Sao Rơi

Chương 22


============

Thẩm Hòe Tự và Kỷ Xuân Sơn thuộc nhóm người đặt chân đến khu cắm trại sớm nhất, ai đến nơi trước người đó có quyền lợi được chọn vị trí lều trại theo ý thích.

Thẩm Hòe Tự nhìn quanh một vòng, chỗ phải chọn quá nhiều thành ra chẳng biết nên chọn gì, đành phải hỏi Kỷ Xuân Sơn: “Chúng ta ngủ ở đâu đây?”

Sắc mặt Kỷ Xuân Sơn đột nhiên khác thường, ấp úng đáp: “Chỗ nào cũng được.”

Thẩm Hòe Tự biết không thể trông cậy vào hắn đành đi dạo quanh khu cắm trại một vòng, cuối cùng lựa chọn được một chỗ đẹp như mơ: “Lấy chỗ này đi!”

“Chỗ này… có mất an toàn quá không?” Kỷ Xuân Sơn nhíu mày nghi ngờ.

Căn lều được Thẩm Hòe Tự tỉ mỉ chọn nằm sát ngoài rìa khu trại, gần với vách núi nhất nên nhìn thế nào cũng không quá đáng tin cậy.

“Rất tốt mà!” Thẩm Hòe Tự đắc ý, “Cả vị trí lẫn cảnh quan đều hoàn mỹ!”

Nhìn gương mặt hớn hở như đã rơi vào trạng thái ái kỷ của anh, Kỷ Xuân Sơn đành phải tự giác cất ba lô của mình vào trong lều.

“Hai người có phải người thật không đấy?” Lúc này Đoàn Triết mới thở hồng hộc xuất hiện, “Sớm thế đã đến nơi rồi?”

“Đến từ sớm.” Kỷ Xuân Sơn cạn lời nhìn sang Thẩm Hòe Tự, “Cậu ta chọn lều mất hai mươi phút luôn.”

“Hai mươi phút mà đi chọn chỗ này á?” Đoàn Triết chần chờ nói, “Hình như không quá an toàn đâu?”

“Lều do công ty du lịch dựng thì có gì mà phải lo?” Thẩm Hòe Tự rất bất mãn, “Mày đang ganh tị chứ gì.”

“Tao thèm vào ganh tị.” Đoàn Triết cười nhạt một tiếng, “Tối nay đừng khóc lóc xin chui vào lều tao là được.”

Cậu ta ở cùng một lều với cán sự thể dục Chu Nhất Hồng, người kia đã leo đến nơi từ sớm, chọn chiếc lều ngay vị trí trung tâm.

“Nằm mơ đi.” Thẩm Hòe Tự nói.

“Tôi đã đi hỏi hướng dẫn viên du lịch rồi, chắc là không có vấn đề gì đâu.” Kỷ Xuân Sơn phụ họa.

“Nghe thấy chưa?” Thẩm Hòe Tự hãnh diện vênh mặt, “Đã bảo ganh tị lại còn chống chế.”

Sắc mặt Đoàn Triết biến hóa rất kỳ lạ, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại giữa hai người, cuối cùng nhíu mày không nói gì nữa.

Tất cả mọi người đã tập hợp đông đủ, trên loa bắt đầu phát thông báo: “Mọi người chú ý, trước 5 giờ chiều nay là thời gian hoạt động tự do, đúng 5 giờ bắt đầu phân phát cơm tối, mọi người nhớ quay lại lều trại đúng giờ!”

Kỷ Xuân Sơn hỏi Thẩm Hòe Tự: “Cậu muốn đi đâu chơi?”

Thẩm Hòe Tự hỏi Đoàn Triết: “Đi đâu?”

Đoàn Triết: “… Thì cứ đi đại?”

Thế là ba người đi dạo dọc theo đường núi, lang thang ngắm nhìn rừng cây rậm rạp.

Đoàn Triết thấy chán quá bèn kiến nghị: “Hay để tôi kể chuyện cười nhé?”

Kỷ Xuân Sơn: “Kể đi.”

Thẩm Hòe Tự: “Đừng ——”

Đoàn Triết hắng giọng.

Thẩm Hòe Tự ngao ngán thở ra một hơi.

Đoàn Triết bắt đầu kể: “Có một cậu học sinh…”

Chuyện cười của Đoàn Triết chỉ kể được đến đây, sau đó là một tràng ha ha ha ha ha rất dài.

