Thái sơ sinh linh “Tích” ở rất nhiều năm trước, trước khi rời khỏi Hư Vô vực hải tới vực giới bên ngoài, muốn tìm sinh mệnh cấp bảy tinh luyện Bất Hủ Đan, về sau không xuất hiện nữa.
Qua thật lâu thật lâu, Long Tích cảm nhận được hơi thở tổ tiên diệt vong, theo huyết mạch liên hệ, ở trong vực giới bên ngoài phát hiện di cốt của “Tích”.
Những Bất Hủ Đan đó, cũng là từ chỗ di cốt của “Tích” lấy cách đặc thù nhận được. Long Tích biết nếu “Tích” năm đó chưa mất mạng, hắn hẳn là đã rất sớm đột phá đến cảnh giới vực tổ.
Mà Long Tích tộc cũng tuyệt đối không đơn giản chỉ là một cái chủng tộc nhị lưu, đã sớm nên chen thân hàng ngũ bảy đại chủng tộc!
Tổ tiên bỏ mình ngoài ý muốn, trước sau là nỗi đau trong lòng Long Tích. Hắn nhiều năm qua cũng đang âm thầm lưu ý, muốn làm rõ nguyên nhân tổ tiên mất mạng.
Nhưng đến nay chưa thu hoạch được gì.
Thanh âm Thạch Nham, từ chỗ sâu trong rong biển truyền đến, làm cho Long Tích lão tổ đột nhiên ngây người, trong mắt tuôn ra thần quang mãnh liệt, “Ngươi biết?” Hắn quát khẽ.
“Tiến vào một chút đi.” Thạch Nham lạnh nhạt nói.
Mị Cơ khẽ nhíu mày ngài, nghiêng người cho đi, ra hiệu Long Tích lão tổ tiến vào.
Long Tích hoàn toàn không sợ, thuận thế tiến vào rong biển, ở dưới Mị Cơ chỉ đưởng, đến thẳng chỗ Thạch Nham, Hải Sa Hoàng tụ tập.
Long Tích đột phá đến cảnh giới vực tổ, thân là đời sau trực hệ của thái sơ sinh linh, một thân khí huyết tràn đầy như núi lửa phun trào, cực kỳ khủng bố. Loại sinh mệnh từ trường chấn động mãnh liệt đó làm rất nhiều tộc nhân Hải tộc cảnh giới thấp kém run run cả người, ở bên cạnh Long Tích đứng cũng đứng không vững.
Vẻ mặt Hải Sa Hoàng ngưng trọng, âm thầm cảm thụ huyết nhục dao động mãnh liệt đến từ trong cơ thể Long Tích lão tổ, cũng sợ hãi động dung.
Hắn không dự đoán được Long Tích lão tổ sau khi đột phá đến cảnh giới vực tổ vậy mà lực thân thể có thể đạt tới trình độ như thế. Hải Sa Hoàng từng cùng rất nhiều vực tổ có tiếp xúc, hắn phát hiện ngay cả một ít cường giả cảnh giới vực tổ nhị trọng thiên, khí huyết trong cơ thể cũng không cường đại bằng Long Tích lão tổ.
Một đạo thần niệm mát lạnh ở trong đầu xẹt qua, toàn bộ men say nháy mắt bị gột rửa sạch sẽ. Đáy mắt Thạch Nham trong suốt, nhìn Long Tích lão tổ tiến vào, không khỏi cười nhạt, “Ngươi rốt cuộc đột phá vực tổ rồi.”.
Long Tích lão tổ nhếch miệng hắc hắc cười gượng, mới chuẩn bị đáp lời, đột nhiên cả kinh, quát: “Tiểu tử ngươi vậy mà đã đạt tới bất hủ đỉnh phong?”.
“Nhờ phúc của ngươi.” Thạch Nham nhún vai.
Trăm năm trước, lúc hắn cùng Áo Đại Lệ đồng loạt tiến vào Hư Vô vực hải, hắn chỉ là cảnh giới thủy thần. Khi đó hắn ở Long Tích tinh được một quả Bất Hủ Đan của Long Tích lão tổ, mới thuận lợi đột phá đến cảnh giới bất hủ, nhoáng lên một cái trăm năm, ở trong khoảng thời gian ngắn, hắn vậy mà đạt tới bất hủ đỉnh phong.
Ở Long Tích lão tổ đến xem, loại tốc độ tiến giai nhanh chóng này làm cho hắn cảm thấy không thể tưởng tượng.
