Quyến Luyến Phù Thành

Chương 33


Việc nghị sự trong đại sảnh vẫn đang rất khẩn trương.

Sau một hồi phân tích, mọi người nhanh chóng khẳng định, gây án rất có khả năng là dư nghiệt thổ phỉ Hoa Huyện trước đó đã bị tiêu diệt. Bọn chúng không có sào huyệt, cực kỳ hung hãn và liều lĩnh, cái gì cũng dám làm, trừ chúng ra thì ở Quảng Châu phủ không có ai dám gây ra vụ án như vậy.

Khẳng định như vậy rồi, hành động cũng mau chóng được đưa ra.

Phòng doanh phụ trách trị an của toàn Quảng Đông, ngày thường được phân trú tại các nơi cửa ải hiểm yếu. Quảng Châu bởi vì gần đây không xảy ra chuyện lớn gì, binh lực chỉ chừa 500 người, Cố Cảnh Hồng hạ lệnh lập tức điều động thêm hai doanh từ hai nơi Phật Sơn và Thuận Đức tới, cùng Tuần Cảnh Doanh, Tiêu Phòng Doanh Quảng Châu tổng cộng 5000 người ở tại chỗ đợi mệnh, hành động bất cứ lúc nào. Đồng thời, mệnh lệnh Quảng Châu phủ cùng với hai vùng đông tây Huệ Châu và Triệu Khánh nhanh chóng phong tỏa trạm kiểm soát các đạo, phòng thủ trên biển cũng được thiết lập bốn phương tám hướng, phá hủy thông đạo chạy trốn của đám thổ phỉ, chờ sau khi Bạch tiểu thư trở về an toàn rồi thì sẽ điều động một đạo Tân Quân, thực thi bắt ba ba trong rọ, một lưới bắt hết, tiêu trừ hoàn toàn mối họa.

Cuối cùng anh ta nhấn mạnh, trước khi xác định được sự an toàn của Bạch tiểu thư, toàn bộ hành động đều phải được thực thi bí mật, tránh bị rút dây động rừng, khiến cho đám bắt cóc chó cùng rứt giậu, gây nguy hiểm tính mạng cho Bạch tiểu thư.

Mọi mệnh lệnh được ban hành ngay trong đêm, các võ quan từng người lĩnh mệnh rời đi. Cố Cảnh Hồng nói anh ta muốn ngay trong đêm mang theo Kỵ binh doanh của Nhất Tiêu Tân Quân ra khỏi thành đến Hoàng Bộ thăm dò địa hình, để hai ngày sau có thể bảo đảm việc tiếp nhận Bạch tiểu thư được chu toàn.

Sự sắp xếp bố trí này vô cùng kín kẽ cẩn thận, hơn nữa, chẳng những xuất động quân đội và cảnh lực của toàn Quảng Châu, mà ngay cả Triệu Khánh, Huệ Châu cũng được điều động, suốt đêm liên hợp hành động.

Có thể làm cũng đã làm hết mức như này rồi. Cố Cảnh Hồng đúng là hết lòng hết sức, Bạch Kính Đường cảm kích vô cùng, cứ nắm chặt tay anh ta:

– Làm phiền cậu rồi. Tôi vô cùng cảm kích.

Cố Cảnh Hồng nói:

– Bạch công tử khách sáo. An toàn của Bạch tiểu thư là hàng đầu, còn lại đều là thứ yếu. Sự việc khẩn cấp, tôi đi trước.

Có thể nhận ra anh ta đích xác sốt ruột muốn đi ngay, sự quan tâm tới em gái mình là thật lòng. Bạch Kính Đường càng cảm kích, nào dám trì hoàn, vội tiễn anh ta ra ngoài. Mọi người đi hết rồi, anh ta cũng không quay về Công quán Bạch gia tại Tây Quan mà phái người mang tin về cho Trương Uyển Diễm đang nôn nóng chờ ở nhà, mình thì ở lại Tướng quân phủ, nhằm nắm được tin tức và tình hình tiến triển bất cứ lúc nào.

