Sát Thần

Chương 35: Đổ môn


Thạch Nham chậm rãi mở mắt ra, mỉm cười nhìn Địch Nhã Lan đang trong kinh hỉ, “Chúc mừng Lan tỷ.”

Biết rõ do tác dụng kỳ dị của Võ Hồn thần bí, Thạch Nham cũng rất kích động, Địch Nhã Lan chỉ cùng hắn lăn lộn vài ngày, thu được chút lợi đã thần kỳ đột phá đến cảnh giới Nhân Vị, có thể thấy được Võ Hồn thần bí này quả thực diệu dụng vô cùng.

“Cám ơn.”

Đôi mắt đẹp của Địch Nhã Lan tràn đầy cảm kích.

Nàng đương nhiên biết, một loạt biến hóa của thân thể nàng, đều là công lao của Thạch Nham. Mấy ngày nay, nàng thật sự cảm nhận được chỗ lợi.

“Ừm, có lẽ có liên quan tới dược lực trong thân thể ta, nhưng mà cũng do Lan tỷ cố gắng khổ tu.” Thạch Nham vẻ mặt lạnh nhạt, nói: “Lan tỷ, cảnh giới Nhân Vị, ngươi có thể xem Võ Hồn 'Lam Ma Viêm' của tỷ có phát sinh biến hóa hay không?”

Địch Nhã Lan thản nhiên cười, như hoa tươi nở rộ, chầm chậm vươn tay trái, trong lòng bàn tay “Phựt” bốc lên một ngọn lửa màu lam cuồn cuộn.

Ngọn lửa này, to cỡ quả dưa hấu, dần dần bao trùm toàn bộ tay trái của nàng.

Lam hỏa viêm cuồn cuồn, giống như có linh tính, lại hóa thành một hỏa xà, quấn lên cổ tay nhẵn bóng của nàng.

Theo tâm niệm của Địch Nhã Lan thay đổi, “Lam Ma Viêm” kỳ diệu kia biến hóa thành đủ loại hình dạng, trong chốc lát hỏa viêm hóa thành hình dạng linh xà, trong chốc lát biến thành phi cầm, trông rất sống động, giống như tùy thời đều có thể từ trong lòng bàn tay của nàng bay đi.

“Khoảng khắc đột phá đến cảnh giới Nhân Vị, ta đã cảm giác được 'Lam Ma Viêm' phát sinh biến hóa, theo Võ Hồn tăng cường…” Khóe miệng Địch Nhã Lan đầy vẻ tươi cười, “Nó chẳng những từ cỡ nắm tay, biến thành cỡ đầu người, còn có năng lực ngưng thành vật, đây là giai đoạn thứ hai của nó.”

Võ Hồn ngưng vật?

Thạch Nham gật đầu, lập tức biết được Võ Hồn “Lam Ma Viêm” này của Địch Nhã Lan cũng có chút bất phàm, khen: “Vậy thật sự càng phải chúc mừng Lan tỷ.”

“Còn không phải nhờ có ngươi.” Con mắt xanh biếc Địch Nhã Lan như có sóng gợn, cười khanh khách, khóe miệng tựa như lại ẩn chứa xuân tình.

“Điều này, điều này sao có thể?”

Mục Ngữ Điệp trên cây, trên khuôn mặt mềm mại, tràn đầy vẻ khó tin, “Lúc này mới qua mười ngày thôi, Lan tỷ sao có khả năng nhanh như vậy đột phá đến cảnh giới Nhân Vị chứ. Lan tỷ, ta nhớ rõ, hình như trước đây tỷ là cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, đã dừng lại nửa năm rồi phải không?”

“Đúng vậy.” Địch Nhã Lan thật cao hứng, dương dương đắc ý nói: “Ta đúng là nửa năm trước, mới bước vào cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, ngay cả bản thân ta, cũng không có đoán được là có thể nhanh như vậy đột phá đến cảnh giới Nhân Vị. Ta vốn nghĩ, ít nhất cần khổ tu ba đến năm năm, mới có thể tiến vào cảnh giới Nhân Vị chứ, ha ha.”

Mục Ngữ Điệp ném cái nhìn khinh thường, quả thực hết chỗ nói nổi.

Chẳng lẽ… Cái đó của tên kia, thật sự công hiệu thần kỳ như Thần cấp dược thủy hay sao?

Nghĩ vậy, Mục Ngữ Điệp lại mặt đỏ, thầm mắng chính mình một câu, cũng không dám nghĩ tiếp nữa.

Lại năm ngày trôi qua.

