Ngươi phải cố lên nha.”

Lời này nói xong, Tả Thi rụt đầu, vội vàng rời khỏi Thạch gia bên này, lại quay trở về trong đám người Tả gia.

Người tuy rằng đã đến Tả gia, nhưng một đôi mắt sáng rung động lòng người của Tả Thi, dù cách xa võ đấu trường nhưng vẫn nhìn chăm chú vào Thạch Nham.

Khu vực Thạch gia bên này, trong lòng mọi người đều bao phủ một tầng tuyệt vọng.

Người Thạch gia không biết tình trạng Thạch Nham thì như thế, ngay cả Hàn Chung biết Thạch Nham đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, cũng như thế!

Một Võ Giả vừa mới đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, cùng một người khổ tu hai mươi năm mới bước vào cảnh giới này, hơn nữa Mặc Chiến trải qua rất nhiều chiến đấu, ai mạnh ai yếu, nhìn là biết ngay.

Huống chi, Mặc gia bên kia rõ ràng còn dùng thủ đoạn bẩn thiểu, bởi vậy chênh lệch quả thực đã rõ rệt.

“Long Quy Linh Giáp!”

Thạch Kiên giật mình, trong lòng nắm chắc thêm vài phần, do dự một chút rồi đưa cho Thạch Nham tờ giấy Mộc Tuân đưa tới, thấp giọng nói: “Gia gia cũng không chắc, ài, chính ngươi quyết định đi, nếu cảm thấy khó khăn, vậy… bỏ cuộc đi.”

Lúc nói đến hai chữ “Bỏ cuộc”, Thạch Kiên tình trạng kiệt sức, giống như lập tức già đi nhiều tuổi.

Thạch Nham thần sắc lạnh nhạt, từ đầu tới cuối không có biểu lộ ra nhiều kinh ngạc lắm, tiếp nhận tờ giấy Thạch Kiên đưa qua, hắn chỉ nhìn lướt qua, trên mặt vẫn không hề bận tâm — hắn sớm đoán được Mặc gia dùng thủ đoạn.

Không đợi Thạch Kiên lên tiếng, Thạch Nham thả người nhảy lên, trực tiếp xuất hiện ở giữa võ đấu trường, thản nhiên nói: “Thạch Nham Thạch gia, cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, xin chỉ giáo!”

Toàn trường đột nhiên nhấc lên sóng to gió lớn!

Võ đấu trường yên tĩnh không tiếng động, bỗng nhiên trở nên náo nhiệt hơn cái chợ, rất nhiều người có vẻ mặt kinh ngạc, khó hiểu nhìn về phía Thạch Nham.

“Tiểu tử này là ai? Chưa từng nghe qua Thạch gia có người này?”

“Đúng vậy, mỗi một lần Võ Đấu Hội, người này cũng chưa từng xuất hiện? Khi nào thì Thạch gia có một hảo thủ như vậy chứ?”

“… Thạch Nham, ta biết rồi, không phải là cái tên thiếu gia Thạch gia thích cổ văn sao? Người này chưa bao giờ tu võ đạo mà, ta cũng bởi vì hắn luôn gặp rắc rối, mới biết được hắn.”

“Không thể được? Chưa bao giờ tu võ đạo, sao có thể có tu vi cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên?”

“Ai biết được? Nhưng mà cho dù là cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, có năng lực thế nào? Mặc Kỳ chỉ có cảnh giới Tiên Thiên nhị trùng thiên, đối phó Thạch Thiên Vẫn có cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, ừm, kết quả các ngươi đều thấy. Tên Thạch Nham này, có thể là Thạch Kiên không kiếm được người, lấy hắn ra chịu chết.”

“Đúng vậy, ài, thật sự là tên đáng thương, cứ như vậy mà hy sinh.”

“…”

Bốn phía võ đấu trường, thanh âm nghị luận vang lên không dứt, không có một Võ Giả nào xem trọng Thạch Nham, sau khi biết thân phận của hắn, đều đương nhiên cho rằng Thạch Kiên bất đắc dĩ mới không thể không để hắn ra sân, mà kết quả… sớm đã định.

Bắc Minh gia bên kia, Bắc Minh Thương cũng hơi hơi nhíu mày, quay đầu hỏi một gã cung phụng bên cạnh, “Thạch Nham là chuyện gì? Vì sao không có chút tin tức của hắn? Thạch gia khi nào thì thêm một tiểu tử cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, chẳng lẽ là hư không xuất hiện ra sao?”

“Gia chủ, thuộc hạ cũng không biết chuyện này. Bởi vì Thạch Nham từ nhỏ không có Võ Hồn của Thạch gia, lại cũng không tu luyện võ đạo, chúng ta không có ở lãng phí tinh lực lên người hắn. Ai biết, ai biết hắn đột nhiên…”

“Có điểm cổ quái.” Bắc Minh Thương gật gật đầu, cau mày không có tiếp tục truy vấn nữa. Nguồn truyện: Truyện FULL

Bắc Minh Sách lại hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia kinh dị, liếc mắt nhìn chằm Thạch Nham, như bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ồ? Đây không phải tiểu tử vài ngày trước ở Nghênh Xuân Các cùng Hàn Chung uống rượu sao?”

Mục Ngữ Điệp cùng Địch Nhã Lan cũng nhớ lại, đồng thời nhẹ nhàng gật đầu, Địch Nhã Lan từ xa nhìn chăm chú vào Thạch Nham giữa võ đấu trường bị người khác nghị luận, khuôn mặt có chút cổ quái, thấp giọng nói: “Là hắn.”