Một đêm này, Tướng quân phủ đèn đuốc sáng trưng, Bạch Kính Đường mặt mày lo lắng, mà bên trong Tây doanh ngoài thành, Nhiếp Tái Trầm cũng trắng đêm không thể ngủ được.

Hành động cứu viện là Cố Cảnh Hồng toàn quyền chỉ huy, Tân Quân do anh ta điều phối sử dụng, dĩ nhiên cũng đều là nhân mã Tiêu Hạ thuộc quyền anh ta.

Vào giờ này, quan binh Tây doanh lẽ ra đã tắt đèn đi ngủ hết rồi, những ồn ào ngắn ngủi do Kỵ binh doanh cùng Bộ binh doanh của Nhất Tiêu được điều động xuất phát qua đi, toàn bộ Tây doanh mau chóng không phục lại sự yên tĩnh. Các quan binh còn lại không biết đã xảy ra chuyện gì, xì xào vài câu rồi cũng giải tán trở về ngủ.

Nếu đoán không sai, bên này hẳn điều động tổng cộng ít nhất năm sáu ngàn người, mà bên bọn bắt cóc kia đoán chừng nhiều nhất cũng chỉ có mấy trăm người, cộng thêm vài khẩu súng thô sơ mà thôi. Cố Cảnh Hồng năng lực bản thân đích thực xuất chúng, Bạch gia lại chịu chi tiền nữa. Từ hành động của bọn bắt cóc cho thấy, khoản tiền chuộc yêu cầu tuy rất lớn, thậm chí là giá trên trời, yêu cầu trong thời gian ba ngày Bạch gia gom đủ, có thể thấy được là chúng chỉ muốn tiền, và khoản tiền chuộc này rất có hy vọng lấy được, ắt sẽ không gây thương tổn gì cho Bạch tiểu thư đâu.

Hai ngày tới đổi về Bạch tiểu thư chắc hẳn không vấn đề gì rồi.

Anh hoàn toàn không cần hao tâm tốn sức nghĩ nhiều làm gì. Người Bạch gia, Bạch Cẩm Tú thì không cần phải nói, đang hận anh đến tận xương tủy. Mà Bạch Thành Sơn thì chắc cũng vẫn đang rất căm ghét anh.

Bạch Cẩm Tú và anh cũng chỉ tình cờ mà biết nhau,mà giờ đây quan hệ giữa hai ngườicòn không khác gì những người xa lạ. Đã có người hết lòng vì cô rồi, cô sẽ bình an trở về thôi.

Không phải chuyện của anh, căn bản cũng không cần đến anh.

Nhiếp Tái Trầm tự nói với mình như thế.

……

Ngày hôm sau Bạch Thành Sơn chạy tới Quảng Châu, được toàn bộ đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ ngày mai là đổi người về, sau đó bắt ba ba trong rọ, một lưới bắt hết bọn bắt cóc, đoạn tuyệt hậu hoạn. Nhưng ông vẫn không yên tâm, hỏi tỉ mỉ. Cố Cảnh Hồng đích thân tới gặp. Ông nghe xong toàn bộ kế hoạch, sự lo lắng căng thẳng mới thoáng thả lỏng xuống.

Quảng Châu vào tháng tám thời tiết rất nóng bức, Bạch Kính Đường thấy ông cụ tiều tụy, sợ ông vì quá lo lắng mà sinh bệnh thì khuyên ông về nhà trước đợi tin tức, ở Tướng quân phủ thì có mình rồi, có tin một cái là sẽ báo ông ngay.

Việc nên làm đã làm, mình cứ mãi lo lắng suông cũng vô ích.

Bạch Thành Sơn biết con trai áp lực rất lớn, con gái xảy ra chuyện, cũng không muốn con trai có thêm áp lực, vì thế nghe theo con trai, về Công quán ở Tây Quan trước.

Bạch Kính Đường chờ đợi thời gian trôi qua từng giây từng phút trong nỗi bất an lo lắng khôn cùng. Sáng sớm ngày thứ ba, thời gian hẹn giao tiền chuộc đã đến.

