============
Vết thương trên chân Thẩm Hòe Tự hồi phục nhanh hơn dự đoán rất nhiều, đến thứ năm đã đi lại được bình thường nhưng tâm trạng vẫn không tốt, thoạt nhìn cực kỳ chán nản.
Chiều hôm qua anh tình cờ bắt gặp Kỷ Xuân Sơn xuất hiện trong văn phòng của lão Trương.
Thẩm Hòe Tự có vài bài tập chưa hiểu lắm, lại không tiện hỏi Kỷ Xuân Sơn nên đành đi tìm lão Trương nhờ giảng giải, vừa đến cửa văn phòng đã trông thấy bóng lưng đĩnh bạt của Kỷ Xuân Sơn đứng trước bàn làm việc thầy giáo.
“May mà trong kho còn lại vài chiếc cùng cỡ, sau này phải chú ý đừng làm mất nữa nhé.”
“Cảm ơn thầy Trương ạ.”
Thẩm Hòe Tự tận mắt nhìn thấy Kỷ Xuân Sơn nhận từ trong tay lão Trương một bộ áo đồng phục dài tay mới tinh, đúng là kiểu áo hắn đã cho anh mượn hồi bọn họ đi cắm trại.
Người khác là cắt đứt quan hệ, riêng hắn cắt luôn cả đồng phục.
Thẩm Hòe Tự không tin nổi hắn lại làm đến bước này, nghẹn một bụng tức vội vàng rời đi trước khi Kỷ Xuân Sơn kịp xoay người.
Cỗ áp suất thấp đó vẫn duy trì đến tiết thể dục ngày thứ năm.
Vết thương mới khỏi nên Thẩm Hòe Tự không thể mạo hiểm chơi bóng với các bạn, đành ngồi dưới bóng râm bên cạnh sân bóng nghiền ngẫm nhân sinh. Đoàn Triết ôm điện thoại ngồi bên cạnh say sưa lật chap truyện tranh mới update ngày hôm nay.
“Đoàn Triết, hình như tao thấy mình hơi sai sai.” Thẩm Hòe Tự ngơ ngác nhìn phía trước, nửa que kem trong tay đã chảy mất một nửa.
“Tao thấy rồi.” Đoàn Triết thậm chí còn lười ngẩng đầu.
Ngữ khí Thẩm Hòe Tự nghiêm trang: “Tao đã nhận ra mặt tối trong con người mình.”
Đoàn Triết không ngờ anh đang suy nghĩ về nhân sinh thật, cười một tiếng: “Mặt tối gì?”
“Tham lam, giận dữ, cả đố kị nữa.” Hai chữ cuối cùng nói rất nhỏ làm Đoàn Triết suýt không nghe thấy.
Cậu ta chế nhạo: “Không có dục vọng à?”
“Tao đang nói chuyện nghiêm túc.”
Đoàn Triết buông di động xuống: “Thế mày tiếp tục nghiêm túc đi, làm sao phát hiện ra?”
Thẩm Hòe Tự không trả lời được, chỉ cắn môi không lên tiếng.
Đoàn Triết đổi một câu hỏi khác: “Vừa rồi Kỷ Xuân Sơn đánh vào lưới mấy trái?”
“Ba trái, còn chuyền cho Chu Nhất Hồng một trái.” Lần này lại đáp rất trôi chảy.
Đoàn Triết chớp chớp mắt không nói gì, tiếp tục cúi đầu đọc truyện tranh.
Thẩm Hòe Tự đột nhiên nín thở giơ tay áp lên ngực mình, trái tim trẻ trung đang đập cực mạnh bên dưới, nhưng lại có cảm giác như mình sinh bệnh.
Đoàn Triết trích dẫn một câu trong anime: “Tự mình suy nghĩ, tự mình quyết định, hiện tại mình nên làm gì. Tóm lại, đừng để cho bản thân phải hối hận.”
Thẩm Hòe Tự cắn mạnh một miếng kem, rất lạnh, nhưng cũng rất ngọt.
Hiếm thấy một lần không mỉa mai bệnh wibu mãn tính của Đoàn Triết.
*
Thứ sáu là một ngày thời tiết rất đẹp.
Thẩm Hòe Tự có tật giật mình nên năm lần bảy lượt lén dò xét phản ứng của Kỷ Xuân Sơn. Vừa nãy anh lợi dụng lúc hắn không ở trong phòng học mà nhét một phong thư nhỏ vào cuốn sách vật lý của đối phương.
Tiết tiếp theo là môn vật lý, hiện giờ anh khá căng thẳng, nhưng hối hận vẫn chiếm phần nhiều hơn. Số thư tình anh nhận được không ít nhưng chưa từng tự tay viết một lá nào, sau khi xé mất mười mấy tờ giấy thư mới quyết định chọn tờ đầu tiên.
Lá thư tổng cộng chỉ có ba dòng, hai dòng trong số đó còn không phải tự viết. Kỷ Xuân Sơn chắc sẽ không cảm thấy anh quá qua loa đâu nhỉ.
