Sao Rơi

Chương 57


============

“Lần này người ta sẽ phóng Trường Chinh 5B đấy, em đã đi xem bãi phóng 5B bao giờ chưa?” Kỷ Xuân Sơn lái xe thuận miệng tán gẫu với anh.

“Hả?”

Gần đây Thẩm Hòe Tự thường xuyên thất thần.

Trên người anh đang mặc chiếc áo thun màu trắng Kỷ Xuân Sơn cho mượn hồi đi Hải Khẩu. Sáng nay trước khi xuất phát Kỷ Xuân Sơn khăng khăng bắt anh phải thay nó, chờ người ta mặc xong rồi lại móc từ đâu ra một chiếc áo cùng kiểu màu đen như làm ảo thuật.

Bàn tay đóng vali của Thẩm Hòe Tự hơi dừng lại, choáng váng tại chỗ: “Lúc ấy anh mua những hai cái?”

“Lo trước khỏi họa.” Kỷ Xuân Sơn không hề né tránh, thay luôn áo thun trước mặt anh.

Hai người bọn họ đã chung nhà mấy ngày nhưng ai cũng bận rộn công việc riêng, giờ đi giờ về luôn luôn lệch sóng, khoảng thời gian duy nhất trong ngày được bên nhau một cách tỉnh táo chỉ có vài chục phút cùng ăn bữa sáng.

Dáng người Kỷ Xuân Sơn vừa nhìn liền biết là thường xuyên vận động, vai rộng eo hẹp, cơ bắp săn chắc không chút mỡ thừa. Thẩm Hòe Tự nhìn chằm chằm vào rãnh cơ bụng của hắn, tranh thủ một công hai việc: “Kỷ Xuân Sơn, hôm ăn cơm ở Châu Hải, thái độ anh không vui cũng là giả vờ à?”

“Không, lúc ấy tôi đúng là mất hứng thật.” Kỷ Xuân Sơn ngồi xổm giúp anh đóng vali, lại nghiêng mặt hơi nhướn mày lên, “Cơ bụng của tôi đẹp không?”

Thẩm Hòe Tự hào phóng khen ngợi: “Cường tráng hơn thời đi học không ít.”

Kỷ Xuân Sơn suy tư một chốc: “Em thấy cơ bụng tôi bao giờ?”

Thẩm Hòe Tự nhẹ giọng bật cười: “Chưa thấy, nhưng ngồi sau xe đạp có sờ qua rồi.”

Bỗng nhiên Kỷ Xuân Sơn đứng lên vội vàng kéo vali muốn đi: “Mau lên nào, thời gian không còn sớm đâu.”

Điểm này lại chẳng thay đổi gì cả, người khác giả vờ đứng đắn, riêng Kỷ Xuân Sơn luôn thích giả vờ không đứng đắn.

Thẩm Hòe Tự thu lại suy nghĩ, đưa mắt nhìn hàng cọ ven đường: “Đi rồi. Anh thì sao? Đã đến đó chưa?”

Hôm nay thời tiết không tốt lắm, sắc trời âm u có vẻ như sắp nổi gió.

“Cũng đi rồi, Thiên Vấn 1 năm kia, Thường Nga 5 và đợt phóng module lõi trung tâm trạm không gian năm ngoái tôi đều đi. Trước đó bận quá không xin nghỉ được.” Kỷ Xuân Sơn nhìn gương chiếu hậu rồi đánh tay lái rẽ hướng, điểm đến cách bọn họ không còn xa.

Thẩm Hòe Tự trầm ngâm.

Ba năm trước anh rời khỏi công ty của Triệu Văn Nhân bắt đầu độc lập gây dựng sự nghiệp, tự mở công ty và làm công cho người ta là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, việc phải lo nhiều không đếm xuể, rốt cuộc mấy năm gần đây anh không còn thời gian đi xem phóng tên lửa nữa.

Nếu bớt thời gian đi một chuyến có lẽ đã gặp lại Kỷ Xuân Sơn sớm hơn hai năm. Nhưng mỗi ngã rẽ trong cuộc đời đều chỉ có cơ hội chọn lựa một lần, làm gì có hai chữ “nếu như”.

Kỷ Xuân Sơn cũng nhìn lên trời: “Thời tiết hôm nay không tốt lắm, không biết kế hoạch phóng có bị hoãn không nữa.”

Thẩm Hòe Tự mím môi không trả lời, nếu lát nữa trời nổi gió, khả năng thay đổi kế hoạch phóng tên lửa là rất lớn, bọn họ sẽ phải đi một chuyến tay không.

“Không xem được cũng không sao, coi như chúng ta đi du lịch.” Kỷ Xuân Sơn liếc nhìn anh an ủi, “Tương lai còn dài.”

Thẩm Hòe Tự ngẩn người một lát, mỉm cười đáp “Có lý”.

Kỷ Xuân Sơn đánh xe vào khách sạn Lỗ Năng Hilton, Thẩm Hòe Tự đột nhiên bừng tỉnh, mấy ngày nay bận rộn xem xét lịch trình du lịch, thế mà hoàn toàn không nghĩ đến việc phải tìm chỗ ngủ.