Ba người Thạch Nham, tiếp tục thật cẩn thận di chuyển trong U Ám sâm lâm.

Năm ngày qua, mỗi khi đến ban đêm, U Ám sâm lâm đều cực kỳ náo nhiệt, yêu thú rống lên một tiếng, cùng với tiếng kêu thảm thiết của Võ Giả, dong binh nhân loại thường xuyên truyền đến, nghe thấy mà khiến lòng người kinh sợ run rẩy.

Thạch Nham biết chắc chắn có người nào trêu chọc yêu thú cấp cao, ban đêm mấy ngày nay, hắn đều tìm một khu vực im lặng an toàn hơn để nghỉ ngơi, ban đêm kiên quyết không ra ngoài.

Không trêu chọc yêu thú, cũng không trêu chọc dong binh lui tới, áp dụng chính sách tránh né.

Chính là vì cách làm cẩn thận này, năm ngày qua ba người tuy rằng không có đi được bao xa, nhưng cũng không có gặp phải uy hiếp lớn nào.

Trừ lần đó ra, Thạch Nham còn may mắn có thể gặp được một ít nhân loại Võ Giả bị yêu thú giết chết, chờ đến khi yêu thú rời đi, Thạch Nham sẽ đi thu hoạch tinh khí lúc những người đó còn sống lưu lại.

Để an toàn, hắn đều chờ yêu thú rời đi một lúc, mới hiện thân ra.

Tuy rằng mỗi một lần thu hoạch cũng không nhiều, nhưng góp gió thành bão, cũng làm cho “Thạch Hóa Võ Hồn” trong thân thể hắn lại dần dần tăng cường hơn một ít.

Cho tới bây giờ, thân thể hắn có thể theo tâm niệm hắn, trong nháy mắt toàn bộ thạch hóa, bên ngoài da thịt biến thành màu nâu tối, lực phòng ngự của thân thể đang chầm chậm tăng cường.

Mấy ngày nay, hắn cũng chưa bao giờ từng quên tu luyện “Bạo Tẩu”.

Nhưng mà một cửa cuối cùng thật sự có chút không dễ tu luyện, một khi hắn muốn thúc dục lực lương tiêu cực lên huyệt đạo trên đầu, hắn đều thấy đau đầu như búa bổ, sau khi Tinh Nguyên nghịch lưu, đau đớn trong nháy mắt hắn liền ngất đi.

Tu luyện vài ngày, một ải “Bạo Tẩu” cuối cùng vẫn không có đột phá được.

Liên tục ngất đi vài lần, hắn âm thầm đoán có thể phương pháp không đúng, liền bỏ cuộc ý định làm liều, chuẩn bị suy nghĩ vài ngày đổi phương pháp khác tiếp tục thử xem.

Lại là đêm khuya.

Một nhóm ba người Thạch Nham, trốn ở trong sơn động một sơn cốc u ám, dùng bụi cây lá cây che phủ cửa động, thấp giọng nói chuyện với nhau.

Ngoài sơn động, thanh âm yêu thú đi qua, từng đợt lại từng đợt truyền đến, tiếng gầm nhẹ của yêu thú, dường như lan khắp bốn phương tám hướng, không biết bên ngoài đã có bao nhiêu yêu thú đi ra ngoài. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – http://truyenfull.vn

“Tối nay có chút bất thường, giống như yêu thú ở U Ám sâm lâm đều ra ngoài hoạt động.” Địch Nhã Lan cau mày, “Việc này thật kỳ quái, bình thường cho dù là dong binh Võ Giả hoạt động quá thường xuyên, đám yêu thú cũng nhiều lắm giày vò hai ba ngày, không thể có nhiều yêu thú đi ra hoạt động như vậy, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Yêu thú làm ra động tĩnh lớn như vậy, khẳng định có yêu thú cấp cao ở phía sau thao túng.” Thạch Nham vẻ mặt bình tĩnh, “Con 'Lôi dực ngân lang' kia chính là yêu thú cấp bảy , tương đương với Võ Giả cảnh giới Thiên Vị của chúng ta, chẳng những trong cơ thể nó có yêu tinh, còn có trí tuệ không thua kém chúng ta, nó đã dẫn đầu, khẳng định chuyện không nhỏ.”

“May mắn mấy ngày nay chúng ta rất cẩn thận, không cần có thể đi được bao xa, chỉ cần an toàn, bằng không chúng ta sẽ gặp phải tao họa.” Địch Nhã Lan gật đầu.

“Bịch bịch!” “Bịch bịch!”

Tiếng bước chân hỗn loạn, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến, theo thanh âm thì chắc là có Võ Giả nhân loại đang đi đến.

