Thạch Nham không thể không đáp ứng.
Hạ Tâm Nghiên đã nói rõ ràng như vậy, chỉ rõ Tam Thần Giáo và Hạ gia là hai bên đối địch, sau khi nàng biết Tuyệt Âm Cốc là ngụy Thiên Môn do Âu Dương Trì tạo ra, lại vẫn luôn chờ đợi ở Tuyệt Âm Cốc, mục đích không cần nói cũng biết.
Sau khi Hạ Tâm Nghiên rời khỏi Tuyệt Âm Cốc, đoán rằng có thể hắn sẽ đến này nên đã sớm trông giữ, hiển nhiên không muốn dễ dàng thả hắn rời đi.
Có lẽ, lúc ở Tuyệt Âm Cốc thì Hạ Tâm Nghiên đã có quyết định này rồi.
Đối với Thạch Nham mà nói, chỉ cần còn sống mới tốt, còn có rất nhiều cơ hội
Loại độc theo như lời Hạ Tâm Nghiên, hắn cũng không để ở trong lòng, hắn tự tin Bất Tử Võ Hồn trong cơ thể hắn đủ ứng phó loại độc mà Hạ Tâm Nghiên sẽ hạ lên người trong tương lai.
Hơn nữa, từ nơi này đi Vô Tận Hải không biết xa xôi cỡ nào, nói không chừng trên đường còn gặp phải sự truy kích của đám người Bắc Minh Thương thì sẽ có cơ hội chạy trốn, chỉ cần Hạ Tâm Nghiên không động thủ ngay thì Thạch Nham vui vẻ đáp ứng.
Sau chuyện này, về sau mới nói, chỉ cần còn sống mới tốt, hắn sẽ có cơ hội phản kháng.
Hạ Tâm Nghiên nói ra ý đồ thật sự của nàng, hai đại hán như tháp sắt kia cũng sẽ không khó xử Thạch Nham nữa, ánh mắt lộ ra vẻ kính nể, cảm thấy vẫn là Hạ Tâm Nghiên lợi hại, biết lợi dụng tài nguyên tới mức lớn nhất.
Nếu như Thạch Nham thật sự trở thành người của Hạ gia trước, tương lai lại thành thần tử của Tam Thần Giáo, vậy nhất cử nhất động của Tam Thần Giáo đều chạy không thoát khỏi tai mắt của Hạ gia.
Viếc này có ý nghĩa gì, ngay cả hai đại hán đầu không thông minh cũng đều hiểu rõ.
Thạch Nham thật sự có thể sống sót như vậy, so với chết đi thì sẽ hữu dụng với Hạ gia nhiều lắm.
Hai ngày tiếp theo, Thạch Nham đi theo ba người Hạ Tâm Nghiên, một mạch đi về phía Đông.
Sau khi có được câu trả lời khẳng định của Thạch Nham, Hạ Tâm Nghiên cũng hơi vui vẻ, dọc theo đường đi liên tục trình bày cho Thạch Nham nhưng bí ẩn có liên quan đến Tam Thần Giáo, đem tất cả tình huống nàng biết về Tam Thần Giáo kể cho Thạch Nham nghe.
Tam Thần Giáo chính là một thế lực cực kỳ cường đại của Vô Tận Hải, ở Vô Tận Hải có vô số giáo chúng, trung tâm giáo chúng đều phân biệt có Võ Hồn hấp thu nhật nguyệt tinh thần.
Võ Hồn của Tam Thần Giáo, tổng cộng có ba loại, phân biệt là Viêm Nhật Võ Hồn, Ngân Nguyệt Võ Hồn và Tinh Thần Võ Hồn.
Ba loại Võ Hồn phân biệt có được năng lực hấp thu ánh mặt trời, ánh trăng, ánh sáng ngôi sao, trong ba loại Võ Hồn, người có Tinh Thần Võ Hồn là ít nhất, Tinh Thần Võ Hồn cũng là Võ Hồn được công nhận là mạnh nhất trong ba loại Võ Hồn.
Dù sao trong hư không Thần Ân đại lục cũng chỉ có một mặt trời và một mặt trăng, mà ngôi sao lại vô cùng vô tận, tinh thần lực của một ngôi sao thì thua xa không bằng mặt trời, mặt trăng, nhưng ánh sáng ngôi sao khắp bầu trời cộng lại thì còn mạnh hơn nhiều so với mặt trời, mặt trăng.
