Quyến Luyến Phù Thành

Chương 82


Cả một ngày hôm qua Tư lệnh không tới, hôm nay đã nửa ngày trôi cũng không thấy bóng dáng đâu.

Tình huống hiếm có như thế, thư ký lần đầu chứng kiến.

Anh ta ở trong văn phòng liên tục liếc đồng hồ, muốn gọi điện thoại đến Bạch gia hỏi người làm xem có thấy anh đi làm không, nhưng lại có cố kỵ mà không dám, đang sốt hết cả ruột không biết phải làm sao thì chợt nghe có tiếng bước chân quen thuộc, ngẩng lên thấy Nhiếp Tái Trầm tới, bóng dáng lướt qua hành lang bên ngoài thì thở phào, vội cầm lấy văn bản chạy ra văn phòng của mình đi lên.

– Hôm qua anh nói đưa phu nhân đi rồi thì sẽ đến làm mà? Sau không thấy anh đâu, tôi cứ tưởng Tư lệnh có việc nên cũng không dám quấy rầy.

Thực ra anh ta biết phu nhân sếp bỏ sếp ra nước ngoài nửa năm, trong lòng thủ trưởng đau khổ, cho nên hôm qua tuy thủ trưởng không đến anh ta cũng không dám tùy tiện gọi điện đến hỏi.

– Cô ấy không đi nữa, ở lại rồi.

Nhiếp Tái Trầm đi vào văn phòng, ngồi xuống nói, thần sắc tuy nhìn như thường nhưng trong giọng nói lại không che giấu được niềm vui sướng hạnh phúc.

– Chúc mừng Tư lệnh, chúc mừng Tư lệnh! Phu nhân đúng là tri kỷ nội trợ hiền của anh, anh thật có phúc, thật khiến người ta hâm mộ!

Thư ký tức thì nịnh nọt khen ngợi – Đây là di chứng còn lại của nhiều năm làm việc ở trong nha môn Lục quân tiền Thanh. Nịnh nọt thực ra cũng không phải bản thân cố tình, mà là đã dung nhập vào trong cốt tủy, khi gặp phải tình hình phù hợp sẽ tự tuôn ra khỏi miệng, muốn sửa cũng không sửa được.

Nhiếp Tái Trầm cười cười, hỏi:

– Hôm qua tôi vắng, bên Giang Tây có gửi điện trả lời chưa?

– Có có ạ. Sáng nay vừa nhận được điện báo. Biết Tư lệnh đang đợi nên vừa rồi tôi tính gọi điện cho anh đó.

Thư ký đưa bản tài liệu kẹp công điện kia lên.

Nhiếp Tái Trầm đổi sang nét mặt nghiêm túc, nhận lấy nhìn thoáng qua rồi khép lại, nói:

– Gửi điện trả lời, nói tôi vô cùng cảm kích, ghi nhớ ân tình này. Sau này nguyện đồng tâm lục lực, cùng vượt gian nan.

Thư ký ghi nhớ, lại nói:

– Còn chuyện này nữa. Hôm qua vị thương nhân Hoa Kỳ kia gọi điện tới, nói lô hàng kia đêm nay sẽ đến địa phương chỉ định, kêu anh chuẩn bị nhận hàng.

– Biết rồi. Anh nói lại với ông ta, đến lúc đó tôi sẽ đích thân kiểm hàng, nếu hàng không đạt yêu cầu, một phân tiền ông ta cũng đừng mong lấy được.

Thư ký nói:

– Tư lệnh yên tâm, ngày hôm qua tự ông ta cũng nói, Tư lệnh là người trong nghề, tuyệt đối sẽ làm theo yêu cầu của anh, sẽ không sai sót gì đâu.

Nhiếp Tái Trầm gật đầu:

– Nhận hàng xong rồi, hai ngày tới tôi có việc xin nghỉ, tranh thủ về quê, chắc phải nghỉ tầm một tháng đấy. Tôi sẽ định kỳ liên hệ, có việc anh cứ báo cáo.

– Vâng. Chỉ cần giữ liên lạc thì Tư lệnh cứ yên tâm.

Thư ký vừa dứt lời, trên hàng lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, một người cầm văn kiện tới.

– Tư lệnh, bên phòng Thông tin vừa nhận được điện khẩn bên Phong Xuyên phát tới.

Thư ký ra nhận lấy rồi trình lên.

– Tư lệnh, có chuyện gì vậy? Là Ngô Châu có động tĩnh à?

