Sao Rơi

Chương 49


============

Thẩm Hòe Tự chưa từng nhận ra khoảng cách giữa hai phòng ngủ lại có thể xa đến thế, đi hết con đường này gần như phải dùng thời gian cả cuộc đời.

Sách vở trên bàn học lung tung lộn xộn hệt như tâm trạng chính mình.

Quyển sách dự đoán đề thi vật lý còn ném trên bàn, Kỷ Xuân Sơn đã quên lấy về.

Chiếc áo thun nửa khô vắt trên đầu giường, Kỷ Xuân Sơn đã quên thay.

Dưới eo vẫn còn cảm giác nhói đau, anh nhấc vạt áo lên, thấy bốn cái dấu tay đã chuyển sang màu xanh tím.

Thẩm Hòe Tự bật cười khẽ nhíu mày, lực tay của Kỷ Xuân Sơn lớn thật đấy.

Anh vươn tay cầm điện thoại trên bàn lên, bên trong có một tin nhắn chưa đọc do Kỷ Xuân Sơn gửi, chỉ vỏn vẹn ba chữ: [ Xin lỗi cậu. ]

Anh ấn tắt màn hình, ôm điện thoại nằm ngửa trên giường.

Chia tay ít ra vẫn tốt hơn phải thấy Kỷ Xuân Sơn chuyển trường, ít nhất có thể giữ người lại bên cạnh. Trong lòng anh vẫn còn chút tâm lý cầu may, có lẽ qua một thời gian Triệu Văn Nhân sẽ dần dần tiếp thu được chuyện này.

Thẩm Hòe Tự lại mở điện thoại lên, bần thần rất lâu trước giao diện khung thoại nhắn tin. Hai chữ kia như có sức nặng ngàn cân, anh không đánh nổi.

Cuối cùng anh gõ ra mấy chữ khác, nhẫn tâm ấn gửi đi.

[ Chân tôi khỏi hẳn rồi, cậu không cần đưa đón tôi đi học nữa đâu. ]

Kỷ Xuân Sơn không trả lời.

*

Sáng sớm hôm sau Kỷ Xuân Sơn quả nhiên không tới đón anh đi học nữa, nhưng sắc mặt vẫn không quá tốt.

Chuông tan học vừa vang, Thẩm Hòe Tự liền chạy thẳng ra sân thể dục. Anh đúng là muốn trốn tránh Kỷ Xuân Sơn, huống chi đổ mồ hôi cũng là một biện pháp tốt để quên đi phiền não trong lòng.

Bóng chưa kịp úp rổ, vừa chuẩn bị chạy đi anh đã liếc thấy một bóng dáng quen thuộc đứng đằng xa. Kỷ Xuân Sơn ngồi ngay vị trí bọn họ từng trao đổi thư tình, yên lặng nhìn anh.

Thẩm Hòe Tự không nhịn được phải quay đầu nhìn lại, hóa ra ngày hôm đó Kỷ Xuân Sơn chơi bóng nhìn thấy anh cũng ở góc độ như thế này.

Anh mải nhìn đến thất thần.

Suy nghĩ của Thẩm Hòe Tự sớm bay lên tận trời xanh, anh thấy Kỷ Xuân Sơn bỗng nhiên bật dậy, không biết đang hô to cái gì.

Trong khi còn đang nheo mắt phán đoán, sau gáy đã ăn trọn một trái bóng.

Lực bóng đánh khá mạnh, trong đầu lập tức vang lên tiếng ong ong khiến anh không khỏi thốt ra một câu mắng mỏ thô tục, duỗi tay ra sau xoa xoa gáy.

“Cậu không sao chứ?” Đám bạn cùng chơi bóng vây lại xung quanh, “Có cần đi phòng y tế kiểm tra không?”

Thẩm Hòe Tự chưa nói nổi một câu “Không sao”, dưới xoang mũi đã chảy xuống một dòng chất lỏng âm ấm. Anh vươn tay lau thử một cái, lau được đầy một tay máu mũi.

Cái vận rủi quen thuộc này.

Thẩm Hòe Tự nằm ngửa trên giường bệnh phòng y tế nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm giác hơi chóng mặt buồn nôn, giữa chừng còn nghe thấy tiếng cửa phòng y tế mở ra rồi đóng lại, có người tới kéo ghế ra ngồi trước mặt.

Anh mở mắt ra xem.

Kỷ Xuân Sơn mặc đồng phục mùa hè, sắc mặt trông rất khổ sở.

Phía sau hắn là cửa sổ phòng y tế, màn sa màu trắng theo gió nhẹ khẽ phất phơ, ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thăm thẳm không có lấy một gợn mây.

Thẩm Hòe Tự cảm giác có lẽ đầu óc mình hỏng thật rồi, lúc này không thể phân biệt nổi cảnh tượng trước mắt là thật hay đang ở trong tranh.

Trong lúc anh đang do dự, người trong tranh đã mở miệng.

“Cậu đang trốn tránh tôi đúng không.”

Xem ra là người thật rồi.

Thẩm Hòe Tự đổi tư thế đầu cho bớt chóng mặt, khàn giọng trả lời: “Không có”.

