Sao Rơi

Chương 138: (Kết thúc chính văn)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

=======================

Mưa sao băng Leonids* được mệnh danh là “Vua của các cơn mưa sao băng”, cũng chỉ ở thời điểm sao chổi mẹ bay đến gần mặt trời mới trở nên đặc thù như thế.

*Leonids là một trận mưa sao băng liên hoàn liên quan đến sao chổi 55P/Tempel–Tuttle, mưa sao băng Leonids thường diễn ra vào tháng 11, khi Trái đất đi qua vùng có những mảnh vỡ từ sao chổi 55P/Tempel – Tuttle.

Năm nay hiển nhiên không phải là thời cơ tốt nhất để quan trắc mưa sao băng Leonids, cho dù ở đỉnh điểm, tốc độ dòng chảy thiên đỉnh cũng chỉ có từ mười đến hai mươi ngôi sao băng mỗi giờ. Quan trắc sao băng cũng không lãng mạn như mọi người hay tưởng tượng, ở giai đoạn lưu lượng thấp thậm chí còn có chút nhạt nhẽo buồn tẻ.

“Có lạnh không?” Kỷ Xuân Sơn ngồi xuống tấm thảm chống ẩm cạnh Thẩm Hòe Tự, đưa bình giữ nhiệt cho anh, “Hay là vào trong lều rồi xem tiếp.”

“Không lạnh.” Thẩm Hòe Tự nhận cốc nước đặt sang một bên, cho tay vào lại túi áo phao rồi hướng tầm mắt lên trên đỉnh đầu như cũ.

Một dải ngân hà mờ nhạt yên tĩnh chạy xuyên qua Tam giác mùa đông. Sau mười ba năm, rốt cuộc bọn họ cũng được tận mắt chiêm ngưỡng ngân hà lộng lẫy ở vị trí này.

Ngôi sao hôm nay đẹp quá.” Thẩm Hòe Tự lớn tiếng cảm thán.

Kỷ Xuân Sơn nhìn theo ánh mắt anh, chỉ liếc một cái đã trông thấy Lục giác mùa đông* vĩ đại cực kỳ bắt mắt, nhưng bầu trời mùa đông ở phương bắc quả là có chút ảm đạm.

*Lục Giác Mùa Đông hay Vòng Tròn/Trái Xoan Mùa Đông là một mảng sao xuất hiện dưới dạng lục giác với các đỉnh nằm tại các sao Rigel (sao Sâm 7), Aldebaran (sao Tất 5), Capella (sao Ngũ Xa 2), Pollux (sao Bắc Hà 3)/Castor (sao Bắc Hà 2), Procyon (sao Nam Hà 3) và Sirius (sao Thiên Lang). Nó chủ yếu gần như nằm trên bầu trời Bắc bán cầu. Tại phần lớn các vị trí trên Trái Đất (ngoại trừ đảo South của New Zealand cũng như miền nam Chile và Argentina cùng các điểm xa hơn về phương nam) thì mảng sao này là rõ nét trên bầu trời từ khoảng tháng 12 cho tới tháng 3 năm sau.

“Tìm thời gian rảnh, chúng ta cùng đi Nam bán cầu ngắm dải ngân hà đi, đồ sộ hơn ở Bắc bán cầu nhiều.” Kỷ Xuân Sơn nói.

Thẩm Hòe Tự không quá hài lòng với phản ứng của hắn, bèn lặp lại lần nữa: “Ngôi sao rất là đẹp.”

“Ừ đẹp đẹp…” Kỷ Xuân Sơn quay đầu nhìn anh, “Đẹp thì…”

Thẩm Hòe Tự cũng đang nhìn lại hắn.

Kỷ Xuân Sơn nuốt nửa câu còn lại vào trong miệng.

Thẩm Hòe Tự cầm tay trái hắn lên, nhìn thẳng vào hắn như muốn xuyên thấu qua linh hồn, lặp lại thêm một lần: “Tinh Tinh, rất là đẹp.”

Tiến trình phát triển này khiến Kỷ Xuân Sơn không khỏi bất ngờ, hắn không tin nổi mà trợn to mắt, mở miệng cũng không được lưu loát như thường: “Em… em…”

“000506, mật mã là 000506.” Thẩm Hòe Tự xuyên tay mình qua kẽ ngón tay Kỷ Xuân Sơn, giữ chặt tay hắn giơ lên trước mặt, nhẹ nhàng nở một nụ cười dưới bầu trời đầy sao, “Tinh Tinh, em đến chịu trách nhiệm với anh đây.”

Kỷ Xuân Sơn si ngốc một lát, ngay sau đó gần như nổ tung.

“Này, thời khắc quan trọng như vậy mà em, em lại tùy tiện…” Kỷ Xuân Sơn nhìn chiếc nhẫn bạch kim đột ngột xuất hiện trên ngón áp út mình, giọng nói run rẩy tiệm cận với suy sụp hoàn toàn, “Tôi, tôi vẫn đang suy nghĩ…”

Thẩm Hòe Tự vỗ vào tay hắn: “Thế thì anh trả lại đây.”