Anh ta cùng Lưu Quảng mang theo gia đinh vội vàng xếp tiền lên một chiếc xe ngựa to, toàn bộ vận chuyển tới bến tàu Hoàng Bộ.

Hoàng Bộ là một hòn đảo hoang nhỏ nằm ở ngoài thành Quảng Châu, ngoài bến tàu trông khá ra dáng ra thì làng chài phân bố vùng ven sông đều rách mướp, gia đình sống trong những lều rậm rạp, bẩn thỉu hỗn loạn. Ở đây, ngoài dân chài ra, còn lại đều là bần dân cùng với du thủ du thực không nhà không cửa.

Giờ là 6 giờ sáng, mặt trời còn chưa lên, chung quanh vắng tanh không một bóng người, lạnh lẽo.

Hai trăm vạn tiền chim ưng, số lượng khổng lồ, một chiếc thuyền tam bản vốn chứa không đủ. Dựa theo yêu cầu của bọn bắt cóc, 50 vạn là tiền chim ưng, 150 vạn còn lại đổi sang vàng, toàn bộ để trong rương gỗ, vận chuyển lên thuyền tam bản.

Bạch Kính Đường cùng Lưu Quảng chỉ huy gia đinh, khiêng từng chiếc rương gỗ để tiền chuộc nặng trình trịch lên thuyền tam bản, một phân không thiếu, sau đó chờ người thèo thuyền mà đối phương chỉ định đến.

Trời dần sáng lên, mặt trời cũng nhô lên, chung quanh bắt đầu có dân chài ở gần đó ló đầu ra tò mò nhìn.

Bạch Kính Đường mồ hôi đầy đầu, đợi hồi lâu, trước sau không thấy có người nào xuất hiện, dần dà cảm thấy có điểm bất hợp lý, trong lòng trở nên bất an. Đang nôn nóng thì chợt thấy có một gia đinh từ xa chạy tới, thở hồng hộc nói:

– Công tử, không hay rồi. Vừa nãy lão gia ở nhà nhận được tin của bọn bắt cóc, chúng nói chúng ta lừa họ, muốn một lưới bắt hết họ. Họ uy hiếp giết con tin!

Bạch Kính Đường kinh hoảng, vội hướng về chỗ xa gọi to. Cố Cảnh Hồng cùng với mấy vị Thống chế ẩn nấp chung quanh tức thì đi ra, biết được tin thì đều nhìn nhau.

Cố Cảnh Hồng chau mày, sắc mặt âm trầm, như rơi vào suy nghĩ.

– Cố Công tử! Giờ phải làm sao? Chẳng phải cậu nói kế hoạch hoàn mỹ à? Vì sao lại bại lộ? Sao bọn bắt cóc biết được kế hoạch của chúng ta?

Bạch Kính Đường cơn giận công tâm, trước mắt tối sầm, suýt nữa thì ngất đi. Người bên cạnh vội đỡ lấy anh ta.

Cố Cảnh Hồng lấy lại tinh thần, liếc nhìn hướng Tây Bắc nơi xa, nói:

–  Bạch công tử, anh đừng nóng, toàn bộ Quảng Châu phủ hiện tại đã bị bao vây một con ruồi cũng không lọt được ra ngoài, bọn bắt cóc không có đường để đi đâu. Chúng chẳng phải kẻ ngu, giờ Bạch tiểu thư là bùa hộ mệnh của chúng, nếu cô ấy xảy ra chuyện, chúng nửa mạng sống chưa chắc đã còn. Tôi lập tức triệu tập mọi người về, triển khai kế hoạch tìm kiếm.

Mọi việc chuyển biến bất ngờ thành như này, Bạch Kính Đường còn biết làm sao, đành phải để mặc Cố Cảnh Hồng chỉ huy mọi người bố trí kế hoạch hành động, lòng thì mong ngóng em gái được bình an vô sự.

