Sao Rơi

Chương 77


============

Lúc Thẩm Hòe Tự lấy lại ý thức, Kỷ Xuân Sơn đang ngồi trên chiếc ghế đặt sát mép giường. Phải mất thêm mấy giây nữa anh mới kết nối được với phần ký ức trước khi thiếp đi.

“Chuyện gì thế?” Anh muốn kéo tay Kỷ Xuân Sơn, lại phát hiện ra tay mình đang được hắn nắm chặt.

Thẩm Hòe Tự dùng tay còn lại chống giường ngồi lên, kết quả vẫn còn váng vất nên đành phải nằm lại như cũ.

“Cái mặt đau khổ kia là sao vậy?” Anh chăm chú nhìn kỹ, thấy vành mắt Kỷ Xuân Sơn còn hơi hồng hồng, khiếp sợ hỏi, “Anh khóc đấy à?”

Kỷ Xuân Sơn xê dịch ghế về phía trước thêm một chút, cúi người ghé lên ngực anh: “Để tôi ôm một lát đi.”

“Đang ở bệnh viện.” Thẩm Hòe Tự nhỏ giọng nhắc nhở.

Kỷ Xuân Sơn thấp giọng lặp lại: “Để tôi ôm một lát.”

Hành vi của hắn quá khác thường nên Thẩm Hòe Tự không dám tiếp tục hỏi, chỉ nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cho hắn.

“Hôm nay dọn đến nhà tôi ở đi.” Giọng Kỷ Xuân Sơn vừa buồn bã lại khàn khàn, thậm chí có chút nghẹn ngào, “Không chờ nữa, phải là hôm nay.”

“Hôm nay? Nhưng em chưa kịp thu dọn gì cả.” Thẩm Hòe Tự nhỏ giọng.

Kỷ Xuân Sơn kiên trì: “Phải là hôm nay.”

Thẩm Hòe Tự mờ mịt, nhưng cảm giác trước ngực mình hơi ẩm ướt đành phải chiều theo ý Kỷ Xuân Sơn: “Ừ, hôm nay dọn.”

Đúng lúc này hộ lý từ bên ngoài bước vào hỏi anh: “Đã tỉnh hẳn chưa?” Cô gái ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, dặn dò, “Theo dõi thêm hai mươi phút nữa, nếu không có dấu hiệu bất thường là có thể về nhà rồi.”

Tư thế giữa hai người có chút mờ ám, Thẩm Hòe Tự xấu hổ mỉm cười với cô.

Hộ lý là một cô gái khá trẻ tuổi, không nói gì thêm chỉ xoay người đi ra khỏi phòng.

Thẩm Hòe Tự vội vàng gọi người lại: “Cô gì ơi… Vừa rồi tôi có nói mê sảng cái gì không?”

Hộ lý ngẫm nghĩ: “Không có, tôi không nghe hai người nói gì cả.” Nói xong lại mỉm cười với anh, “Người bình thường vừa tỉnh đều phải ồn ào một lát, anh thì rất yên tĩnh, hiếm thấy lắm.” Nói xong liền nhấc chân đi khỏi phòng bệnh.

Thẩm Hòe Tự càng mờ mịt hơn.

“Kỷ Xuân Sơn?” Anh lắc lắc cánh tay Kỷ Xuân Sơn, “Anh làm sao thế?”

Kỷ Xuân Sơn ngẩng lên gật đầu một cái, đôi mắt đỏ bừng chằm chằm nhìn anh, gằn từng chữ một: “Tôi không muốn rời khỏi em thêm một giây nào nữa.”

Một gã đàn ông ba mươi tuổi lại giở giọng làm nũng ở nơi công cộng giữa thanh thiên bạch nhật, Thẩm Hòe Tự chỉ nghĩ thôi đã nổi hết cả da gà.

“Thôi nhanh lên, lấy kết quả kiểm tra xong còn về nhà nữa.” Tầm mắt anh đảo ra sau lưng Kỷ Xuân Sơn, trông thấy một túi giấy đựng phim chụp, thuận miệng nói, “Anh lấy rồi à.”

Nói xong anh chợt ngẩn người.

Kỷ Xuân Sơn cũng ngẩn người.

Phòng bệnh rơi vào quãng yên lặng ngắn ngủi.

