============
Thẩm Hòe Tự nghiêm túc nghe xong, cười hỏi: “Vậy rốt cuộc cô có nhìn thấy UFO thật không?”
“Anh đoán xem?” Khương Niệm nghiêng đầu hỏi anh.
Thẩm Hòe Tự không đáp mà trực tiếp đổi đề tài: “Tôi có một người bạn làm nghề tư vấn tâm lý ở nước ngoài, năm nay cũng có dự định trở về nước.”
“Những năm gần đây điều kiện trong nước đã tốt lên nhiều rồi, bạn anh lựa chọn không sai đâu.” Khương Niệm gật đầu, “Trở ngại trong điều trị tâm lý thường ở chỗ bệnh nhân rất khó tự nhận biết. Trước kia dư luận nhìn chung đều thiếu kiến thức chuyên môn, hay bỏ qua những triệu chứng ban đầu nên vấn đề nhỏ mới kéo thành vấn đề lớn. Trong thực hành lâm sàng thỉnh thoảng chúng tôi có gặp vài ca bệnh chủ động xin trợ giúp từ bác sĩ, nhưng đó thường là người có triệu chứng nhẹ nhất trong cả gia đình.”
Thẩm Hòe Tự đã thấy xe mình trong bãi, cúi đầu nhìn đồng hồ rồi nói: “Sáng nay đã làm phiền cô rồi, nếu không bận gì chúng ta có thể cùng nhau đi ăn trưa, ngày khác viện trưởng Khương có mặt tôi lại đến chào hỏi.”
Khương Niệm cũng nhìn đồng hồ, do dự nói: “Thật ngại quá, 2 giờ tôi phải tiếp tục khám bệnh rồi, thời gian hơi eo hẹp.”
Thẩm Hòe Tự rất thức thời, sau khi tạm biệt nữ bác sĩ liền ngồi vào xe cân nhắc ghé sang trung tâm thương mại một chuyến mua quà tặng Đoàn Triết.
Anh cúi đầu khởi động xe, chợt liếc mắt trông thấy một chiếc GLC kim cương trắng quen thuộc đang chậm rãi lướt qua trước mặt xe mình. Thẩm Hòe Tự theo phản xạ nhìn biển số xe, nhất thời quên mất bản thân vừa định làm gì.
Chiếc xe kia dừng vào vị trí đỗ, người bên trong lại không xuống xe.
Kỷ Xuân Sơn tới bệnh viện làm gì.
Thẩm Hòe Tự nhíu mày gõ ngón tay lên bánh lái, chần chừ không biết có nên đi qua hỏi thăm thử không. Do dự mất một lát, anh cầm điện thoại lên ấn vào dãy số của Kỷ Xuân Sơn, tiếng chuông đầu tiên vừa vang đã nhìn thấy hai bóng người từ xa tiến lại gần xe hắn.
Điện thoại bắt máy rất nhanh, Thẩm Hòe Tự lạnh lùng hỏi: “Anh đang ở đâu thế?”
“Ở bên ngoài.”
“Đi với ai à?”
“Đi cùng bạn.”
Lâm Thâm và Lâm Nhất cùng nhau leo lên chiếc GLC kia.
“Nếu bận thì thôi vậy.” Thẩm Hòe Tự cúp máy, lái xe khỏi bệnh viện Hòa An.
*
“Hay quá, mẫu figure này tao đang định mua luôn, Tự Thần có tâm thật.” Đoàn Triết ôm hộp figure Asuka ngắm nghía không dứt.
Thẩm Hòe Tự xấu hổ không dám nói rằng mình chỉ mua đại một mẫu trong trung tâm thương mại khoảng mấy ngày trước. Anh gắp lòng vịt từ trong nồi nước lẩu đỏ chót, khinh thường hỏi: “Không phải mày luôn không thích người ta tặng waifu cho mình à?”
“Tuổi tác càng gia tăng, tao càng hiểu ra một đạo lý.” Đoàn Triết nói, “Con người không phải toàn năng, những khi cần được giúp đỡ thì nên bình tĩnh tiếp nhận.”
Thẩm Hòe Tự cười nhạt một tiếng.
“Xem ra mày không mấy hứng thú nhỉ.” Đoàn Triết nâng ly chạm vào ly anh, sau đó nhăn mặt xùy một tiếng, “Uống bia không được à? Rượu trắng cay lắm.”
Thẩm Hòe Tự uống một hơi cạn ly, miệng qua loa lừa gạt: “Không, bia chiếm dạ dày lắm, mày để bụng mà ăn thịt bò đi.”
Tửu lượng của anh được rèn luyện trên bàn tiệc thương vụ, thời gian của mọi người đều quý báu, làm việc yêu cầu phải nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, chỉ có uống đến mơ hồ, đầu óc nóng lên, khoảng cách mới càng dễ rút ngắn, làm gì có ai mất công ngồi uống từng ly bia.
Đoàn Triết gạt ly qua một bên, duỗi tay vào nồi vớt thịt bò: “Kỷ Xuân Sơn đâu? Tao tưởng hai người tới cùng nhau luôn chứ.”
Thẩm Hòe Tự bực bội với thằng bạn quá biết lựa chuyện, thò tay dứt khoát gắp luôn miếng thịt bò Đoàn Triết vừa lật nửa ngày: “Tại sao bọn tao phải tới cùng nhau?”
“Ha!” Đoàn Triết bị cướp thịt bò, đành phải thuận tay gắp một miếng măng, “Trông bốc hỏa thế? Không giống mày bình thường chút nào.”
Thẩm Hòe Tự không thèm để ý cậu ta, gọi nhân viên phục vụ lấy thêm hai đĩa bò mềm: “Mày nhận offer chỗ nào? Bao giờ đi làm?”
“Ngày 27 tháng này, tên bệnh viện có khi mày không biết đâu, Hòa An.”
“Hòa An?” Thẩm Hòe Tự nhướn mày, “Trùng hợp thật, công ty bọn tao đang tính bàn chuyện hợp tác với bệnh viện đấy đấy.”
“Thật à? Thế thì đúng là quá trùng hợp.” Tâm tư Đoàn Triết không đặt vào câu chuyện nên chỉ cảm khái cho có, chưa gì đã vội rẽ hướng khác, “Chắc mày biết thời gian họp lớp rồi nhỉ? Tối ngày 25, địa điểm tổ chức là một khách sạn suối nước nóng. Tao định ở lại đó một đêm, mày ở cùng không?”
Thẩm Hòe Tự lắc đầu: “Tao bận việc muốn chết, tự đi hưởng thụ đi.”
Đoàn Triết hơi ngập ngừng mới hỏi: “Kỷ Xuân Sơn có đi không?”
Thẩm Hòe Tự uống một hớp rượu trắng: “Đi sao được, lớp trưởng có phương thức liên hệ của anh ta đâu.”
Đoàn Triết lại hỏi: “Không phải mày có đấy sao?”
“Tao lại không phải ban tổ chức.” Thẩm Hòe Tự thấy ly rượu của cậu ta nửa ngày không có động tĩnh, liền hất cằm ra hiệu, “Để dành nuôi cá à?”
“Bây giờ mày uống khá quá nhỉ?” Đoàn Triết vẫn chuyên tâm vớt thịt bò, “Tao không uống đâu, muốn ăn thịt.”