Kỷ Xuân Sơn không dự đoán được tình huống lại tiến triển theo hướng này, nhất thời không biết nói sao cho phải.

“Tôi học chung với nó hai năm rồi.” Thẩm Hòe Tự vỗ vỗ lưng Kỷ Xuân Sơn, xem như đã tập mãi thành quen, “Suốt mấy năm nay nó kể chuyện cười chưa bao giờ kể được hết câu đầu tiên.”

Ba người rẽ qua một khúc quanh, trước mặt đột nhiên hiện ra một bức tường gạch đổ nát, một ông đạo sĩ bịt mắt ngồi xếp bằng cạnh chân tường, bên dưới trải một tấm vải thô hình vuông khoảng một mét viết hai chữ to đùng —— ‘Xem Tướng’.

Thẩm Hòe Tự thấy hay ho bèn tiến lên mấy bước.

Khó khăn lắm Đoàn Triết mới dừng cười, buồn bực hỏi: “Mày định làm gì thế?”

Thẩm Hòe Tự đáp: “Đi đoán mệnh.”

Đoàn Triết khiếp sợ: “Muốn đi thật à?”

Kỷ Xuân Sơn cũng khuyên: “Nhìn không đáng tin lắm đâu.”

“Thì tôi cũng không định tin mà!”

Thẩm Hòe Tự đang nói thật, nhưng gần đây anh quá xui xẻo nên muốn nghe xem người này có thể phán ra được ý gì mới lạ không.

Anh đi thêm vài bước ngồi xổm trước mặt đạo sĩ, lo lắng đối phương khuyết tật không nhìn thấy mình nên lên tiếng cầu xin: “Đại sư, giúp cháu tính một quẻ đi ạ.”

Đạo sĩ tháo bịt mắt, một đôi con ngươi linh hoạt đảo lên đảo xuống đánh giá khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Hòe Tự.

Thẩm Hòe Tự: “…”

Đạo sĩ bình tĩnh giải thích: “Tiếp xúc lâu với tia cực tím không có lợi cho thị lực.”

Đoàn Triết cười “phụt” một tiếng.

Đạo sĩ nói tiếp: “Thí chủ, cậu rất có Phật duyên.”

Đoàn Triết quan sát trang phục trên người ông ta, không nhịn được phải cắt ngang: “Ông không phải là đạo sĩ à?”

Đạo sĩ chắp tay nói: “A di đà phật, Phật Đạo vốn chung một nhà.”

“Đi thôi.” Kỷ Xuân Sơn vỗ vai Thẩm Hòe Tự.

Đạo sĩ lại nói: “Gần đây thí chủ gặp nhiều chuyện phiền lòng lắm đúng không?”

Thẩm Hòe Tự đang muốn đứng dậy, nghe vậy lại ngoan ngoãn ngồi xuống: “Xin đại sư tiếp tục nói.”

“Cậu vốn có vạn phúc chi tướng, nhiên mệnh phạm tam tai, cuối cùng thời vận điên đảo ——”

Thẩm Hòe Tự thẳng thắn: “Xin lỗi, cháu nghe không hiểu.”

Đạo sĩ tự phiên dịch cho mình: “Ý là cậu vốn rất may mắn, nhưng vì đụng phải một điểm mấu chốt nên chúng nó kéo nhau đi hết rồi.”

Thẩm Hòe Tự hỏi: “Đó là chỗ nào, ngài nói thêm được không?”

“Có một số chuyện tôi không thể tiết lộ quá rõ ràng, có núi cao sẽ có thung lũng, đây là quy luật tự nhiên.”

Kỷ Xuân Sơn nghe không nổi nữa bèn vươn tay kéo Thẩm Hòe Tự đứng lên.

Thấy Thẩm Hòe Tự sắp phải đi, đạo sĩ nói với theo một câu bằng tiếng địa phương: “Nhóc con, mọi việc nghe theo bản tâm, tự nhiên sẽ gặp dữ hóa lành.”

Thẩm Hòe Tự bị Kỷ Xuân Sơn và Đoàn Triết kéo đi một đoạn xa, vội quay đầu nói tiếng cảm ơn đã thấy đạo sĩ kia bịt kín hai mắt như cũ.

“Nghe nói như nghe nói luôn.” Đoàn Triết liên tục cảm khái, “Lần đầu tiên gặp trúng thầy phong thủy lừa đảo mà ăn nói qua loa đến thế luôn đấy, quá không chuyên nghiệp rồi.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.