“Thật không nghĩ tới, thật không nghĩ tới tiểu võ giả năm đó, có thể đạt tới độ cao hiện nay, trở thành nhân vật làm cho cả Phá Diệt Hải sôi trào.” Long Tích lão tổ cảm thán.
Chợt chuyển đề tài, “Ngươi biết chuyện tổ tiên ta rơi rụng?” vẻ mặt hắn dần dần nghiêm túc hẳn lên.
Hải Sa Hoàng, Mị Cơ cũng là vẻ mặt kinh ngạc, “Tích” kia táng thân chi mê. Mị Cơ thân là người phụ trách tình báo của Mị Ảnh tộc, nhiều năm qua cũng có để ý, ngay cả Mị Ảnh tộc cũng không có bất cứ đầu mối gì, Thạch Nham sao có thể rõ ràng?
Đối mặt ánh mắt nghi hoặc của Mị Cơ, Thạch Nham cười cười, giải thích: “Ta tất nhiên không phải đặc biệt rõ ràng, chẳng qua ta từng cùng Bạch Cốt tộc Đức Khố Lạp tán gẫu một số chuyện, từ trong miệng Đức Khố Lạp biết một chút manh mối…”.
Đức Khố Lạp là cha mẹ của tiểu khô lâu, ngủ say mấy vạn năm thời gian, ở thời đại trước kia của Hư Vô vực hải cũng là một trong những người nổi bật, thân phận địa vị cùng loại với Bạch cốt tộc Hi La hôm nay, xem như trưởng bối của các đại vực tổ hiện nay, hắn có thể biết được bí mật xa xưa cũng là đương nhiên.
“Đức Khố Lạp từng nói với ta chuyện có liên quan thái sơ sinh linh, từng nhắc tới tổ tiên “Tích” của ngươi. Hắn nói “Tích” rơi rụng, có thể cùng Tác Luân người này có liên quan…” Thạch Nham nhớ lại lí do thoái thác của Đức Khố Lạp, cau mày nói.
“Tác Luân!”.
“Tác Luân!”.
Mị Cơ, Hải Sa Hoàng cùng lên tiêng sợ hãi.
“Đức Khố Lạp không nói rõ ràng Tắệ Ịiuân với ta, hắn chỉ nói trong tay Tác Luân có dược phương của Bất Hủ Đan. Theo hắn biết, phương thuốc đó thuộc về “Tích”!” Thạch Nham nói.
Long Tích lão tổ sau khi nghe được Tác Luân cái tên này, trầm mặc ngắn ngủi một khắc, jở sau khi mọi người nói lên dược phương của Bất Hủ Đan, hắn m^^MỊrgiọng nói: “Vậy có thể thực cùng Tác Luân có liên quan.”.
“Tác Luân không phải tộc nhân của bảy đại chủng tộc, mà là tộc nhân nhân tộc số lượng nhiều nhất trong Tinh hải, một trong mười đại vực tổ, hơn nữa là một người thần bí nhất, có thể mấy trăm năm thời gian cũng không xuất hiện một lần, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Ồ, đúng rồi, Tác Luân hiện tại đã có hơn một ngàn năm chưa xuất hiện ở Hư Vô vực hải, không ai biết hắn ở nơi nào.” Mị Cơ giải thích.
“Đức Khố Lạp đối với Tác Luân hiểu biết tương đối nhiều, nếu ngươi có hứng thú, lần sau có thể cùng Đức Khố Lạp tự mình nói chuyện.” Thạch Nham nói.
“Đức Khố Lạp là ai?” Long Tích lão tổ mờ mịt.
“Kẻ ngủ say của Bạch cốt tộc, bị ta đánh thức, là tiền bối của Hi La.” Thạch Nham cười nói. Nguồn: http://truyenfull.vn
“Hi La tiền bối?” vẻ mặt Long Tích lão tổ chua sót, “Hi La loại nhân vật cấp bậc này, ta sợ là cũng rất khó gặp mặt, huống chi là trưởng bối của hắn?”.
“Vậy lần sau ta giúp ngươi hỏi rõ ràng đi.” Thạch Nham trầm ngâm một chút, nói: “Lần này… Huyền Thiên tộc Chu Đế, triệu hồi ngươi có thể cùng ta có liên quan.”.