Tam Thần Giáo cực kỳ thần bí, giáo chúng trung tâm của bọn họ cũng cũng không phải trời sinh đã có Võ Hồn, toàn bộ đều là sau này ngâm ở trong ba thần đàm Nhật Nguyệt Tinh ba năm sau mới có được.
Nhật đàm, Nguyệt đàm, Tinh đàm là địa phương thần bí nhất của Tam Thần Giáo, không ai biết ba đàm Nhật Nguyệt Tinh rốt cuộc ở nơi nào, ngay cả rất nhiều giáo chúng của Tam Thần Giáo cũng không biết vị trí thật sự của ba đàm Nhật Nguyệt Tinh.
Trưởng lão của Tam Thần Giáo, cứ cách mười năm đều sẽ từ trên vô số đảo nhỏ của Vô Tận hải tìm kiếm một ít nam anh nữ tú căn cốt tốt, phân biệt đưa những nam anh, nữ tú mang đến ba đàm Nhật Nguyệt Tinh thần bí, để cho bọn họ ngâm ở trong ba đàm Nhật Nguyệt Tinh ba năm.
Ba đàm Nhật Nguyệt Tinh có lực lượng quỷ dị, rất nhiều hài nhi đều sẽ nhanh chóng chết ở bên trong, bình thường ngàn hài nhi đưa vào ba đàm Nhật Nguyệt Tinh, ba năm sau có thể sống sót không đến hai mươi người.
Hài nhi có thể ở trong ba đàm Nhật Nguyệt Tinh sống sót, bình thường đều sẽ có được năng lực hấp thu Nhật Nguyệt Tinh Thần, lúc này mới có tư cách trở thành giáo đồ trung tâm của Tam Thần Giáo, được phân đến quản lý các hòn đảo của Tam Thần Giáo, được người khác truyền thụ võ kỹ và công pháp của Tam Thần Giáo.
Hài nhi có thể còn sống sót khỏi ba đàm Nhật Nguyệt Tinh, tuy rằng đều sẽ có được Võ Hồn hấp thu Nhật Nguyệt Tinh Thần nhưng cùng loại Võ Hồn cũng phân ra cao thấp mạnh yếu.
Thí dụ như Viêm Nhật Võ Hồn, có hài nhi trong cùng một ngày hấp thu lực lượng mặt trời cao hơn hài nhi khác mấy chục lần.
Những hài nhi đó tương lai Võ Hồn có thể tiến hóa nhiều lần, tốc độ hấp thu lực lượng mặt trời, còn có thể càng lúc càng nhanh, tương lai trong cơ thể thậm chí có thể ngưng luyện ra thái dương chân hỏa. Nguồn truyện: Truyện FULL
Có hài nhi tốc độ hấp thu lực lượng mặt trời quá chậm, mặc dù tương lai cảnh giới Võ Giả tăng lên nhưng Võ Hồn cũng không có phát triển quá lớn.
Viêm Nhật Võ Hồn, Ngân Nguyệt Võ Hồn, Tinh Thần Võ Hồn, tuy rằng đều là Thánh cấp Võ Hồn, nhưng nếu như không thể liên tục tiến hóa, cũng khó thật sự phát huy ra ảo diệu cuối cùng.
Những hài nhi đi ra khỏi ba đàm Nhật Nguyệt Tinh, trong tương lai gần như cũng không thể làm cho ba loại Võ Hồn tiến hóa đến mức tận cùng, mặc dù cảnh giới Võ Giả của bọn họ đạt tới, Võ Hồn cũng sẽ trì trệ không tiến.
Nhưng không có chuyện tuyệt đối, mỗi trăm năm đều sẽ có mấy hài nhi có thể ở trong ba đàm Nhật Nguyệt Tinh biểu hiện ra cực kỳ kinh người, tình huống cụ thể như thế nào không ai biết, nhưng trưởng lão của Tam Thần Giáo lại biết, biết những hài nhi này tương lai có thể phát triển Võ Hồn trên người đến mức tận cùng.
Những hài nhi này, được người Tam Thần Giáo tôn xưng là thần tử, tức là có cơ hội trở thành trong tương lai trở thành Nhật Nguyệt Tinh tam thần.
Số lượng thần tử cực nhỏ, là chí bảo trân quý nhất của Tam Thần Giáo, vừa xuất hiện đều sẽ bị trưởng lão trung tâm của Tam Thần Giáo tự mình chỉ dạy, trong một đám thần tử sẽ có ba người tương lai trở thành Nhật Nguyệt Tinh tam thần chí tôn của Tam Thần Giáo, những thần tử còn lại cũng sẽ trở thành một đám trưởng lão trung tâm mới của Tam Thần Giáo, vì Nhật Nguyệt Tinh tam thần quản lý các loại công việc rườm rà khổng lồ của Tam Thần Giáo.