Bên ngoài yêu thú thường xuyên lui tới, lúc này có Võ Giả nhân loại hoạt động, tám chín phần là có chuyện không tốt, rất có thể là lại bị yêu thú đuổi giết.

“Nên đi ra xem hay không? Nói không chừng chúng ta có thể giúp đỡ?” Mục Ngữ Điệp tâm tư hiền lành, thấp giọng trưng cầu ý kiến hai người.

Thạch Nham, Địch Nhã Lan bỏ qua liếc mắt, đều không có hé răng.

“Sao thế? Các ngươi thấy chết mà không cứu ư?” Mục Ngữ Điệp lông mi nhíu lại, hình như có chút mất hứng.

“Bên ngoài yêu thú hoành hành, chúng ta thật vất vả mới ẩn thân được, một khi bại lộ vị trí sơn động, ta nghĩ chúng ta sợ là sẽ lành ít dữ nhiều. Trừ lần đó ra, làm sao ngươi khẳng định Võ Giả bên ngoài, có thể là thần tại họa hay không? Vạn nhất thèm nhỏ dãi sắc đẹp các ngươi, đến lúc đó không biết sẽ nảy sinh bao nhiêu vấn đề, vẫn không nên xen vào việc của người khác.” Thạch Nham hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí nói.

Mục Ngữ Điệp không phải không có đầu óc, những tình huống đó trong lòng nàng cũng hiểu được, chỉ là không thể thấy người khác còn sống mà bị yêu thú giết chết, nên mới nói như vậy.

Nhưng mà bị Thạch Nham xụ mặt giáo huấn như vậy, nàng có chút mất mặt, ngẩng đầu hừ hừ, nhỏ giọng nói thầm: “Máu lạnh! Một chút nhân tình cũng không có, hóa ra cũng là sợ chết, ta còn tưởng rằng…”

“Đó không phải sợ chết, đó là muốn chết!”

Thạch Nham lạnh lùng cười, nhếch miệng nói: “Mục tiểu thư, cô đã cứu ta hai lần, nhưng mà ta nghĩ ta đã trả hết ân tình cho cô. Xin cô nhớ kỹ một chút, sở dĩ ta còn lưu ở chỗ này, đã không còn là vì cô, mà là vì căn dặn của La đại thúc.”

Dừng một chút, Thạch Nham tiếp tục trầm giọng nói: “Ta cũng không phải là kẻ hầu của cố, bớt tính tình tiểu thư của cô đừng gây chuyện với ta! Thật sự khiến tâm tình ta khó chịu, ta vỗ vỗ mông chạy lấy người, cố thích ồn ào thế nào thì tùy.”

“Ngươi!” Mục Ngữ Điệp trong lòng ủy khuất, trong mắt như có sương khói mù trời, cắn răng nghẹn ngào: “Ngươi, ngươi chỉ biết khi dễ ta!”

“Được rồi, lúc này chúng ta nên đoàn kết, mọi người đều muốn đi Thương Minh, ở một chỗ có thể chiếu ứng lẫn nhau, không nên cáu kỉnh.” Địch Nhã Lan khuyên bảo.

“Không tốt!”

Thạch Nham bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt có chút khó coi, “Những tên đó đã biết có sơn động chỗ này, bọn họ đến đây!”

“Không thể nào?” Địch Nhã Lan cả kinh, vội vàng cầm lên đoản kiếm, cùng sóng vai với Thạch Nham đứng ở cửa động, “Làm sao bây giờ?”

“Hào!” “Rống!”

Một tiếng gầm rú của yêu thú, từ ngoài động truyền đến, hình như càng lúc càng nhiều yêu thú đang tụ tập đến nơi này.

“Chặn cửa động lại!”

Thạch Nham biến sắc, đưa tay đè lại một nham thạch ngăn chặn cửa thạch động, kêu lên: “Giúp ta đè lại, không thể để bất luận kẻ nào vào động! Chỉ cần có người vào động, yêu thú khẳng định biết nơi này có chỗ nấp, sẽ nhìn chú ý nơi này không buông, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp phải tao ương!”

Lúc Thạch Nham tiến vào thạch động này, chẳng những lấy bụi cây che lấp bên ngoài, bên trong hắn cũng chuyển khối nham thạch chắn cửa động lại, vì đề phòng sẽ có tình huống này phát sinh, không nghĩ tới thật đúng là phát huy tác dụng.

“Được!” Địch Nhã Lan hoảng sợ, vội vàng đưa tay, cùng Thạch Nham đứng vững đè nham thạch chắn cửa động.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.