“Cậu không cần trốn tránh tôi đâu.” Kỷ Xuân Sơn dừng một chút, hạ thấp giọng hơn nữa, “Sau này tôi sẽ không chạm vào cậu nữa.”

Thật là ông nói gà bà nói vịt, Thẩm Hòe Tự xua xua tay, yết ớt nói: “Nguyên nhân không phải như thế đâu, cậu đừng tưởng tượng vớ vẩn.”

Một tiếng sau Triệu Văn Nhân sẽ đến trường đưa anh đi bệnh viện.

Thẩm Hòe Tự đột nhiên hỏi: “Kỷ Xuân Sơn, cậu có tin tưởng tôi không?”

Kỷ Xuân Sơn đáp: “Tin.”

“Cậu trốn tiết tới đi.” Thẩm Hòe Tự vươn tay kéo hắn, “Ở đây với tôi đến khi tan học được không, tôi muốn ngủ một lát.”

Kỷ Xuân Sơn tránh ra sau một chút không để anh chạm vào thân thể mình, đáp một tiếng: “Được.”

*

Bác sĩ đưa ra chẩn đoán chính xác: Chấn động não mức độ nhẹ. Thẩm Hòe Tự không thể không ở nhà nghỉ ngơi một tuần.

Chủ nhật này là sinh nhật anh, Triệu Văn Nhân nhắc lại chuyện cũ, hỏi anh có mời bạn học đến nhà không.

Thẩm Hòe Tự suy nghĩ một chút, anh chỉ dự định mời Kỷ Xuân Sơn và Đoàn Triết, đành phải thành thật trả lời: “Không có.”

“Đám bạn học năm ngoái con mời đến đi đâu cả rồi?”

Sinh nhật năm lớp mười, Thẩm Hòe Tự mời mấy người bạn cùng lớp chơi khá thân với mình về nhà dự tiệc sinh nhật, nhưng ngoại trừ Đoàn Triết, những người khác sau khi phân ban đều chuyển sang học Khoa học xã hội, lên lớp mười một quan hệ không còn gần gũi như xưa. Thậm chí lúc ấy anh còn cố ý mời cả Tưởng Mộng Nam.

“Sau khi phân ban không chơi với nhau nữa.” Thẩm Hòe Tự đáp qua loa.

“Cô bạn năm ngoái đâu?” Triệu Văn Nhân lại hỏi.

Não Thẩm Hòe Tự vốn đang bị chấn động, nghe vậy đầu càng đau đành thuận miệng đáp: “Cũng phân ban rồi.”

“Mời về nhà đi.”

Lúc này Thẩm Hòe Tự mới chậm chạp có phản ứng, bà Triệu đây là đang cân nhắc thiệt hơn giữa hai mệnh đề yêu sớm và đồng tính luyến ái, cuối cùng chọn chấp nhận để anh yêu sớm.

Anh không khỏi bật cười: “Mẹ, mẹ mời một trăm cô bạn về nhà cũng vô dụng thôi.”

Triệu Văn Nhân kiên trì: “Cứ mời đi.”

Thẩm Hòe Tự “Ừm” một tiếng, quay đầu trở về phòng.

*

Buổi tối trước hôm sinh nhật, Đoàn Triết gọi điện thoại hỏi thăm có phải gần đây anh và Kỷ Xuân Sơn cãi nhau hay không.

“Kỷ Xuân Sơn làm sao?” Thẩm Hòe Tự đang nghiên cứu phần mềm LDD trên máy tính, nghe vậy lập tức ấn tắt loa ngoài, cầm điện thoại áp vào tai.

“Hôm nay tao hỏi ngày mai có đến dự sinh nhật mày không, cậu ta nói không biết.” Đoàn Triết hỏi, “Mày không nói gì với cậu ta à?”

“Mày đừng làm gì hết, để tao tự giải thích.” Một tuần qua Thẩm Hòe Tự vẫn luôn trốn tránh chuyện này, hôm nay quả thật là trốn không nổi rồi.

“Thẩm Hòe Tự, mày đừng thấy người ta chiều mình quá mà giở thói mặt nặng mày nhẹ.” Ngữ khí Đoàn Triết rất nghiêm túc, “Gần đây tâm trạng Kỷ Xuân Sơn không ổn lắm đâu.”

Thẩm Hòe Tự buông con chuột, hỏi: “Cậu ấy bị gì?”

Đoàn Triết đáp: “Tinh thần rất kém.”

Thẩm Hòe Tự im lặng giây lát mới nói tiếp: “Tao biết rồi, mày đừng làm gì cả.”

Anh cúp điện thoại, ấn vào dãy số của Kỷ Xuân Sơn.

– ——————-

Lời tác giả:

LDD – LEGO Digital Designer, phần mềm tự thiết kế các bản vẽ lắp ráp Lego.

Tôi cũng chẳng rõ năm 2009 đã có LDD chưa nữa… Ừm, dù sao ở thế giới trong truyện vẫn có nhé.

– —

Chắc tôi say thật rồi, đúng thời điểm phát chương này thì QQ music chạy ngay đến bài《ほほえみ》của Anzen Chitai, nhạc nổi lên tôi suýt nữa muốn tiễn theo luôn.

Tất cả cùng lại đây emo đi, không ai được chạy.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.