Thẩm Hòe Tự cân nhắc làm sao để trộm bức thư trở về, cây bút trong tay xoay cực nhanh, đề thi trước mặt lại chưa làm được một chữ.
“Thẩm Hòe Tự, trưa nay đi mua bánh kem với tao không.” Trước khi chuông vào lớp reo vang, Đoàn Triết mới loạng choạng chạy vào chỗ ngồi.
“Ờ.” Trong đầu Thẩm Hòe Tự đang nghĩ chuyện khác nên chỉ tùy tiện đối phó một câu, “Sinh nhật mày à.”
“Sinh nhật tao tháng 10 kia, mày bị ngốc rồi hả.” Đoàn Triết gác hai tay lên bàn anh, thần bí nói, “Hôm nay là một ngày đặc biệt nên phải ăn mừng.”
Thẩm Hòe Tự giật mình hoảng hốt, cây bút trong tay rơi xuống đất văng xa hai mét.
“Ngày, ngày gì mà đặc biệt? ” Anh nghi ngờ ngoài máy nghe lén ra, Đoàn Triết còn gắn cả camera quay trộm lên người mình.
Đoàn Triết nhặt bút về cho anh, vẻ mặt rất trang trọng trả lời: “Sinh nhật Anno Hideaki.”
Thẩm Hòe Tự: “…”
Anh giật cây bút về, miệng nói móc: “Sinh nhật người ta mày ăn bánh kem làm gì?”
“Cái này gọi là ăn mừng lấy không khí, với lại sinh nhật mày cũng sắp đến rồi nhỉ.” Đoạn Triết ngẩng đầu ngẫm nghĩ, “Ngày 7 tháng 6?”
Thẩm Hòe Tự hàm hồ “Ừ” một tiếng, liếc mắt trông thấy giáo viên tiếng Anh bước vào phòng học.
“Hôm nay thầy Trương bận việc nên tiết này tạm thời đổi thành tiết tiếng Anh, mọi người mau lấy sách tiếng Anh ra nào.”
Thẩm Hòe Tự liếc qua bên trái, cuốn sách vật lý kẹp lá thư tình đã được Kỷ Xuân Sơn cất vào ngăn bàn. Anh thấy thật may mắn, nhưng cũng thật thất vọng.
*
Một tiết tiếng Anh bị Thẩm Hòe Tự biến thành tiết Ngữ văn lâm thời, trong đầu xẹt tới xẹt lui đủ loại mẫu câu thổ lộ tỏ tình, cuối cùng mới tuyệt vọng nhận ra ở phương diện này quả thật mình không hề có thiên phú. Anh thấy mình giống hệt một tay đối tác đầy soi mói, bất đắc dĩ phải thừa nhận bản đầu tiên mới là bản tốt nhất.
“Đi thôi, đi mua bánh kem.” Đoàn Triết vỗ Thẩm Hòe Tự ra khỏi cơn mộng du.
Tuy thân thể Thẩm Hòe Tự đã tỉnh nhưng thần trí vẫn còn du đãng trong mộng: “Vật lý đổi sang tiết thứ mấy?”
“Chắc là tuần sau, hôm nay vốn đâu có tiết tiếng Anh.”
Thẩm Hòe Tự quay đầu nhìn chỗ ngồi trống không bên cạnh, duỗi tay lục tìm sách vật lý của Kỷ Xuân Sơn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn – Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá
2. Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em
3. Trao Anh Trái Tim Em
4. Tình Đầu Cũng Như Là Tình Cuối
=====================================
Đoàn Triết trợn to mắt: “Mày tính chôm đồ của người ta hả?”
“Chôm cái đếch gì, nó vốn là của tao.” Thẩm Hòe Tự rút phong thư kẹp trong sách ra.
Ánh mắt Đoàn Triết nhìn anh mang theo một tia nghiền ngẫm.
Thẩm Hòe Tự hỏi: “Kỷ Xuân Sơn đi đâu rồi?”
“Không biết.” Đoàn Triết sâu xa liếc ra cửa lớp, “Chắc là mới ra ngoài thôi.”
Thẩm Hòe Tự nhấc chân muốn đi.
Đoàn Triết cười hỏi: “Mày đi đâu đấy?”
Thẩm Hòe Tự không quay đầu ném lại một câu: “Không thể trốn tránh.”
– ——————-
Lời tác giả
Bảy tông tội: Kiêu ngạo, ghen tị, giận dữ, lười biếng, tham lam, phàm ăn và sắc dục.
Anno Hideaki: đạo diễn, biên kịch series《EVA》.
“Tự mình suy nghĩ, tự mình quyết định, hiện tại mình nên làm gì. Tóm lại, đừng để cho bản thân phải hối hận.” ——《EVA》, Kaji Kyoji
“Không thể trốn tránh.” ——《EVA》, Ikari Shinji
—-
Chao ôi có khi phải gọi ông đốc tờ là nhà hiền triết chứ đốc tờ không thôi thì không thể hiện hết độ văn vở của quý ngài wibu đâu ạ:)