Cố Cảnh Hồng an bài xong, gọi tâm phúc Tưởng Quần đến bên, hạ thấp giọng nói:

– Nếu tôi đoán không sai, kế hoạch chúng ta đã bị đám người kia phát hiện ra, giờ chúng rất có khả năng trốn lên núi Hoàng Long Hoa Huyện rồi. Dẫu gì nơi đó là sào huyệt của chúng, chúng rất quen thuộc địa hình, đó là vùng núi cao rừng rậm, thuận lợi trốn tránh. Cậu lập tức mang tin tìm người của mình, lặng lẽ đến đó, điều tra tình huống trước. Nhớ kỹ, tạm thời đừng cho người khác biết, cũng không được bức bọn chúng chó cùng rứt giậu, tôi sẽ có an bài khác…

Còn chưa nói xong, bỗng phía xa có một con khoái mã lao tới, một sĩ binh chạy tới gần, nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa.

– Báo…tướng quân vừa mới nhận được tin, bọn bắt cóc mang Bạch tiểu thư lên núi Hoàng Long Hoa Huyện rồi. Chúng chỉ định muốn Cố công tử qua đó, muốn đàm phán với anh.

Cố Cảnh Hồng ngẩn ra, trong lòng tức thì nổi cơn giận giữ, quay sang thấy Bạch Kính Đường đã nghe được, chạy tới phía mình thì vội đi lên đón.

– Bạch công tử yên tâm, tôi lập tức đến đó, cứu Bạch tiểu thư ra! Tôi cũng muốn xem, đám thổ phỉ kia rốt cuộc muốn làm gì!

Không đợi Bạch Kính Đường mở miệng, anh ta đã lên tiếng trước.

……

Hoa huyện nằm ở phía Tây Bắc thành Quảng Châu, cách hơn một trăm dặm. Giữa trưa, Cố Cảnh Hồng, Cao Xuân Phát, Bạch Kính Đường, cùng với toàn bộ võ quan Tân Quân Cựu Quân tham gia hành động lần này dẫn theo mấy ngàn quan binh cùng chạy tới dưới chân núi Hoàng Long.

Vùng núi Hoàng Long địa thế dốc đứng, giữa dãy núi còn có khe cốc rạn nứt rất sâu, có tên là Đoạn Long Giản, rộng mười trượng, hai bên là vách núi dựng đứng, bên dưới là đá mọc lởm chởm, không ai dám đi qua. Vào mùa mưa, dòng nước chảy xiết từ khe núi qua đáy cốc. Trước khi đỉnh núi bị thổ phỉ chiếm lấy, người miền núi sống gần đó để tiện qua lại giữa hai ngọn núi dựng một cây cầu mây nối liền hai đầu núi. Về sau đỉnh núi bị thổ phỉ chiếm lấy, Đoạn Long Giản trở thành sào huyệt của chúng.

Quan binh dừng lại, mọi người cũng tạm dừng ở chân núi, đang bàn bạc kế hoạch nghĩ cách cứu viện tiếp theo thì trên sơn đạo có một sơn dân run rẩy đi tới, nói tối qua nơi này có một nhóm thổ phỉ tới, bắt mình làm việc, vừa nãy có thả mình, còn bảo mình chuyển lời.

– Thổ phỉ yêu cầu một người tên là Cố Cảnh Hồng đơn độc lên núi đàm phán với họ, không được mang theo một binh lính nào, cũng không cho phép mang súng, nếu không, con tin sẽ bị giết ngay.

Sơn dân khóc nức nở nói.

Vô số ánh mắt nhìn về Cố Cảnh Hồng, chung quanh lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.

– Không được! Quá nguy hiểm. Thổ phỉ nham hiểm khó lường, không được để Cố Công tử một mình đi vào nơi nguy hiểm…

Đô Đốc Phòng Doanh là thân tín của Cố gia, vừa nghe thế đã phản đối, nhưng còn chưa nói hết đã bị Cố Cảnh Hồng giơ tay lên chặn ngang.

Anh ta thu lại ánh mắt nhìn về hướng Đoạn Long giản, thần sắc nghiêm trang, nhấn mạnh từng câu từng chữ:

– Thổ phỉ chắc đã biết tôi toàn quyền chỉ huy kế hoạch cứu viện, nên mới yêu cầu tôi đơn độc đàm phàn. Tôi lên là được.