“Ta nhìn ra rồi, ngươi tốt nhất mau rời khỏi Phá Diệt Hải, lần này cao thủ rất nhiều tới, ngươi cho dù là đột phá đến cảnh giới bất hủ đỉnh phong, cũng căn bản không ứng phó được.” Long Tích lão tổ than nhẹ, “Ta không thể ở nơi này quá lâu, chẳng may bị người ta biết, sẽ rước lấy phiền toái cho Long Tích tộc.”.
Lúc nói lời này, hắn nhìn lướt qua những tộc nhân Hải tộc kia, đáy lòng lại là thở dài.
Hắn nghe nói tao ngộ của Hổ Giác, Nã Đốc những người này, hắn biết lấy thực lực của Long Tích tộc, không ứng phó đến thế công của bất cứ một tộc nào trong năm tộc, hắn không thể bởi vì bản thân không cẩn thận, rước lấy tai ương ngập đầu cho tộc nhân.
Nói như vậy, hắn đã hướng tới bên ngoài rong biển rút lui. Hải Sa Hoàng cũng không cản lại, bảo thủ hạ cho đi.
Long Tích lão tổ chợt từ chỗ rong biển di động thăng ra.
“Huyền Thiên tộc cung phụng Long Tích!” Tiếng mỉa mai âm trầm của Phí Lôi Nhĩ bỗng nhiên ở xa xa vang lên, cách đó không xa chỗ nước biển u ám, từng quả cầu sét như tinh thể nước xoay chuyển. Phí Lôi Nhĩ ngay tại trung ương lôi cầu, khu vực đó dòng điện nóng bỏng, có rất nhiều sinh vật đáy biển đều bị điện cháy đen.
Hắn tới đã một khắc rồi, từ một nơi bí mật gần đó hắn quan sát rong biển kia, đã khẳng định chính là nơi Hải tộc tụ tập.
Phí Lôi Nhĩ không hành động thiếu suy nghĩ, vừa âm thầm quan sát, vừa hướng cổ Yêu tộc Bối Phù Lệ truyền tin tức, nói cho hắn phát hiện bên này.
Lúc này, không có ngoài ý muốn mà nói, Ai Gia, Bối Phù Lệ bên kia hẳn là đã có hành động.
Làm cho Phí Lôi Nhĩ ngoài ý muốn là, vậy mà ở trong đó phát hiện khách quý Long Tích của Huyền Thiên tộc. Tin tức gần đây Long Tích đột phá vực tổ ở Hư Vô vực hải truyền bá rất lợi hại, Hám Thiên cùng Chu Đế kia đều thanh minh đối với bên ngoài, nói Long Tích là cung phụng của bọn hắn, là cường giả bên ngoài của Long Tích tộc bọn hắn.
Tộc nhân Long Tích tộc gần đây ở Tinh hải thấy hành tẩu, lưng cũng thẳng rồi, có loại cảm giác hãnh diện.
Tộc nhân Quỷ tộc cùng Thuỷ tộc phụ cận Long Tích tinh, hiện tại đụng tới tộc nhân Long Tích tộc, đều sẽ chủ động né tránh, sợ dân lên xung đột.
Đều bởi Long Tích tộc cùng Huyền Thiên tộc đi đến cùng nơi, đều bởi Long Tích đột phá đến cảnh giới vực tổ, làm cho toàn bộ Long Tích tộc đều quật khởi.
Thật sự là sợ cái gì đến cái đó, Long Tích lão tổ cẩn thận, sợ bị người ta phát giác được không ổn, không nghĩ tới vừa rời khỏi đã bị Phí Lôi Nhĩ phát hiện, nhất thời tâm thần kinh hoàng, có loại cấp bách việc lớn không ổn.
“Trong rong biển khẳng định có Hải Sa Hoàng, ngươi dám cùng bọn hắn cấu kết cùng một chỗ, hắc hắc, xem ra ngươi căn bản không đem Huyền Thiên tộc chủ tử này để vào mắt!” Phí Lôi Nhĩ cười quái dị hẳn lên.
Con ngươi của Long Tích lão tổ hiện ra màu đỏ sậm, như một con hung thú nóng nảy nhìn chàm chằm Phí Lôi Nhĩ, đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, “Việc của ta không tới lượt Phí Lôi Nhĩ ngươi quản!”.