Thần tử, đại đa số đều xuất hiện từ ba đàm Nhật Nguyệt Tinh, nhưng mà còn có một loại có thể xưng là thần tử.
Người chiếm được Võ Hồn Nguyên Ấn do Nhật Nguyệt Tinh tam thần lưu lại, cũng được Tam Thần Giáo thừa nhận, cũng được đối đãi trở thành thần tử.
Loại thần tử này, bởi vì trực tiếp chiếm được một trong Võ Hồn Nguyên Ấn của tam thần, ngược lại tương lai là người có hy vọng trở thành một trong tam thần nhất.
Bởi vậy, đều là thần tử, loại thần tử này có được Võ Hồn Nguyên Ấn càng được Tam Thần Giáo đối đãi như chí bảo.
―― Thạch Nham, chính là kẻ may mắn loại này.
Hạ Tâm Nghiên có tâm tư đưa Thạch Nham đầu nhập vào Tam Thần Giáo, lúc miêu tả Tam Thần Giáo nàng nói cực kỳ tỉ mỉ.
Nàng giải thích Tam Thần Giáo là một giáo có được lực lượng thần bí, là tôn giáo tà ác bất chấp lý lẽ, nói tới Tam Thần Giáo làm đủ loại việc xấu ở Vô Tận hải, muốn khiến cho Thạch Nham từ đáy lòng tự nhiên chán ghét Tam Thần Giáo.
Đối với ý niệm chủ quan của Hạ Tâm Nghiên, Thạch Nham không tỏ ý kiến, chỉ nghe cũng không phát biểu ý kiến gì, chỉ để tư tưởng trong lòng.
Một ngày, hai người Thạch Nham cùng Hạ Tâm Nghiên, đi tới chính giữa khu vực khô của trung ương đầm lầy, cẩn thận tìm kiếm nơi dùng chân.
Đột nhiên, trong đầm lầy chậm rãi trồi lên một người, khà khà nhe răng cười nói: “Chúng ta lại gặp mặt.”
“Trảo Kỳ.” Đồng tử Hạ Tâm Nghiên hiện lên một tia lạnh lùng, thản nhiên nói: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Ta không phải đến vì ngươi.” Trảo Kỳ cười ha ha, nhìm chằm về phía Thạch Nham, “Tiểu tử, giao ra thứ lấy từ không gian kỳ dị kia ra đây đi. Ta đã đáp ứng Xích Tiêu, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao ra vật đó cho ta, ta sẽ không làm khó dễ ngươi, sẽ để ngươi sống sót rời khỏi Tử Tịch đầm lầy.”
“Trảo Kỳ, ngươi đến cướp bảo sao?” Hạ Tâm Nghiên hít một hơi, âm thầm nháy mắt cho hai đại hán như tháp sắt.
“Hạ tiểu thư, tốt nhất ngươi không nên giở trò.” Trảo Kỳ cười lạnh lùng, “Ta giám sát các ngươi một ngày, đặc biệt chọn lúc các ngươi tiến vào đầm lầy mới động thủ, ngươi nên biết năng lực của ta ở trong đầm lầy nội, không muốn toàn bộ bị bùn lầy bao phủ thì hãy thành thật một chút, nếu không đừng trách ta đại khai sát giới “
“Trảo Kỳ, ngươi không thể thương tổn được ta.” Hạ Tâm Nghiên thản nhiên nói.
“Ta biết Hạ tiểu thư trong thời gian có thể ngắn tiến vào Thiên Vị, nhưng lúc này thì thế nào?” Vẻ mặt Trảo Kỳ dần dần lạnh lùng nghiêm túc lại, có hơi chút bực mình, “Một khi Hạ tiểu thư tiến vào cảnh giới Thiên Vị, ta lập tức rút vào trong bùn lầy, chờ lúc ngươi suy yếu ta lại đi ra. Ta biết ngươi không thể trong thời gian ngắn lại tiến vào Thiên Vị, tới lúc đó ta muốn đối phó các ngươi như thế nào, thì đối phó các ngươi như thế.”
Ánh mắt Hạ Tâm Nghiên lạnh lùng.