Thẩm Hòe Tự dò hỏi: “Đã đưa cho bác sĩ xem chưa?”

Kỷ Xuân Sơn như đang mải suy nghĩ chuyện khác nên không trả lời, một lát sau mới gật đầu.

Thẩm Hòe Tự nuốt nước bọt: “Bác sĩ nói thế nào?”

Kỷ Xuân Sơn lại chôn đầu trước ngực anh lần nữa.

Thẩm Hòe Tự ngây người một lúc lâu, thấp thỏm mở miệng: “Không… Không tốt lắm à?”

Kỷ Xuân Sơn lại gật đầu.

Thẩm Hòe Tự hoàn toàn trầm mặc. Sở dĩ phản ứng của Triệu Văn Nhân dữ dội như thế cũng bởi vì năm đó ba anh được chẩn đoán ung thư phổi bắt đầu từ triệu chứng ho khan không dứt.

Kỷ Xuân Sơn đột nhiên mở miệng: “Thẩm Hòe Tự, em nhất quyết phải hút thuốc mới chịu được sao?”

Thẩm Hòe Tự hít sâu một hơi: “Không hút nữa.”

Kỷ Xuân Sơn ngồi dậy, sắc mặt rất nghiêm túc, ánh mắt mang theo vài phần nghiền ngẫm.

Thẩm Hòe Tự cũng ngồi dậy theo, thành khẩn hứa hẹn: “Không lừa anh, thật sự không hút nữa.”

Lúc này sắc mặt Kỷ Xuân Sơn mới hòa hoãn một chút, vò vò tóc anh hỏi: “Còn choáng đầu không?”

Thẩm Hòe Tự hơi cử động thân thể: “Có một chút, nhưng không đáng ngại.”

“Em làm nội soi dạ dày sinh thiết, một tuần sau lại đến lấy kết quả.” Kỷ Xuân Sơn đứng dậy nói với anh, “Ở đây chờ một lát để tôi đi lấy thuốc, xong rồi chúng ta về nhà.”

Thẩm Hòe Tự ngẩn ra: “Về nhà?”

Kỷ Xuân Sơn bị anh hỏi cũng ngẩn người: “Không về à? Hôm nay còn phải chuyển nhà nữa chứ.”

Thẩm Hòe Tự nhíu mày suy nghĩ giây lát rồi giật lấy cái túi sau lưng hắn lục kết quả ra xem, nhìn hắn hỏi: “Viêm phế quản?”

Kỷ Xuân Sơn hỏi lại: “Chứ em tưởng là gì?”

Thẩm Hòe Tự há hốc miệng cạn lời.

Viêm phế quản thì có gì mà phải khóc?

Anh trợn to mắt cao giọng: “Kỷ Xuân Sơn, anh lại lừa em?”

Kỷ Xuân Sơn vô tội hỏi: “Tôi lừa em chuyện gì?”

Thẩm Hòe Tự hoài nghi đầu óc mình bị thuốc mê làm hỏng rồi, quả thật không thể suy nghĩ cẩn thận xem Kỷ Xuân Sơn lừa mình chuyện gì.

“Tôi đi lấy thuốc cho em đây.” Kỷ Xuân Sơn thấy anh không đáp thì xoa nhẹ đầu anh nhắc nhở, “Đúng rồi, uống thuốc hạ sốt thì không được uống rượu.”

*

Trong thời gian chờ đến lượt lấy thuốc, suy nghĩ của Kỷ Xuân Sơn bay trở về nửa tiếng đồng hồ trước.

Hắn đứng trước cửa phòng nội soi dạ dày, tâm trạng có chút thấp thỏm rất mới lạ.

“Người nhà của Thẩm Hòe Tự đúng không?”

Kỷ Xuân Sơn chậm chạp vài giây mới đáp “Đúng vậy”, sau đó cùng hộ lý đẩy giường bệnh sang phòng chờ.

“Thuốc mê vẫn chưa hết hiệu lực, lúc mới tỉnh dậy có thể sẽ tương đối hưng phấn hoặc có khả năng mê sảng.” Hộ lý đẩy giường vào phòng bệnh, cẩn thận dặn dò, “Hai tiếng sau mới được ăn uống, hôm nay nên ăn thức ăn lỏng thanh đạm, trong vòng 24 giờ tiếp theo không được lái xe. Sau năm phút nữa nếu không tỉnh thì gọi anh ấy dậy, gọi không dậy lập tức báo cho chúng tôi nhé.”