Phong Xuyên nằm ở giao giới Lưỡng Quảng, đối diện chính là Ngô Châu. Ngô Châu là một quân trấn quan trọng của Quảng Châu thời tiền Thanh, cho nên vừa nghe đến Phong Xuyên có điện khẩn thì thư ký lập tức liên tưởng đến Ngô Châu.

Anh ta cũng nhìn thấy con dấu điện khẩn cấp tối cao trên phong điện báo, hẳn là tin hỏa tốc, nhưng thấy Nhiếp Tái Trầm xem xong điện báo, ngoài thần sắc nghiêm nghị ra thì cũng không có biểu cảm gì khác, nhịn không được hỏi một câu.

Nhiếp Tái Trầm không trả lời mà rơi vào trầm tư.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, Lưu Vinh Quảng Tây đã ra tay rồi.

Trong điện báo có nói, Ngô Châu đã tập kết ít nhất một sư đoàn, đêm qua suốt đêm chạy đến biên cảnh hai tỉnh, ngay rạng sáng đã bắn pháo vào Hạ Giang Khẩu. Quân coi giữ Hạ Giang Khẩu Quảng Châu ngoan cường phản kích, nhưng bởi đối phương hỏa lực hung mãnh, mà bên này đạn dược không đủ, giằng co hai canh giờ thì bị đánh hạ, đã lui tới huyện Phong Xuyên, đồng thời phát điện khẩn đến, thỉnh cầu chi viện cũng đợi lệnh cấp trên.

Lý do có trận nã pháo này là Lưu Vinh muốn báo thù cho Tiêu thống Trần Tế Nam Thiều Châu, hai người kết nghĩa huynh đệ, người anh em đã bị Nhiếp Tái Trầm xử lý, gã dĩ nhiên báo thù cho anh em của mình rồi.

Từ lần cự tuyệt lên phía bắc, đặc sứ phất tay áo rời khỏi thì Nhiếp Tái Trầm đã định liệu chính phủ phía Bắc sẽ gây khó dễ cho mình.

Thời kỳ phi thường, kẻ giết gà dọa khỉ, dùng thái độ cảnh cáo mình hoặc những người đứng ngoài cuộc, đây là thủ đoạn sấm sét cần thiết trong thời kỳ này, vô cùng thích hợp.

Đổi lại là anh ở vị trí đối phương, đụng phải tình huống này thì cũng sẽ làm như vậy.

Là Lưu Vinh chịu ra tay, dĩ nhiên cũng không phải lãng phí pháo đạn. Lưỡng Quảng tuy từ trước tới này luôn có ràng buộc, nhưng so với Quảng Đông giàu có và đông đúc thì Quảng Tây lại nước luộc hữu hạn.  Mấy năm nay, Lưu Vinh nghèo đến không thể nghèo hơn lại được ngầm cho cơ hội, cho phép gã đi lấy đất cướp tiền, cớ gì mà gã không làm.

– Thông tri cho nhân viên cấp Trưởng phòng bộ phận quân sự trở lên lập tức đến phòng họp nghị sự.

– Nửa giờ sau, đúng giờ mở họp.

Nhiếp Tái Trầm buông điện báo xuống, hạ lệnh.

Thư ký rùng mình, biết là có chuyện lớn xảy ra, lập tức dẫn người đi chuẩn bị hội nghị.

……

Nhiếp Tái Trầm đi rồi, Bạch Cẩm Tú ngủ đến buổi chiều mới tỉnh dậy, bụng đói kêu vang, tay chân bủn rủn mềm nhũn, xuống đất đứng cũng không vững, ăn vào một chút mới cảm thấy sức lực chậm rãi khôi phục lại, nghĩ anh nói sẽ đưa mình về quê thì vừa chờ anh về, vừa thu dọn đồ đạc của hai người để chuẩn bị đi Thái Bình.

Sáng nay cô quá vội vàng xuống tàu mà chẳng quan tâm đến hành lý mang theo, huống chi thuyền nhỏ cũng không có chỗ để nhiều rương hành lý. Chờ tàu tới Hương Cảng rồi, tùy tùng của cô sẽ mang đồ xuống tàu, rồi lại vận chuyển trở về.

Cô không đợi kịp những rương hành lý đó, nói không chừng ngày mai là xuất phát về quê với anh rồi. Huống hồ, quần áo ở trong hành lý đó cũng không thích hợp để đi về quê.

Cô mở tủ quần áo thu dọn đồ đạc cho anh trước, xếp đồ xong rồi thì quay sang dọn đồ của mình, bận rộn một hồi, bất giác trời đã sẩm tối. Trương Uyển Diễm đi lên nói, vừa rồi thư ký Bộ Tư lệnh gọi điện tới nói anh có việc, tối nay khả năng sẽ về muộn, bảo cô đừng chờ anh.