“Ngươi giúp ta xử lý Cửu đầu thiên xà, ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi, chỉ cần ngươi đừng động tiểu tử kia thì bây giờ ngươi có thể rời khỏi.” Trảo Kỳ lạnh lùng nhìn Hạ Tâm Nghiên, đưa tay về phía Thạch Nham nói: “Đưa vật đó cho ta thì bây giờ ngươi cũng có thể đi, bằng không đừng trách ta không khách khí.”
“Trảo Kỳ, đây là ngươi tự tìm đường chết.” Hạ Tâm Nghiên hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, hiện tại lùi về vũng bùn không được xuất hiện nữa. Bằng không, nhất định ngươi sẽ hối hận.”
“Hối hận? Ha ha ha ha ha ha ha.” Trảo Kỳ điên cuồng cười to, “Ta muốn xem ngươi có thế làm thế nào để cho ta như hối hận.”
Một tia Tinh Nguyên xanh mượt, từ trong cơ thể Trảo Kỳ chảy ra, tràn đầy giữa đầm lầy.
Bùn lầy trong đầm lầy giống như cuộn sóng chậm rãi di động, chỉ một chốc mười đầu Nê long do nước bùn ngưng luyện ra từ trong bùn lầy bay ra, giương nanh múa vuốt đánh tới hướng Hạ Tâm Nghiên.
Ánh mắt Hạ Tâm Nghiên lạnh lùng, hai tay giơ lên trời cao.
Trong dòng sông thời gian, cuồn cuộn lực lượng Luân Hồi, mạnh mẽ xé rách không trung, rót vào trong lòng bàn tay Hạ Tâm Nghiên.
Hạ Tâm Nghiên chỉ có cảnh giới Bách Kiếp bỗng nhiên bay lên trời, lạnh lùng nhìn những con Nê long kia, hai tay kết ra một ấn ký hoa sen.
Từng đóa hoa sen màu nước xanh, đột nhiên từ trong lòng bàn tay nàng bay ra, hoa sen trong sáng tản ra khí tức tươi mát, từng luồng hào quang từ chính giữa bay vụt ra.
Mỗi một đóa hoa sen đều to cỡ cái cối, rất nhanh những đóa hoa sen ở bên cạnh che kín Hạ Tâm Nghiên.
“Phá.”
Hạ Tâm Nghiên đưa tay chỉ ra, một đóa hoa sen đánh về phía một con Nê long.
Chỉ nghe một tiếng nổ thật lớn, Nê long kia trên người mang vào lực lượng của Trảo Kỳ bị phá hủy ngay lập tức, Nê long hóa kia biến thành khối bùn, đều rơi vào đầm lầy.
“Phá.”
Hạ Tâm Nghiên lại chỉ ra, mười đóa hoa sen bay ra, đánh về phía Trảo Kỳ.
“Hắc hắc, ngươi đừng sớm đắc ý, trong chốc lát ta xem ngươi lấy cái gì đấu với ta.” Trảo Kỳ lui đầu, thân hình biến mất trong bùn lầy.
“Thu.”
Hạ Tâm Nghiên dường như biết không làm gì được Trảo Kỳ, đưa tay vẫy ra, tất cả hoa sen toàn bộ bay về, được nàngthu vào lòng bàn tay lại lần nữa.
“Chúng ta đi.” Hạ Tâm Nghiên đưa tay bắt lấy, kéo Thạch Nham bay lên trên đầm lầy, lăng không bay nhảy, nhanh chóng lao ra khỏi đầm lầy.
Hai đại hán kia của Hạ gia đích, quát lên một tiếng lớn, dậm chân một cái cũng giống như đạn pháo lao đi, đều hạ xuống đất bằng Hạ Tâm Nghiên rơi xuống.
“Thạch Nham Thạch Nham Thạch Nham.”
Nhưng vào lúc này, từ rất xa truyền đến tiếng rống giận dữ của Bắc Minh Thương, thanh âm dường như có thù hận vô cùng, tiếng rống giận của Bắc Minh Thương càng lúc càng lớn, dường như hắn cách bên này càng lúc càng gần.
Sắc mặt Hạ Tâm Nghiên bỗng thay đổi, thầm nghĩ một tiếng không hay, vội vàng chụp lấy Thạch Nham, thừa dịp còn có lực lượng Thiên Vị, bằng tốc độ nhanh nhất bay về phía Đông.
“Các ngươi chạy không thoát đâu.” Thần thức của Bắc Minh Thương vọt tới như phô thiên cái địa, điên cuồng kêu gào.