“Hắn chết chắc rồi.” Bắc Minh Sách lắc lắc đầu, không thèm để ý nói: “Bất luận hắn trước kia may mắn cỡ nào, lần này gặp phải Mặc Chiến, không chết cũng tàn phế.”

Mặc Đà cũng sửng sốt một lát, chợt cười lạnh nói: “Mặc kệ thằng nhóc này từ chỗ nào nhảy ra, về sau cũng không có cơ hội nhìn đến hắn.”

“Thạch Nham, vật này!” Thạch gia bên kia, Thạch Kiên khẽ quát một tiếng, sắc mặt khó coi đến cực điểm, chỉ vào “Long Quy Linh Giáp” kia do Tả Thi đưa tới, liên tục ra hiệu cho hắn.

“Không cần.” Thạch Nham quay đầu liếc mắt nhìn Thạch Kiên rồi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, chợt cười với Mặc Chiến nói: “Lúc ở Nghênh Xuân Các, ta nói chúng ta sẽ gặp lại, bây giờ biết ta là ai chứ?”

“Đã biết.” Mặc Chiến cuồng tiếu ha ha, “Ngươi chính là người lên chịu chết à! Ha ha, Thạch gia quả nhiên vô năng, thế mà lại phái ra một tên nghiên cứu cổ văn! Ha ha ha, thật sự là buồn cười chết được!”

Thạch Nham cũng không tức giận, vẻ mặt lạnh nhạt, đứng ở giữa võ đấu trường chờ đợi.

“Khụ, Thạch gia chủ, có thể lấy ra vật đánh cuộc.” Người phụ trách sân đấu, giương giọng hô to một câu.

“Gia chủ!”

“Gia chủ!”

“Gia chủ!”

Thạch gia bên này, rất nhiều cung phụng Thạch gia cùng nhau lên tiếng, một đám liên tục lắc đầu nhìn về phía Thạch Kiên.

Bọn họ đều nghe qua chuyện của Thạch Nham, tuy rằng không biết Thạch Nham làm thế nào tiến vào cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, nhưng đều có thể khẳng định Thạch Nham trận này chắc chắn phải thua! Nói không chừng còn có thể bại cực kỳ khó coi!

Một trận chiến này, nếu trả bằng rất nhiều vật đánh cuộc của Thạch gia, chẳng những Thạch gia sẽ thất bại thảm hại, còn có khả năng sẽ không gượng dậy nổi!

“Đại ca! Không thể!” Thạch Thiết một bàn tay còn đặt lên người Thạch Thiên Vẫn, lại nhìn Thạch Kiên liên tục lắc đầu, “Đại ca! Vì chút vinh quang như vậy, không đáng a! Thiên Lạc, Thiên Vẫn đã chịu thiệt, không thể cũng kéo Thạch Nham theo! Buông tay đi đại ca!”

Tiếng ồn ào sau lưng, Thạch Nham nghe rất rõ ràng, trầm ngâm một chút hắn quay đầu, bình tĩnh nhìn Thạch Kiên, nói: “Gia gia, tin tưởng ta!”

“Được!”

Thạch Kiên đang do dự, nhìn thấy vẻ mặt tự nhiên của Thạch Nham, không biết vì sao, lại thật sự lựa chọn tin tưởng hắn, đột nhiên hét to nói: “Phượng Hoàng thành! quyền kinh doanh một tòa thành thị này, Thạch gia ta toàn bộ cắt nhường hết! Chỉ cần Mặc gia thắng, Thạch gia ta lập tức rút khỏi Phượng Hoàng thành!”

Lời này vừa nói ra, toàn trường lại nhấc lên sóng to gió lớn, mọi người lại đều nghị luận.

Phượng Hoàng thành chính là một tòa đại thành của Thương Minh, Thạch gia ở Phượng Hoàng thành kinh doanh hơn mười năm, đã ở Phượng Hoàng thành khắc sâu dấu ấn của Thạch gia.

Có thể nói, Phượng Hoàng thành là một tòa thành trì thế lực sâu nhất của Thạch gia, hôm nay Thạch Kiên lại đưa quyền kinh doanh của Phượng Hoàng thành ra đánh cuộc, hắn không phải điên rồi chứ?

“Đại ca!”

“Gia chủ! !”

Mọi người Thạch gia, toàn bộ từ chỗ ngồi đứng lên, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn phía Thạch Kiên, đều khẩn cầu Thạch Kiên thu hồi một câu này.

“Không cần khuyên! Ý ta đã quyết!” Thạch Kiên lại nổi lên tính ngang ngược, xụ mặt hừ lạnh nói: “Không thành công, tắc xả thân! Ta liều đánh một canh bạc này!”

Mọi người Bắc Minh gia, Lăng gia cũng đều kinh ngạc, hiển nhiên cũng không thể lý giải.

Tả Hư ngây người một chút, nhẹ nhàng thở dài, thấp giọng nói: “Thạch đại ca lần này thật sự là không có đường lui.”

“Được!” Mặc Đà bỗng nhiên đứng lên, quát to: “Không được đổi ý!”

“Cầm!” Thạch Kiên từ trong vạt áo, lấy ra chứng từ, đưa cho người phụ trách tiến đến thu, chợt quát lạnh nói: “Mặc Đà, vật đánh cuộc của ngươi, còn chưa đủ!”

“Ta thêm ba quặng mỏ!” Mặc Đà vẻ mặt âm trầm, cười lạnh nói: “So đấu thắng chắc, thêm bao nhiêu cũng không sao cả, dù sao cuối cùng đều là của Mặc gia ta!”

Rất nhanh, người phụ trách thu vật đánh cuộc của Mặc gia lên bục, sau đó mạnh hét to: “So đấu bắt đầu!”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.