Thống lĩnh Cựu Quân khuyên can mãi.

Giờ phút này nội tâm của Bạch Kính Đường cũng giằng xéo.

Em gái còn nằm trong tay đám phỉ, giờ người thế nào hoàn toàn không biết. Cha và mình giống nhau, tâm nguyện lớn nhất và duy nhất chính là em gái có thể bình an, đây mới là quan trọng nhất, những thứ khác chỉ là râu ria.

Cơ hội không dễ lắm mới có, anh ta sợ đám thổ phỉ nham hiểm, sẽ gây bất lợi cho em gái. Nhưng để công tử Tổng đốc phủ một mình dấn thân mạo hiểm vì em gái, thật sự cũng khó xử.

– Cố Công tử…- Bạch Kính Đường mở miệng nhưng lại không nói nên lời.

– Bạch công tử! Lần này tôi chỉ huy kế hoạch cứu viện, là trách nhiệm của tôi, anh đừng băn khoăn gì cả. Huống hồ Bạch tiểu thư vẫn còn trong nguy hiểm, đừng nói một ngọn núi, dù là lên núi cao xuống biển lửa, Cố Cảnh Hồng tôi cũng không từ nan.

Anh ta giọng kiên quyết, không có ý thương lượng.

Bạch Kính Đường cảm kích hết mức, giọng hơi run lên:

– Đa tạ Cố Công tử! Nếu em gái tôi được cứu về, cậu chính là ân nhân của Bạch gia tôi.

– Công tử, cậu muốn đi cũng được, nhưng phải chuẩn bị đầy đủ. Như này đi, cậu lên trên, đồng thời cũng bố trí nhân mã lặng lẽ đi theo lên từ hai bên sườn. Nếu có xảy ra chuyện gì thì còn ứng cứu kịp thời cho nhau.

Đô Đốc Phòng Doanh nói.

Đề nghị này dĩ nhiên Bạch Kính Đường rất tán đồng:

– Đúng vậy, Đô đốc nói đúng, thế mới ổn thỏa. Chỉ cần cẩn thận đừng để đám thổ phỉ phát hiện ra là được.

Cố Cảnh Hồng cuối cùng gật đầu:

– Vậy được, cứ theo vậy mà làm.

Anh ta triệu Tân Quân đến, dặn dò Tưởng Quần, giao lại súng của mình, ngẩng lên nhìn đỉnh núi phía trước, sau đó bước đi, bóng dáng mau chóng biến mất trong tầm mắt mọi người.

Đường núi dốc đứng, bước chân anh ta càng lúc càng nhanh, ánh mắt cũng càng lúc càng âm trầm, khi sắp lên đến đỉnh núi, nhìn một đoạn tường đá chặn đằng trước thì dừng bước, lạnh lùng nói với một thổ phỉ sách súng đất nấp sau tường đá đang thò đầu ra:

–  Kêu Đao Ba lăn ra đây cho tao.

Thủ lĩnh ban đầu bị giết, Đao Ba cá lọt lưới trở thành thủ lĩnh mới. Tên thổ phỉ kia không lên tiếng, Vương Ngũ từ sau tường đá đi ra, để một thổ phỉ đến lục soát người, xác định trên người Cố Cảnh Hồng không mang vũ khí, chỉ vào anh ta tức giận mắng:

– Cố Cảnh Hồng, mợ nó mày đúng là hiểm độc. Rõ ràng là thống nhất mày ở Phiên Ngu chắn cho bọn tao, bọn tao cầm tiền sẽ thả người ngay lập tức. Nếu không phải bọn tao cẩn thận cho tai mắt đi xem xét Phiên Ngu trước, giờ thì bọn tao đã chết mất xác rồi. Tao còn tưởng thiên hạ này bọn tao là ác độc nhất, không ngờ lòng dạ mày còn độc hơn cả bọn tao nữa. Mày cảm thấy bọn tao giờ liên lụy mày, muốn nhân cơ hội diệt trừ bọn tao hả? Người mày muốn, tiền mày cũng muốn, còn diệt sạch bọn tao, đúng là tính hay nhỉ. Bọn tao dù sao cũng chẳng có đường để đi, người của Bạch gia cũng ở dưới đúng không, vậy thì cho họ biết được bản mặt thật của mày đi. Bọn tao chết, mày cũng đừng mơ được sống đẹp.