Kỷ Xuân Sơn đứng một bên ngơ ngác gật đầu.

Hắn đặt báo thức năm phút nữa trên điện thoại di động, lại kê một chiếc ghế dựa ngồi canh bên mép giường.

Trước đó hắn có lên mạng tra cứu, bởi vì hình ảnh bệnh nhân tỉnh lại sau khi hết thuốc mê thật sự rất khôi hài, rất nhiều người nhà bệnh nhân có thói quen quay khoảnh khắc đó thành clip. Kỷ Xuân Sơn cũng muốn quay clip nhưng lại sợ Thẩm Hòe Tự dựng lông mắng, trong lúc đang do dự thì đồng hồ báo thức đã vang lên.

Hắn nâng mắt, không kịp phòng bị gì mà đâm phải ánh mắt của Thẩm Hòe Tự.

Không biết Thẩm Hòe Tự đã tỉnh từ lúc nào, đang ngơ ngẩn mở mắt nhìn hắn. Anh không nói mê, cũng không có dấu hiệu hưng phấn như trong dự tính.

Kỷ Xuân Sơn vừa chuẩn bị mở miệng, đột nhiên lại bị Thẩm Hòe Tự kéo tay.

Thẩm Hòe Tự nhìn bàn tay hai người nắm chặt, khóe môi hơi cong lên một chút nhưng ánh mắt vẫn vô cùng buồn bã. Anh chậm rãi dời ánh mắt lên mặt Kỷ Xuân Sơn, nhẹ nhàng thì thầm hai chữ.

Không biết là do cổ họng quá khàn hay là mất sức vì vừa gây mê tỉnh lại, giọng anh nhỏ đến mức không thể tính là thều thào, thế nhưng Kỷ Xuân Sơn vẫn đọc hiểu từ khẩu hình.

Anh nói: “Đừng đi.”

– ——————-

Lời tác giả:

Mau tới đây ăn một dao xoay ngược từ chương 49 của tôi đi.

– —

[Trích chương 49]

Thẩm Hòe Tự nằm ngửa trên giường bệnh phòng y tế nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm giác hơi chóng mặt buồn nôn, giữa chừng còn nghe thấy tiếng cửa phòng y tế mở ra rồi đóng lại, có người tới kéo ghế ra ngồi trước mặt.

Anh mở mắt ra xem.

Kỷ Xuân Sơn mặc đồng phục mùa hè, sắc mặt trông rất khổ sở.

Phía sau hắn là cửa sổ phòng y tế, màn sa màu trắng theo gió nhẹ khẽ phất phơ, ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thăm thẳm không có lấy một gợn mây.

Thẩm Hòe Tự cảm giác có lẽ đầu óc mình hỏng thật rồi, lúc này không thể phân biệt nổi cảnh tượng trước mắt là thật hay đang ở trong tranh.

Trong lúc anh đang do dự, người trong tranh đã mở miệng.

“Cậu đang trốn tránh tôi đúng không.”

Xem ra là người thật rồi.

Thẩm Hòe Tự đổi tư thế đầu cho bớt chóng mặt, khàn giọng trả lời: “Không có”.

“Cậu không cần trốn tránh tôi đâu.” Kỷ Xuân Sơn dừng một chút, hạ thấp giọng hơn nữa, “Sau này tôi sẽ không chạm vào cậu nữa.”

Thật là ông nói gà bà nói vịt, Thẩm Hòe Tự xua xua tay, yếu ớt nói: “Nguyên nhân không phải như thế đâu, cậu đừng tưởng tượng vớ vẩn.”

Một tiếng sau Triệu Văn Nhân sẽ đến trường đưa anh đi bệnh viện.

Thẩm Hòe Tự đột nhiên hỏi: “Kỷ Xuân Sơn, cậu có tin tưởng tôi không?”

Kỷ Xuân Sơn đáp: “Tin.”

“Cậu trốn tiết tới đi.” Thẩm Hòe Tự vươn tay kéo hắn, “Ở đây với tôi đến khi tan học được không, tôi muốn ngủ một lát.”

Kỷ Xuân Sơn tránh ra sau một chút không để anh chạm vào thân thể mình, đáp một tiếng: “Được.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.