Trước là cảm mạo sau lại tăng ca, phương diện tiếp xúc thân thể của hai người luôn tương đối hạn chế, nhưng đã vào khách sạn ở dù sao cũng có chút cảm giác khá đặc biệt. Kỷ Xuân Sơn đứng trước quầy lễ tân đăng ký thuê phòng, Thẩm Hòe Tự mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, liếc bâng quơ lên tụ đèn chùm chạm rỗng hai bên liên tục đánh giá: “Chiếc đèn trông tinh xảo ghê.”

Bọn họ mặc áo cặp, thuê phòng hạng sang có view nhìn ra bờ biển, có cố gắng che lấp kiểu gì cũng vô dụng.

Lễ tân đứng quầy hiển nhiên là người dày dạn kinh nghiệm, sắc mặt vẫn niềm nở như thường hoàn tất thủ tục đăng ký phòng cho bọn họ, sau đó lịch sự giao thẻ phòng bằng hai tay.

Căn phòng do Kỷ Xuân Sơn thuê có thể trông thấy cảnh tượng phóng tên lửa mà không bị thứ gì cản trở. Hắn cất hành lý vào một góc, hỏi Thẩm Hòe Tự: “Chúng ta xem ở đây hay ra bờ cát?”

“Đi ra bờ cát đi.” Hai tay Thẩm Hòe Tự nhét vào túi, bộ dạng khá câu nệ, “Trong phòng buồn lắm.”

Kỷ Xuân Sơn không vạch trần, chỉ bật cười cùng anh chạy trốn.

Còn lâu mới đến giờ phóng dự kiến nhưng trên bãi cát đã tụ tập không ít người, hai người đành tản bộ dọc theo bờ biển đến một nơi vắng vẻ hơn.

Nước biển xanh trong, bãi cát trắng xóa, nhưng trời nổi gió nên sóng biển đánh vào bờ hơi mạnh.

“Kỷ Xuân Sơn, vì sao anh không thi ngành Hàng không vũ trụ nữa?” Thẩm Hòe Tự được gió biển thổi vào người nên mấy chuyện đen tối trong đầu đã bay mất phân nửa, chuyện Kỷ Xuân Sơn học tài chính vẫn luôn là khúc mắc trong lòng anh. Hiện giờ quan hệ giữa hai người xem như thân mật, cuối cùng đã có thể nghiêm túc lôi vấn đề ra hỏi thẳng.

“Bởi vì tôi có chuyện quan trọng hơn cần làm.”

Không chờ anh truy vấn, Kỷ Xuân Sơn tiếp tục nói: “Công ty tôi vừa đầu tư vào một dự án du lịch vũ trụ, lần trước tôi đi công tác để bàn bạc dự án này, chủ yếu là trao đổi dịch vụ truyền thông và phổ cập về khoa học hàng không vũ trụ, sau này có cơ hội tôi sẽ đưa em đi xem.”

Thẩm Hòe Tự dừng chân nhìn hắn.

“Em nhìn tôi như thế làm gì?” Kỷ Xuân Sơn cũng dừng chân, cười hỏi, “Tôi đẹp trai quá à?”

“Chỉ là cảm thấy… anh rất lợi hại.” Thẩm Hòe Tự dời mắt nhìn về vị trí quan sát tốt nhất trên bãi biển, nơi đó đã chật kín du khách, “Những chuyện anh làm rất có ý nghĩa.”

“Em cũng không kém chút nào.” Kỷ Xuân Sơn duỗi tay quàng vai anh cùng đi về phía trước, “Dự án tiểu chúng kia của công ty em, công nhiều mà lời ít.”

Thẩm Hòe Tự lắc đầu: “Tôi không cao thượng như vậy đâu, chỉ vì không có gánh nặng tương lai nhiều bằng người khác mà thôi.” Nói xong lại ném ra một câu nửa đùa nửa thật, “Nếu startup thất bại, cứ việc trở về thừa kế tài sản của mẹ mình là xong.”

Giày và ống quần của hai người bị sóng đánh ướt nhẹp, Kỷ Xuân Sơn cười đủ rồi mới quay đầu nhìn anh, hỏi: “Thế rồi tên công ty em rốt cuộc có nghĩa là gì?”

“Sao anh ấu trĩ thế, đã biết rồi còn cố hỏi.”

“Tôi biết chuyện gì? Không phải chính em nói nó xuất phát từ chuyến đi thực địa Cam Túc sao?”

“Không lừa anh, đúng là có liên quan đến chuyến đi Cam Túc.” Thẩm Hòe Tự phóng tầm mắt nhìn mặt biển, cảm giác sóng còn lớn hơn ban nãy, “Sau khi hoạt động xuống nông thôn kết thúc, tôi tiện đường tranh thủ ghé qua bãi phóng Tửu Tuyền, tháng 6 năm 2013.”

Bước chân Kỷ Xuân Sơn dừng lại, Thẩm Hòe Tự cũng đứng yên theo.

Ngày 11 tháng 6 năm 2013, tàu vũ trụ có người lái Thần Châu 10 chở ba phi hành gia cất cánh tại Trung tâm phóng vệ tinh Tửu Tuyền.

Thẩm Hòe Tự rũ mắt: “Anh từng nói muốn đưa tôi ra ngoài không gian ngắm sao, tôi không đi được nữa, đành phải nhìn thử xem người ta đi như thế nào.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.