============
Đầu lưỡi Kỷ Xuân Sơn xâm nhập vào khoang miệng anh, câu lấy chiếc lưỡi mềm mại say sưa hôn mút, thân dưới từ từ dùng sức đưa đẩy dương v*t, mỗi một lần đều nhấn mình vào thật sâu, lúc rút ra chỉ chừa lại mỗi đầu đỉnh. Quy đầu khó khăn khai phá lối đi chật hẹp, kéo ra lại bị vách thịt tham lam mút mát. Tình dục mang đến khoái cảm trí mạng làm hắn gia tăng tốc độ đẩy hông, dịch bôi trơn theo tần suất cắm rút trào ra khỏi miệng huyệt, nơi giao hợp nhanh chóng ẩm ướt trơn trượt, mỗi lần va chạm tạo ra tiếng vang dâm mỹ dính dớp.
Đôi môi bị nụ hôn nghiêm mật phong tỏa, tiếng rên rỉ nhỏ vụn của Thẩm Hòe Tự tràn ra từ xoang mũi. Ở một lần va chạm đột ngột của Kỷ Xuân Sơn, toàn thân anh chợt run lên phát ra vài âm tiết mơ hồ dưới cuống họng.
Kỷ Xuân Sơn thả chậm tốc độ thọc rút, ngẩng đầu hỏi: “Vẫn còn đau à?”
Thẩm Hòe Tự nhắm hai mắt lắc đầu, khàn giọng rên lên: “Đừng thúc vào chỗ đó…”
“Chỗ nào?” Kỷ Xuân Sơn theo ký ức lần tìm góc độ vừa rồi, đẩy một cái thật sâu, “Ở đây?”
Người dưới thân ưỡn cong thân thể theo động tác của hắn, khó nhịn “Ưm” một tiếng.
Kỷ Xuân Sơn khàn khàn bật cười.
“Ôm chặt.” Đôi tay hắn bóp chặt eo Thẩm Hòe Tự nhấc lên, không hề thu sức lực mà ra sức đẩy hông vào góc độ vừa rồi, hung ác khuấy đảo vị trí sâu trong lối đi.
“Đừng… A!” Tuyến tiền liệt bị cọ xát biên độ lớn, khoái cảm mãnh liệt liên tục tập kích thần trí Thẩm Hòe Tự, dương v*t của anh dựng thẳng giữa trận tính ái tàn nhẫn, khoái cảm xa lạ nhanh chóng chi phối thân thể.
Hơi thở trầm thấp của Kỷ Xuân Sơn phả vào tai, Thẩm Hòe Tự cảm thấy đầu óc mình có lẽ đã hỏng rồi, năng lực suy nghĩ dần dần biến mất, chức năng ngôn ngữ cũng hoàn toàn không nhạy, chỉ biết kêu tên Kỷ Xuân Sơn hết lần này đến lần khác.
Anh gọi càng nhanh, Kỷ Xuân Sơn càng chịch tàn nhẫn, bàn tay khóa chặt bên hông kéo thân thể anh hướng về phía dương v*t cứng rắn điên cuồng đâm chọc. Thẩm Hòe Tự bị đâm cho tan rã tiêu cự, đại não rơi vào trống rỗng tạm thời, bụng dưới căng tức khó nhịn, cơn cao trào mất hồn mất vía kéo đến giữa những tiếng rên rỉ cao vút dồn dập.
Kỷ Xuân Sơn chôn sâu dương v*t trong vách thịt co bóp liên hồi, dùng bàn tay nhẹ nhàng chơi đùa dương v*t còn rỉ tinh dịch của anh, thở hổn hển hỏi: “Thích không?”
Thẩm Hòe Tự nhắm hai mắt bình phục hơi thở một lát, khẽ gật đầu.
Kỷ Xuân Sơn cười hỏi anh: “Cảm giác thế nào?”
Âm thanh trầm thấp gợi cảm chấn động màng tai, phản ứng của Thẩm Hòe Tự chậm đi mấy nhịp: “Cái gì?”
Kỷ Xuân Sơn ghé sát vào tai anh thấp giọng: “Bị tôi chịch đến bắn… cảm giác thế nào?”
Thẩm Hòe Tự sờ vuốt mặt hắn, quay đầu hôn lên môi chia sẻ phản hồi trung thực nhất của người dùng: “Cảm giác… đầu óc sắp hỏng đến nơi rồi.”
Kỷ Xuân Sơn xoa xoa tóc anh, trêu đùa: “Sếp Thẩm thông minh như vậy, không hỏng đầu được đâu.”
Thẩm Hòe Tự đột nhiên mở mắt, thu lại biểu cảm trịnh trọng hỏi: “Kỷ Xuân Sơn, vì sao anh không học Hàng không vũ trụ nữa?”
Anh nhạy bén bắt giữ một tia trốn tránh trong ánh mắt Kỷ Xuân Sơn, lấy hai tay ôm mặt hắn cưỡng ép đối diện với mình: “Nếu là vì em, cả đời này em sẽ không tha thứ cho chính mình.”
“Đúng là em nên học xã hội thì hơn, sao lại thích tự viết kịch bản thế nhỉ.” Kỷ Xuân Sơn còn chưa bắn, dương v*t cứng nóng di chuyển chậm rãi trong đường hầm ướt mềm, mỉm cười hôn môi anh, “Đại tác gia, đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa.”