Cố Cảnh Hồng thần sắc bình thản, lạnh lùng thốt:

– Bọn mày là lũ ngu xuẩn, nói bọn mày là ngu là quá nhẹ rồi. Ngay cả một đứa bé cũng không bắt được, bắt một phụ nữ, bọn mày làm ăn kiểu gì thế? Nếu không phải tao được toàn quyền chỉ huy, mày cho rằng giờ mày còn sống hay sao, rồi dùng thái độ đó nói chuyện với tao hay sao? Tân quân của Khang Thành đều dựa vào Bạch gia, giờ Bạch gia xảy ra chuyện như thế, kêu thể diện của ông ta còn đâu? Ông ta đoán được bọn mày ra tay, thẹn quá hóa giận, biết cho bao nhiêu người đối phó với bọn mày không? Tân Quân, Phòng Doanh, Tiêu Phòng Doanh còn có Tuần Cảnh Doanh, tổng cộng có hơn sáu bảy ngàn người, mang theo cả súng máy bao vây bọn mày, bọn mày chết là cái chắc rồi! Ở Phiên Ngu, đúng là tao đã bố trí nhân thủ, nhưng những người đó đều là để tiếp ứng, đưa chúng mày và tiền đi an toàn rồi, theo đường thủy xuống phía nam, vào Châu Giang Khẩu, mới xem như là yên tâm. Nếu không, bọn mày bị bắt, tao cũng xong đời theo. Lũ chúng mày ngu xuẩn, chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt, làm hỏng kế hoạch của tao thì thôi, chết đến nơi rồi, còn không biết sợ, vẫn bày cái thái độ này với tao à?

Vương Ngũ bán tín bán nghi, chần chừ một lát, nhìn quân đội vây quanh chân núi như ẩn như hiện nơi xa, biết toàn bộ Quảng Châu cũng đã phong tỏa, giờ muốn đào tẩu cũng hết cách, đành phải dựa vào anh ta mà thôi, vì thế hừ mũi:

– Mày nói dễ nghe nhỉ. Nếu có lòng tốt, sao ngay từ đầu không nói rõ ràng ra? Đến giờ mới nói ai mà tin? Giờ phải làm sao?

Cố Cảnh Hồng nói:

– Cách dĩ nhiên là có. Nhưng Bạch tiểu thư đâu? Tao dặn chúng mày, không được động đến một sợi tóc của cô ấy. Kêu Đao Ba ra đây, mang theo cả Bạch tiểu thư nữa. Tao muốn tận mắt thấy cô ấy không chút tổn hại gì.

Vương Ngũ nói:

– Mày yên tâm, cô ta tuy là người đẹp hiếm thấy, nhưng có động được hay không bọn tao hiểu rõ. Trước mắt cô ta vẫn bình yên. Nhưng nếu mày dám dở trò với bọn tao thì…

Gã cùng mấy tên thổ phỉ phía sau nhìn nhau, rồi phá lên cười sằng sặc.

Cố Cảnh Hồng thầm siết chặt nắm tay, nhẫn nhịn lửa giận trong lòng, thần sắc vẫn bình tĩnh, nói:

– Bạch tiểu thư không sao là tốt. Chúng mày có thể lợi dụng cô ta làm con tin, đợi trời tối thì xuống núi, chỉ cần có cô ta trong tay, Khang Thành chắc chắn không dám tấn công gì đâu, đến lúc đó tao sẽ sắp xếp đưa chúng mày ra biển. An toàn rồi, bọn mày giao Bạch tiểu thư cho tao, sau này đừng bao giờ quay về nữa.

Món tiền chuộc khổng lồ ngâm nước nóng, nhóm thổ phỉ ảo não vô cùng, nhưng giờ bị bao vây chặt chẽ, tầng tầng lớp lớp, làm thế nào chạy thoát mới là quan trọng.