Tình huống như này Bạch Cẩm Tú đã quá quen rồi. Nghe xong cô có một linh cảm, rằng kế hoạch về quê lần này chắc là phải dời lại rồi.

Cô vẫn chờ đến khuya muộn, qua rạng sáng mới nghe có tiếng mở cửa ở gian ngoài.

Cuối cùng anh đã về rồi.

Cô đang nằm trên giường đọc sách, bỏ sách xuống, vội xuống giường chạy ra đón anh.

Nhiếp Tái Trầm tiếp được cô, bế lên đi vào nằm, đặt cô xuống giường.

– Đói bụng không?

Bạch Cẩm Tú quan sát anh, thấy ánh mắt anh lộ vẻ mệt mỏi thì hỏi.

– Không đói. – Anh lắc đầu, nhìn cô, muốn nói lại thôi.

– Sao vậy? Có gì thì nói đi.

Nhiếp Tái Trầm ngập ngừng, nói:

– Tú Tú, có chiến sự. Lưu Vinh Quảng Tây lấy cớ báo thù, sáng nay vượt qua biên cảnh bắn pháo và huyện Phong Xuyên. Chiến sự này vô cùng trọng yếu, nam bắc các tỉnh đều nhìn chằm chằm. Nếu không đánh lui hậu hoạn vô cùng. Anh sẽ đích thân đốc chiến, sáng mai lập tức lên đường đi Ngô Châu luôn.

Giọng anh mang vài phần kiên quyết.

Bạch Cẩm Tú ngỡ ngàng.

Anh thấy cô hoảng lên thì vội hạ giọng, lại an ủi cô:

– Em đừng sợ, có anh đây rồi. Quảng Đông sẽ không sao đâu.

Bạch Cẩm Tú hồi phục tinh thần, lắc đầu:

– Không phải, em không sợ. Em chỉ lo đột nhiên xảy ra chiến sự…

Cô dừng lại.

– Đừng lo, anh có chuẩn bị rồi, cũng không xem như hấp tấp ứng chiến đâu.

Anh kiên nhẫn giải thích với cô.

– Lúc trước anh từ chối lên phương bắc là biết sẽ không thái bình, dĩ nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết. Quảng Đông giáp với bốn tỉnh Mân, Cống, Tương và Quảng Tây. Giờ Lưu Vinh xâm phạm tới, anh đánh với gã không thành vấn đề, mấu chốt là ba tỉnh còn lại. Tôn Mẫn Phúc Phúc Kiến, Lý Thiếu Phác Giang Tây, còn có Hồ Nam nữa, nếu họ ngay lúc này nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, Quảng Đông hai mặt thụ địch, đó mới là phiền phức lớn nhất.

Quân phí Hải quân chi tiêu khổng lồ, bảo dưỡng tàu chiến như động không đáy, Nam Việt Thủy sư còn lại của tiền Thanh này hiện tại chỉ là thùng rỗng kêu to, gần như không còn chút tác dụng gì, tuy trên danh nghĩa còn thuộc trung ương, nhưng bất kể là chính phủ phía Nam hay là phía Bắc cũng căn bản sẽ không tiếp tục bỏ tiền cho Việt Hải quân này nữa. Lục quân cũng từng phê bình kín đáo, mà quan quân trước đó đã liên tiếp tỏ vẻ bất mãn tại hội nghị quân sự, mong muốn noi theo Phúc Kiến xóa bỏ hải quân, trợ cấp lục quân. Nhưng Nhiếp Tái Trầm vẫn luôn đè xuống, không chịu thông qua.

– Phúc Kiến giải tán hải quân, anh thì giữ lại toàn bộ tàu chiến, một con tàu cũng không xóa, chính là để dùng cho ngày hôm nay. Chỉ cần Tôn Mẫu Phúc có bất cứ hành động gì, tàu chiến của anh có thể trong 24 giờ chạy đến Phúc Châu, bắn pháo vào cửa ngõ Phúc Châu. Có cái này trấn áp, gã sẽ không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Bạch Cẩm Tú bừng tỉnh ngộ.

– Thế Giang Tây và Hồ Nam thì sao? – Cô hỏi.

