Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ

Chương 138: Tu La tràng hằng ngày (4)


Edit: Va

Beta: Ami

“Khụ khụ… Về sau rồi lại nói.” Lâm Nhụy lại tiếp tục hung hăng dùng muỗng đút đầy miệng cà ri để phát tiết nỗi buồn bực trong lòng.

Lục Trạch khẽ cười một tiếng: “Bảo bối em không vui sao?”

“Không hề, em rất vui.” Lâm Nhụy mặt không biểu tình nói. Cô cao hứng đến sắp khóc.

Lục Trạch mỉm cười: “Vậy là tốt rồi.”

“Nếu như vậy, về sau không cần lại có ý tưởng lung tung rối loạn muốn cắt đứt quan hệ với anh, bằng không thì anh thật sự sẽ tức giận nga.” Vừa nói, anh vừa ôn nhu vuốt ve tóc Lâm Nhụy.

Nhưng trong giọng điệu của anh lại mang theo một cổ lạnh lẽo, Lâm Nhụy cảm giác được có sự nguy hiểm tiềm tàng.

Đây là mịt mờ uy hiếp cô sao?

Lâm Nhụy rất muốn hỏi Lục Trạch coi trọng cô ở điểm nào rồi cô sẽ sửa không được sao!!!

Đương nhiên, lời này cô không dám nói. Việc Lâm Nhụy có thể làm chỉ là trợn trắng mắt rồi sau đó nhìn về phía bên ngoài cửa kính.

Cô muốn nhìn xem cảnh tượng phố xá ở bên ngoài cùng với người đi đường để giảm bớt tâm tình không tốt.

Nhưng mà chưa thấy cảnh phố được vài giây, cô đã thấy được một người không thể tưởng được.

Trời ơi, Hàn Vũ kia không phải đang ngủ sao, vì sao cô lại chạm mặt với Hàn Vũ ở trên đường?

Lâm Nhụy không tin xoa xoa đôi mắt xong lại nhìn chăm chú, người đàn ông soái khí kia ăn mặc quần cộc hoa văn nghênh ngang đi ở bên đường đối diện thật đúng là Hàn Vũ.

Chỉ thấy Hàn Vũ đang nhìn đông nhìn tây, giống như đang tìm kiếm cái gì. Mắt thấy Hàn Vũ quay đầu, khi tầm mắt sắp nhìn thấy bên này, Lâm Nhụy vội vàng kinh hồn táng đảm quay ngay đầu lại.

Suýt chút nữa bị Hàn Vũ nhìn thấy!

Cô không tự giác rụt rụt đầu, đưa lưng về phía cửa kính, muốn có cảm giác mình không tồn tại.

Trời cao phù hộ, ngàn vạn lần không thể bị Hàn Vũ nhìn thấy a!

“Bảo bối nhỏ, em làm sao vậy?” Lục Trạch chú ý đến Lâm Nhụy không thích hợp nên liền thấp giọng hỏi.

Lâm Nhụy lắc đầu: “A… Chỉ là, em đột nhiên có chút đau đầu.” Nói xong, cô thấp hèn ôm đầu làm ra bộ dáng bộ không thoải mái.

“Anh đưa em trở về nghỉ ngơi a.” Lục Trạch gọi người phục vụ đến thanh toán.

“Ân ân, được.”

Nhân lúc Lục Trạch đang thanh toán, Lâm Nhụy trộm nhìn thoáng ra ngoài cửa kính thì phát hiện đã không thấy Hàn Vũ.

Tâm tình của cô ngay tức khắc thả lỏng hơn rất nhiều, vì thế nên đứng dậy, muốn về khách sạn đã rồi nói.

Lục Trạch trả tiền xong liền tiến lên một bước, đi đến trước mặt Lâm Nhụy, sau đó nắm tay cô: “Chúng ta đi thôi.”

Lâm Nhụy gật đầu.

Chỉ là, mới vừa đi ra ngoài vài bước, chuyển qua góc cây xanh, Lâm Nhụy lại không cách nào đi tiếp, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào thân ảnh cao lớn đứng ở trước cửa nhà hàng kia.

Hàn Vũ cư nhiên đứng ở trước cửa nhà hàng!

“…A, em đột nhiên không còn đau đầu nữa, hay là vào trong ngồi thêm một lúc đi.” Lâm Nhụy cười gượng, lui về phía sau một bước chuẩn bị trở lại chỗ ngồi.

Chỉ là lúc này không có may mắn như vậy.

Vừa đúng lúc này Hàn Vũ lại nhìn qua, ánh mắt vừa vặn dừng ở trên người Lâm Nhụy, vẻ mặt của anh có vẻ rất vui vẻ bất ngờ, nhưng thực nhanh lại biến thành phẫn nộ.

Thấy được bạn gái mình đương nhiên vui vẻ, vấn đề là tên đàn ông chướng mắt bên cạnh là như thế nào?

Hàn Vũ tức giận ở trong lòng, sắc mặt cũng âm trầm xuống, anh nhấc chân dài, đi đến hướng của Lâm Nhụy.

Cái này, là như thế nào cũng chạy không thoát.

Có loại cảm giác mưa dầm đang khẩn trương đến, Lâm Nhụy nhìn Hàn Vũ chuẩn bị lập tức đi đến đây rồi nhìn nhìn lại Lục Trạch bên cạnh thân mật dựa gần, cô đột nhiên cảm giác trái tim rất mệt.

Hai tên đàn ông thúi này! Không thể để cô yên tĩnh dùng điểm tâm sao?

Cũng may, tại thời khắc nghìn cân treo sợi tóc khẩn trương này, tiềm năng nào đó của Lâm Nhụy cũng được bộc phát ra. Đầu cô không biết vì sao trở nên thập phần bình tĩnh, sau đó nhanh chóng tự nghĩ cách đối phó.

Thực nhanh, đã có đối sách.

Lâm Nhụy nhanh chóng nói khẽ với Lục Trạch bên cạnh: “Đây là anh họ em, trong chốc lát anh ngàn vạn lần đừng biểu hiện ra quan hệ của chúng ta, bằng không, nếu để anh ấy cáo trạng cho ba mẹ em là em có quan hệ với người đã có vợ thì ba em sẽ đánh gãy chân em.”

Lục Trạch sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại tỏ vẻ đã hiểu: “Được, anh biết rồi.”

Nét mặt Lâm Nhụy biểu lộ tươi cười, chủ động đi qua hướng của Hàn Vũ: “Anh họ, sao anh lại đến đây?”

Hàn Vũ:??? Anh họ cái quỷ gì?

– ——–

Va: Ôi cười chết mất >

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.