Vương Ngũ nói:

– Mày chờ chút, tao đi bàn với lão đại đã…

Gã định đi rồi, chợt có một thổ phỉ hô to:

– Không hay rồi, quan binh lên núi rồi.

Gã nhìn theo hướng đồng bọn chỉ, quả nhiên bên trong bụi cỏ rậm rạp có bóng người đong đưa. Gã sắc mặt biến đổi lớn, quay sang Cố Cảnh Hồng:

– Mày đúng là hiểm độc…

Khi gã lên tiếng, Cố Cảnh Hồng cũng đã thấy rõ tình huống chung quanh, Bạch Cẩm Tú không ở đây.

Anh ta biết hôm nay việc hỏng bét rồi.

Theo kế hoạch ban đầu của anh ta, sáng nay đổi Bạch Cẩm Tú về thì sẽ giúp đám thổ phỉ gây bất lợi cho mình từ Phiên Ngu rời đi. Đương nhiên, nơi đó không hề an toàn giống như anh ta đã nói với họ, mà đã bố trí người mai phục sẵn rồi, chờ họ đến thì bao vây, giết chết toàn bộ ngay tại chỗ.

Nào ngờ đâu an bài ở Phiên Ngu khẩu thất bại, toàn bộ kế hoạch của anh ta cũng đổ bể, làm anh ta trở nên bị động.

Giờ nếu vẫn giúp đám thổ phỉ này, để chúng có cơ hội đối mặt với Khang Thành hoặc là Cao Xuân Phát, nhỡ đâu mở mồm nói hớ, mình sẽ bị bất lợi.

Anh ta vốn là người tàn nhẫn độc ác, thấy người ẩn nấp đi lên bị phát hiện, đơn giản hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, bèn quát to:

– Còn chưa ra tay!

Binh lính mai phục hai bên lập tức lao lên, nâng bốn súng máy hạng nặng lên, vây quanh tứ phía, bắn về phía đám thổ phỉ, súng máy phát ra những thanh âm kình kịch, trong nháy mắt, hiện trường hơn trăm tên thổ phỉ ngã trong vũng máu, những tên còn lại cũng mau chóng bị đánh gục.

Tưởng Quần mang theo người lục soát khắp nơi gần đó, xác định không có cá lọt lưới mới chạy tới báo cáo:

– Cố công tử, không tìm được Bạch tiểu thư ạ. Cũng không có thi thể của Đao Ba.

Cố Cảnh Hồng nhìn về hướng cây cầu mây, chợt thấy giữa không trung hình như có trận khói nhẹ dâng lên, mặt biến đổi, chạy tới đó.

Trên núi phát ra thanh âm của súng máy, đám người Cao Xuân Phát và Bạch Kính Đường đang chờ đợi lập tức lao lên, theo sơn đạo mau chóng đuổi tới đỉnh núi, thấy trên mặt đất nằm ngang dọc là thổ phỉ bị bắn chết, máu nhuộm đầy đất.

Cao Xuân Phát mặt mày nghiêm trọng, vội vã tìm kiếm trong đống thi thể, Bạch Kính Đường mặt tái nhợt, gọi to:

– Tú Tú! Tú Tú! Em ở đâu! Có nghe thấy không? Nghe thấy thì trả lời anh! Là anh đây…

Tiếng gọi to đau đớn của anh ta quanh quẩn trong núi, đột nhiên, phía trước đi lên hình như thoáng có tiếng thét của cô gái, có điều tiếng thét đó vừa phát ra thì như bị cái gì đó chặn mất, lập tức biến mất.

– Cao đại nhân, là em tôi. Là con bé, nó còn sống!

Bạch Kính Đường kích  động nắm lấy cánh tay Cao Xuân Phát.

– Cao đại nhân!

Một binh lính từ hướng đỉnh núi chợt chạy xuống tới trước mặt Cao Xuân Phát, hốt hoảng:

– Không xong rồi, thủ lĩnh thổ phỉ bắt cóc Bạch tiểu thư đi qua cây cầu mây, còn đốt cây cầu nữa. Cầu sắp đứt rồi. Giờ Bạch tiểu thư bị đưa tới đầu cầu bên kia, bên này không ai qua được.