“Sao, muốn giết ta diệt khẩu hay sao?” Phí Lôi Nhĩ âm lãnh châm chọc, “Chỉ bằng ngươi? Gia hỏa vừa mới bước vào vực tổ, cũng dám mở miệng cuồng ngôn với ta?”.
“Ngao!”.
Long Tích lão tổ hét to, thân thể hình người kia nhúc nhích một trận, ngọn lửa như nham thạch nóng chảy cuồn cuộn phun trào ra. Hắn nháy mắt biến lớn, biến ảo thành hình thái cự thú khủng bố như rồng như tích (tích: gần giống rắn mối), như một núi thịt màu đỏ sậm ở đáy biển rít gào, phóng thích hung lệ mãnh liệt, lấy thân thể khổng lồ nghiền ép về phía khu vực lôi điện Phí Lôi Nhĩ ngưng kết.
“Rầm rầm rầm! Bốp bốp bốp!”.
Trong khu vực đó, từng quả lôi điện cầu nổ tung ra, hình thành biển ánh sáng điện quang chạy qua lại, chói làm người ta hoa mắt.
Thân hình thật íớn kia của Long Tích lão tổ ở trong lôi điện lưu quang lao thẳng tới, dòng điện trên thân thể như dòng suối đan xen, hắn giống như căn bản không chịu quá nhiều thương tổn, gầm rú vươn móng vuốt khổng lồ, đi chụp đầu Phí Lôi Nhĩ.
Cùng lúc đó.
Trên rong biển, Thạch Nham, Mị Cơ, Hải Sa Hoàng chậm rãi lóe ra, vẻ mặt đều là lạnh buốt nhìn về phía Phí Lôi Nhĩ.
Thạch Nham cũng rất ngoài ý muốn, không dự đoán được Phí Lôi Nhĩ bỗng nhiên đến. Phí Lôi Nhĩ dù sao là cảnh giới vực tổ, dưới sự cẩn thận che dấu tung tích, ở trong khu vực hơi xa mọi người rất khó phát hiện.
Phí Lôi Nhĩ người này làm Thạch Nham, Mị Cơ, Hải Sa Hoàng đều hận nghiến răng nghiến lợi. Hắn đã hủy diệt tổng bộ Mị Ảnh tộc ở Phá Diệt Hải, giết rất nhiều thủ hạ của Mị Cơ, còn vẫn duy trì đuổi giết đối với tộc nhân của Hải Sa Hoàng, lần này tộc nhân Hải tộc chết thảm, cũng cùng Phí Lôi Nhĩ có quan hệ trực tiếp.
Vừa thấy Long Tích lão tổ xuống tay, Thạch Nham, Mị Cơ, Hải Sa Hoàng chợt liếc một cái, đồng loạt xuất phát.
“Mị Cơ! Hải Sa Hoàng! Thạch Nham!”.
Phí Lôi Nhĩi/đột nhiên biến sắc, đột nhiên hét rầm lên, rốt cuộc cố không hơn cùng Long Tích lão tổ đối kháng, hóa thành một đạo điện quang, đầu cũng không quay lại bỏ chạy.
Hắn cảnh giới vực tổ, thế mà không có một tia chần chờ, nói đi là đi!
Chờ sau khi Thạch Nham, Hải Sa Hoàng phản ứng lại, điện quang trốn đi của Phí Lôi Nhĩ kia nháy mắt phân liệt hơn mười đạo, hướng về phía khác nhau bắn nhanh.
Đợi mọi người ngưng thần cảm trắc, đem chân thân Phí Lôi Nhĩ rời khỏi xác định, phát hiện Phí Lôi Nhĩ đã sớm biến mất ở chỗ cực xa, dần dần ngay cả hơi thở cũng không còn.
Long Tích lão tổ biến hóa thành chân thân, gầm nhẹ : “Lần này bị các ngươi thực hại chết rồi!”.
“Không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, kẻ địch rất nhanh sẽ đến. Ta nghĩ Phí Lôi Nhĩ đã đem tin tức truyền ra ngoài.” Mị Cơ hít một tiếng, “Chúng ta phải cực sớm cùng bọn hắn hội hợp, có đường tắt nào không?”.
“Tất nhiên là có.” Thạch Nham cười cười, tự tin tràn đầy nói: “Lần trước ta không dám ở đáy biển loạn dùng không gian chi lực, đó là bởi vì cảnh giới lực lượng của ta không đủ, nhưng hiện tại… Ta có thể thử một chút xem.”.
Mọi người sáng mắt lên.