– Tỉnh trưởng Giang Tây là bạn học trước của anh, anh rất hiểu anh ta, đều là những người cùng chung chí hướng. Hôm nay anh ta cũng đã trả lời rõ ràng cho anh rồi, có thể tin tưởng được Mà Tân Quân Hồ Nam thì luôn thân cận với chính phủ phía Bắc, thực lực cũng hùng hậu, giờ hẳn là ngồi yên quan sát, xác thực vấn đề rất lớn. Nhưng trước đây anh đã điều Phương Đại Xuân tới Thiều Châu, lệnh anh ấy giữ nghiêm bắc tuyến. Đêm nay anh sẽ nhận một lô vũ khí đạn dược, đã an bài lên đường rồi, đồng thời gia tăng phòng bị. Dù là Tân Quân Hồ Nam nghe theo phía Bắc thật sự tấn công, hai mặt giáp công thì quân đội của Phương Đại Xuân vẫn có thể thủ vững một thời gian. Trong thời gian đó, anh sẽ đích thân dẫn xuất chủ lực đốc chiến Quảng Tây, tranh thủ tốc chiến tốc thắng.

Bạch Cẩm Tú nghe anh nói lại bố trí tỉ mỉ thì mới bớt lo lắng, yên lặng một lát nói:

– Hôm nay em đã giúp anh thu dọn vài thứ. Anh đi nghỉ ngơi đi, em đi xem có gì còn sót hay không…

Cô đứng lên định đi lại bị anh kéo lại.

Cô quay đầu lại.

– Tú Tú, đánh giặc chỉ cần gọn nhẹ thôi.

Anh tháo súng ra, lắc trước mặt cô, đặt ở tủ đầu giường.

– Đã muộn rồi, em cũng mệt rồi, đi ngủ cùng anh nhé.

Anh nhìn cô, mỉm cười.

Bạch Cẩm Tú nhìn anh, nói:

– Vâng.

5 giờ sáng hôm sau, khi hãy còn tờ mờ sáng, Bạch Cẩm Tú cùng vợ chồng anh cả tiễn Nhiếp Tái Trầm.

Anh lái xe, rất nhanh đã biến mất trong tia nắng ban mai mông lung. Cô trở lại phòng, muốn ngủ bù, nhưng lại không ngủ được, đợi muộn hơn một chút mới gọi đến Bộ tư lệnh. Thư ký nghe điện thoại, nói cho cô biết Nhiếp Tái Trầm đã đi Ngô Châu, cũng đồng ý bất cứ khi nào nhận được tin báo tình hình chiến đấu thì sẽ thông báo cho cô biết.

Bạch Cẩm Tú không ngừng tự nói với bản thân đừng lo lắng, anh sẽ mau chóng chiến thắng trở về, nhưng cô lại không làm được.

Cô bị giày vò trong nỗi lo lắng mấy ngày liền, hôm nay không kìm được nữa, lên đường về Cổ thành tìm Bạch Thành Sơn.

Hai đội quân Việt Quế hội chiến Ngô Châu, Nhiếp Tái Trầm cùng với Lưu Vinh cũng đã đích thân tới chiến trường đốc chiến, oan gia ngõ hẹp, chạm nhau là nổ ngay, tin tức này mấy ngày nay đã trở thành đề tài lớn trên trang nhất của các tờ báo.

Ô tô đỗ ngay trước cổng Bạch gia Cổ thành, Bạch Cẩm Tú xuống xe, còn không kịp nghỉ ngơi đã chạy vào thư phòng của ông cụ. Thấy cha mang kính viễn thị đang đọc báo, tờ báo trong tay ông chính là có tin tức liên quan đến chiến sự.

Con gái tới, ông cũng chỉ ngước lên, nhìn cô qua cặp kính một chút rồi tiếp tục cúi xuống đọc báo.

Bạch Cẩm Tú bước tới, rút tờ báo trong tay ông ra.

– Cha ơi cha đừng xem nữa. Nhiếp Tái Trầm giờ đang đánh Quảng Tây, tình hình nghiêm trọng, cha có thể ra mặt tổ chức hoạt động đại thương hội giúp đỡ xã đoàn tại Lưỡng Quảng và nơi khác ở phía nam, lên án công khai Lưu Vinh kia là chó săn của chính phủ phía Bắc được không, nhằm gây áp lực dư luận đối với gã và chính phủ phía Bắc? Con nghe nói họ Lưu ở Quảng Tây bóc lột dân chúng thậm tệ, người nào cũng hận gã thấu xương. Cha ra mặt, phương Bắc không biết thế nào, nhưng Thương hội phương Nam nhất định sẽ nể mặt cha mà.

Bạch Thành Sơn tháo kính xuống, nói:

– Dùng dư luận trợ chiến, ý tưởng rất hay. Nhưng đánh nhau rồi, giờ mới mang củi cứu hỏa, thật sự có hạn con à.

– Con biết. Nhưng vẫn làm còn hơn không làm. Phía Bắc có Tương quân như hổ rình mồi, tham chiến bất cứ lúc nào, Nhiếp Tái Trầm rất có thể hai mặt thụ địch ạ.