“Không được.” Kỷ Xuân Sơn lập tức giấu tay ra sau lưng.

Thẩm Hòe Tự chụp lại cánh tay kia về rồi đặt bàn tay trái của mình song song bên cạnh tay hắn.

Đó là một cặp dải băng Mobius* tượng trưng cho bất hủ, vĩnh hằng, cho tình yêu kéo dài đến vô cùng vô tận.

*Dải Mobius hay còn gọi là mặt Mobius – được đặt tên theo nhà toán học và nhà thiên văn học August Ferdinand Möbius, người đã đưa ra ý tưởng vào tháng 9 năm 1858. Về toán học, nó là một khái niệm topo cơ bản về một dải chỉ có một phía và một biên. Lúc đầu chỉ như một trò chơi vì xuất xứ từ một dải băng giấy (do Mobius công bố) được dán dính 2 đầu sau khi lật ngược một đầu 1 hoặc 2 lần. Về sau các nhà toán học nâng lên thành lý thuyết, lập công thức tính toán. Không chỉ vậy, lý thuyết về dải Mobius còn được ứng dụng vào thực tế trong các lĩnh vực như kiến trúc, xây dựng,…

“Cho dù xuất phát từ điểm nào, cuối cùng chúng ta cũng sẽ gặp nhau.” Thẩm Hòe Tự dịu dàng nói.

Kỷ Xuân Sơn mất vài giây phản ứng lại càng suy sụp: “Em còn tự mình đeo nữa à?”

Thẩm Hòe Tự nghiêng đầu “Hả” một tiếng.

“Gỡ ra! Gỡ ra để tôi đeo lên cho em!” Kỷ Xuân Sơn vừa gào lên vừa tháo chiếc nhẫn trên tay anh xuống.

Khoảng 13.8 tỷ năm trước, một vụ nổ mạnh đã xảy ra tại một điểm kỳ dị không thứ nguyên. Vật chất bị phân tán, các hạt được sinh ra, các nguyên tố được hình thành. Trong một khoảng thời gian dài tính bằng hàng tỷ năm, các tinh vân, ngôi sao, thiên hà được hình thành… thậm chí là cả sự sống.

Vũ trụ bắt nguồn từ một vụ nổ lớn chưa từng có, vụ nổ bắt đầu từ hư không nhưng lại nhanh chóng giãn nở ra vô cùng vô tận, không có hồi kết.

Giống như tình yêu của bọn họ vậy.

Một ngày tháng 5 năm lớp 2, cũng là ngày thứ hai sau tiết lập hạ, Thẩm Hòe Tự được cha mẹ dẫn đi chơi Cung thiên văn.

Đó không phải lần đầu tiên anh đến Cung thiên văn, khi đó Cung thiên văn ở Bắc Kinh chưa được nâng cấp cải tạo, thiết bị máy móc cũng không tiên tiến hiện đại như bây giờ, tuy vũ trụ mênh mông trong clip rất chấn động nhưng anh vẫn luôn thất thần.

Một bé gái xinh đẹp xuất hiện ở cuối hàng người, dù suốt cả đường luôn lạnh mặt nhưng vẫn xinh đẹp đến mức khiến anh không rời nổi mắt.

Thẩm Hòe Tự hơi căng thẳng, tuy từ nhỏ anh đã là chiến thần xã giao nhưng loại chuyện như đến gần bạn nữ vẫn là lần đầu tiên nếm trải. Anh xoa xoa bàn tay đẫm mồ hôi vào quần, cắn răng tiến lại gần cô bé xinh đẹp, bất chấp tất cả liều lĩnh kéo tay con gái nhà người ta.

“Cậu không chen được vào trong phải không?” Sợ mình bại lộ ra là đang hoảng loạn, anh gần như không dám nhìn thẳng vào mặt bé gái kia, chỉ túm người chen chúc vào giữa hàng, dùng hết mười phần lực tay, “Đi nhanh lên nào, người ta sắp nói đến vụ nổ Bigbang rồi.”

Khi đó anh còn ngây thơ non nớt, không thể ngờ rằng một lần nắm tay này lại là cả một đời.

Trời trăng sớm tối, ngân hà luân chuyển, câu chuyện thời niên thiếu đã qua cứ thế hòa vào dòng chảy thời gian vô tận.

Mười ngón tay bọn họ đan chặt vào nhau, Kỷ Xuân Sơn cúi người hôn anh.

Sao trời vô tận, bầu trời mênh mông, là cảng tránh gió của bọn họ.

– KẾT THÚC CHÍNH VĂN –

– ——————-

“Những thứ đẹp, ai lại chẳng muốn được ngắm thêm mấy lần.” —— Đoàn Triết, chương 28

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.