Rơi Vào Mối Tình Thắm Thiết

Chương 3 - Không muốn chạm vào cô


Dư Sinh lạnh lùng cũng không nhìn cô, tự đẩy mình đến cao trào. Từ sau đêm tân hôn, anh liền ở phòng ngủ thứ sát vách. Không ngờ, sau này có một hôm, mẹ chồng cô tới, tinh ý phát hiện ra bọn họ chia phòng ngủ, lập tức không nể tình mà quở trách nàng dâu vừa mới vào cửa không lâu là cô một trận. Cô không dám phản bác mẹ chồng, đành cụp mi nhận lời. Nhưng cũng không dám mở miệng nhắc chuyện này với anh, yêu cầu anh trở về phòng ngủ. Chuyện này dường như rơi vào tình thế bế tắc, cũng làm cho cô thấy nôn nóng bất an… Lại sau này, một ngày nào đó, có lẽ là anh nghe được từ mẹ mình, quần áo hàng ngày liền chuyển về phòng ngủ chính, ngủ chung với cô. Cho dù chuyển về thì một năm nay anh cũng không có chạm vào cô. Thật ra, cô thấy may mắn mà cũng thấy khổ sở. May là vì cô không cần chịu đựng nỗi đau như bị xé thành hai nửa nữa, khổ sở vì cô đã không được thích, ngay cả cơ thể cũng không cách nào thỏa mãn anh. Cô cười khổ, đứng dậy nhìn chăn của mình không biết bị đá xuống giường từ lúc nào. Chẳng trách lại chen vào trong chăn của anh. Rửa mặt xong, cô đi ra ngoài, phòng tắm của phòng ngủ sát vách truyền đến tiếng nước, còn lờ mờ nghe âm thanh gầm nhẹ đầy dục tình của anh. Quả thật là anh không muốn chạm vào cô, tình nguyện tự mình ra tay cũng không muốn ở bên cô. Hốc mắt cô có hơi nóng, trong lòng chua xót khó chịu. Cô đi nhanh tới phòng bếp, không ngờ hôm nay anh trở về, cho nên không có bảo chị Tiết chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Nhà này đứng tên Dư Sinh, sau khi thành niên anh liền sống độc lập khỏi bố mẹ. Anh không quen có người ngoài ở đây, nhưng nhà ở thì vẫn cần có người tới quét dọn theo kỳ. Cho nên mẹ chồng chỉ bảo chị Tiết cuối tuần tới dọn dẹp. Sau này, cô gả vào, mẹ chồng cho chị Tiết đến hàng ngày. Phần lớn thời gian Dư Sinh tăng ca quá muộn thì sẽ trực tiếp ngủ ở phòng nghỉ của công ty. Cho nên bình thường chỉ có cô ở nhà, vì vậy không có bảo chị Tiết tới giúp đỡ. Cô nhìn chút đồ còn thừa lại trong tủ lạnh, làm bánh mì nướng phô mai, khoai tây chiên kiểu tây và pha cho anh một cốc cà phê. Cô làm cho mình một bát cháu đậu đỏ và lúa mạch đơn giản cho mình. Lúc cô đang húp thìa cháo nóng, Dư Sinh đi ra khỏi phòng ngủ thứ, lúc đi qua cô, cô liền ngẩng đầu lên nhìn anh… Anh đã sửa soạn xong bản thân, mặc một chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng, áo vét màu đậm vắt ở khuỷu tay, hai bên tay áo của anh đang xắn đền khuỷu tay. “Có thể ăn sáng rồi.” Cô lên tiếng gọi anh lại, anh cũng dừng bước, đứng đối diện cô, cầm lấy cốc cà phê cô pha xong lên uống hai ngụm rồi lại đặt xuống. Vẻ mặt anh không có biểu cảm gì, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt kia: “Được rồi.” Cô tiếp tục vùi đầu ăn cháu đậu đỏ, nghe tiếng đóng cửa. Anh đã ra ngoài đi làm rồi. Cô lấy điện thoại di động ra, ấn mở phần tin tức, trên trang giải trí có viết một tiêu đề thật to… “Nữ minh tinh điện ảnh Lý Úy Úy và ông chủ của Dư thị đêm khuya bí mật hẹn hò ở khách sạn.” Ảnh bị chụp lén thật ra không rõ lắm, nhưng cô vẫn nhận ra kia là chồng mình, trong lòng anh là một người phụ nữ có dáng người nhỏ nhắn. Chẳng trách tối qua anh mới về nhà… Quạnh quẽ lâu như vậy, tốt xấu gì cũng phải về nhà cho cô chút mặt mũi. Cô cầm tách cà phê lên, nhấp một ngụm cà phê anh từng uống qua. Chất lỏng đắng chát vào miệng làm cho cô ngừng lại. Khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh nhạt, đẩy tất cả bữa sáng trước mặt xuống đất… Đĩa sứ, bát sứ, và cả cái tách sứ đều rơi trên đất, phát ra âm thanh vỡ vụn loảng xoảng. Cô hít một hơi thật sau, đứng dậy thu dọn đống bừa bộn. Anh vẫn còn tốt, ít nhất chưa từng mang đám oanh oanh yến yến bên ngoài về nhà.   

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.