Bạch Thành Sơn trầm ngâm một lát, lấy bản đồ trong ngăn kéo ra, mở ra, vẫy con gái đến xem.

Bạch Cẩm Tú đến nhìn, thấy là một tấm bản đồ đường sắt thì ngây người.

– Cha ơi, cha cho con xem cái này làm gì, con và cha đang nói đến đánh trận mà.

Bạch Thành Sơn không tiếp lời cô, tiếp tục nói.

– Bản đồ phân bố đường sắt này là cậu con lúc làm Quảng Châu Tướng quân đã phái người thăm dò vẽ ra. Khi ấy ba tỉnh Ngạc, Tương, Việt trên dưới đồng tâm hiệp lực, khó khăn lắm mới lấy được quyền đường sắt từ trong tay người nước ngoài. Cậu con mãn nguyện, muốn tu sửa một con đường sắt kéo dài có thể thông từ Quảng Châu ra phía bắc, nhưng vì thời cuộc nhiều gian khó, tài chính thiếu thốn, uổng có bản vẽ mà lại chẳng tu sửa được gì, người thì đã đi mất…

Bạch Thành Sơn nhắc tới chuyện xưa, thần sắc thổn thức.

Bạch Cẩm Tú tuy vẫn mơ hồ, nhưng yên lặng lắng nghe, không lên tiếng.

Bạch Thành Sơn thổn thức trong hồi ức xong, lấy lại tinh thần:

– Cha là cổ đông lớn của tổng công ty đường sắt, mấy năm nay, cha đã liên hợp Tổng thương hội Quảng Châu, còn có cả các đại thiện đường nữa, tăng cổ phiếu huy động được gần 3000 vạn. Giờ Quảng Châu cục diện ngày càng ổn định, tu sửa đường sắt đã có thể thực hiện, ít nhất, sẽ tu sửa xong ở nội cảnh Quảng Đông chúng ta. Nhưng Tương cảnh đến nay không hề có động tĩnh. Cha tính viết phong thư gửi Hội trưởng thương hội Hồ Nam, nhờ chuyển cho Tỉnh trưởng.

Bạch Cẩm Tú chần chờ, nói khẽ:

– Cha, con biết cha mặt mũi lớn, nhưng những việc như này, chỉ dựa vào một phong thư của cha…

Bạch Thành Sơn nở nụ cười:

– Tú Tú à, đánh giặc là vì cái gì? Ngoài một ít chính nghĩa, còn lại chẳng phải là vì lợi ích hay sao? Mặt già của cha con đương nhiên chẳng được việc, nhưng có tiền có thể xui khiến được ma quỷ, dù là ma quỷ khó dây dưa đến mức nào chăng nữa. Chỉ cần ra nổi giá thì cũng sẽ nghe sai khiến mà thôi. Cha tính mau chóng khởi động lại kế hoạch đường sắt tiền Thanh, tiện thể giúp họ tu sửa Chu Châu, để Hồ Nam đóng góp tiền tài, không đủ thì cho phép lấy giờ công để bù vào, dùng cái này cho họ chút cổ phần.

– Con nói xem, họ có cơ hội ngồi yên hưởng hoa hồng, là sẽ nghe cha, hay là nghe Tổng thống phía Bắc? – Ông nhìn con gái, mỉm cười hỏi.

Bạch Cẩm Tú mừng rỡ ôm cổ ông cụ:

– Cha ơi, cha lợi hại quá! Cảm ơn cha!

Bạch Thành Sơn cười nói:

– Cha con cũng tính hết rồi, đúng là thua lỗ thật đấy. Nhưng con người sống trên đời kiếm được nhiều tiền chết cũng không mang đi được. Nếu có thể sớm tu sửa đường sắt thông hai tỉnh, chẳng những lợi nước lợi dân, mà còn càng có lợi cho lưu thông thương nghiệp. Khoản lỗ này, tính toán ra, lại không lỗ chút nào.

– Còn nữa, ai kêu Tái Trầm là con rể của cha chứ. Cha không giúp nó thì giúp ai?

Bạch Cẩm Tú chỉ biết gật đầu thật mạnh.

– Cha ơi, thế cha mau viết thư đi. Nhanh lên.

Cô lập tức lấy giấy và bút mực đến trước mặt ông cụ, ân cần mài mực cho ông.

Bạch Thành Sơn liếc con gái, lắc lắc đầu, đề mực bắt đầu viết thư. Dán bì thư xong, lại gọi Lưu Quảng tới, bảo ông ta đích thân đi một chuyến đưa lá thư này đi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.