Edit: Va
Beta: Ami
Lâm Nhụy tắt điện thoại xong, cả người đều ngơ ngẩn, cảm giác đầu óc vang lên ầm ầm.
Sao Lục Trạch lại biết cô ở đây? Việc này quả thực là quá đột ngột.
Cô dựa vào vách gạch men sứ trắng tinh trong phòng tắm rồi bắt đầu suy tư làm phải làm sao. Cứ nghĩ đến việc Hàn Vũ đêm qua vừa làm tình với cô xong vẫn còn đang ngủ ở trong phòng, mà tôn đại thần Lục Trạch lại còn đang đứng chờ cô ở ngoài cửa, đầu cô sắp nổ tung luôn rồi.
Có mở cửa hay không? Nếu không mở thì Lục Trạch sẽ gõ cửa không ngừng hoặc là đợi ở bên ngoài, rồi Hàn Vũ mà tỉnh dậy thì làm sao bây giờ, khó có thể tưởng tượng được biểu tình Hàn Vũ đến lúc đó sẽ đáng sợ như thế nào.
Nếu không, nhân lúc Hàn Vũ vẫn còn đang ngủ, trước hết cô nên nghĩ biện pháp đuổi Lục Trạch đi, Lục Trạch còn có vợ và con trai, hẳn là sẽ tương đối lý trí, so với việc để cô đối mặt với trạng thái bá vương rồng khủng bố của Hàn Vũ thì tốt hơn nhiều.
Lâm Nhụy tự tạo niềm tin cho mình, sau khi bình tĩnh, cô rón ra rón rén mặc quần áo vào rồi chuẩn bị mở cửa.
Khi tay cầm vào tay nắm cửa, cô có chút chần chờ, nghĩ đến Lục Trạch còn đang ở ngoài cửa, tim cô đập nhanh thình thịch, loại cảm giác này, giống như chính cô ra ngoài yêu đương vụng trộm bị phát hiện.
Đều do cô, rõ ràng đã cắt đứt quan hệ với Lục Trạch, buổi tối kia lại bị sắc đẹp của anh làm cho mê muội, sau đó hai người lại dẫu lìa ngó ý nhưng còn vươn tơ lòng, bằng không thì bây giờ cô hoàn toàn không cần phải chột dạ.
Suy nghĩ một chút, dù sao thì trước mặt một dao, rụt đầu lại cũng là một dao, sớm chết sớm siêu sinh.
Chỉ có điều…
Trước khi phải đối mặt với chuyện ấy thì cho phép một cá mặn nho nhỏ như cô giãy giụa một chút đi…
Chỉ thấy Lâm Nhụy nhanh chóng mở cửa xong bước một bước ra bên ngoài, sau đó lại lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà nhanh chóng tự đóng cánh cửa ở sau lưng lại.
Toàn bộ quá trình, không đến mười giây.
Sau đó, trên mặt cô nhanh chóng treo lên một nụ cười dối trá, đối diện bây giờ là một người đàn ông anh tuấn ăn mặc thập phần hưu nhàn đang kéo một cái vali hành lý nhỏ đứng trên hành lang, dáng người cao lớn.
“Sao anh lại đột nhiên đến đây?”
Lục Trạch nhìn toàn bộ quá trình: “…”
Trầm mặc xong, anh chỉ vào cửa phòng đang đóng chặt rồi trầm thấp mở miệng: “Không mời anh vào ngồi sao?”
Lâm Nhụy tiếp tục cười: “Ai nha, thật ngại quá, phòng em hơi bừa bộn, không quá tiện đâu.”
“Phải không?” Lục Trạch ý vị thâm trường liếc Lâm Nhụy một cái: “Anh còn tưởng rằng trong phòng em có giấu một tên đàn ông nào đó sợ bị anh phát hiện.”
“Làm gì có chuyện đó, làm gì có chuyện đó…” Lâm Nhụy chột dạ xua xua tay pha trò, dù sao, nếu Lục Trạch không nói rõ thì cô cũng sẽ không thừa nhận.
Cô vội vàng nói sang chuyện khác: “Sao anh lại biết em ở đây?”
“Anh thấy trên Weibo của em, vừa vặn anh cũng đang trong kỳ nghỉ phép, thế cho nên đã tới đây.”
Lục Trạch tuy rằng đang nói chuyện, tầm mắt lại bất động thanh sắc quan sát biểu tình Lâm Nhụy, khi phát hiện biểu tình trên khuôn mặt nhỏ của Lâm Nhụy có một tia ảo não, đôi con ngươi anh liền trở nên trầm trầm.
“À đúng rồi, bảo bối nhỏ, không phải em nói em đến cùng bạn sao, khi nào thì giới thiệu cho anh làm quen một chút?”
Kêu cô giới thiệu Hàn Vũ cho Lục Trạch?!!!
Lâm Nhụy lựa chọn GO DIE.
“A… Cái kia… Bạn em không quá thích tiếp xúc với người lạ, còn nữa, quan hệ của chúng ta anh cũng biết, anh có vợ và con trai, bị người khác biết thì cũng không tốt lắm.”
“Không có việc gì, anh không ngại.” Lục Trạch cười ôn tồn lễ độ.
Anh không ngại nhưng em để ý a! Em sợ sẽ chết rất thảm!
Lâm Nhụy suýt chút nữa buột miệng thốt ra, cô co rút khóe miệng: “Vẫn là thôi đi…”
“Ân.”
Ngoài dự đoán, Lục Trạch lại không tiếp tục miễn cưỡng cô mà là đổi đề tài: “Bảo bối nhỏ, anh vừa mới tới đây, vẫn chưa ăn cơm, bây giờ em đưa anh đi ăn một bữa cơm đi.”
“Ách… Thật sự, em cũng không quá đói, buổi chiều em và bạn em còn phải ra ngoài, nếu không, anh đi một mình đi?” Lâm Nhụy cự tuyệt, sau đó thử thăm dò nói.
Cô đã quyết định ở trong lòng, chờ Hàn Vũ dậy, cô phải lập tức khuyến khích Hàn Vũ rời khỏi đây, bằng không, ở cùng một khách sạn thì thời thời khắc khắc đều sẽ có nguy cơ bị phát hiện a.
“Bảo bối…”
Lục Trạch híp híp mắt, ánh mắt vi diệu: “Vì sao anh lại có cảm giác giống như em đang dấu diếm một chuyện gì đó sợ bị anh phát hiện?”
– —-
Hehehe >< Đoán xem 2a có chạm mặt nhao không nè >