Bạch Kính Đường tức thì chạy như điên tới đó, ra sức đẩy người đằng trước ra, chạy tới cây cầu mây, bị cảnh tượng chứng kiến mà ngây người.

Em gái tay bị trói chặt, bị một gã đàn ông trung niên có vết sẹo dữ tợn trên mặt đẩy đằng trước làm tấm chắn, mà đầu bên này, Cố Cảnh Hồng cùng một loạt binh lính tay cầm súng, đang nhắm về phía bên kia. Mà cây cầu nối liền hai ngọn núi ở giữa như bị tưới dầu hỏa, lửa lớn cháy rừng rực, ngọn lửa đang lan rộng sang hai bên. Một phần thừng mây ở giữa cầu đã bị đốt cháy đứt hơn phân nửa, có đoạn thừng mây bị cháy đứt đoạn mang theo ngọn lửa rơi xuống khe sâu, chỉ còn một phần nhỏ còn dính lại, cũng sắp bị đứt rồi, cả cây cầu sắp bị đứt rồi.

– Anh ơi…

Bạch Cẩm Tú vượt qua ba ngày trong nỗi kinh sợ nhìn thấy anh cả thì không kìm được gọi to, giọng nghèn nghẹn.

– Không được nổ súng. Không được nổ súng. Em tôi còn trong tay chúng.

Bạch Kính Đường không màng gì cả,  xông ra ngoài, chắn trước mặt Cố Cảnh Hồng.

Cố Cảnh Hồng nhìn Bạch Cẩm Tú bị Đao Ba đẩy ra trước làm tấm chắn, lòng biết rõ chỉ cần hơi không chính xác thôi là sẽ ngộ thương đến cô. Đây cũng là nguyên nhân mà anh ta vẫn do dự không dám ra lệnh bắn chết Đao Ba.

Anh ta do dự giây lát, cuối cùng vẫn buông súng trong tay xuống.

Đao Ba phá lên cười sằng sặc:

– Cầu sắp đứt rồi, tao vẫn còn sung sướng chốc lát. Trước khi chết còn được nếm mùi vị của con đàn bà xinh đẹp như này, còn là thiên kim Bạch gia nữa, xuống âm phủ cũng chẳng tiếc.

Nói xong, ánh mắt tràn ngập cừu hận của gã nhìn chằm chằm Cố Cảnh Hồng, rồi hô to với Bạch Kính Đường:

– Ông anh à, ông anh bị lừa rồi. Vị công tử Tổng đốc phủ này là loại hai mặt, chuyện bắt cóc em gái của ông anh, nó cũng có phần trong đó đấy. Nó muốn diệt khẩu bọn tao, không ngờ ông trời có mắt, làm kế hoạch của nó bị đổ bể.

Tố xong, gã cười lên điên cuồng, kéo mạnh Bạch Cẩm Tú đang ra sức giãy giụa đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất sau cây cối rậm rạp.

Mà bên này mọi người đều giật mình nhìn sang Cố Cảnh Hồng.

Cố Cảnh Hồng nét mặt không hề biến đổi, lạnh tanh nói:

– Gã thủ lĩnh thổ phỉ này bị thất bại, dĩ nhiên hận tôi thấu xương, chết đến nơi rồi mà vẫn còn ngậm máu phun người, bôi nhọ người khác.

Anh ta vừa dứt lời, người bên Tổng đốc phủ gật đầu phụ họa, lại phẫn nộ mắng về phía đối diện, còn nổ mấy phát súng.

Bạch Kính Đường thì nửa tin nửa ngờ, nhưng giờ phút này nào còn tâm tư mà nghĩ đến nữa, dậm chân kêu lên:

– Em gái tôi còn ở bên kia, ngoài cây cầu này thì còn đường nào khác không?

Một binh lính bản địa nói:

– Tôi biết một đường khác, nhưng muốn xuống núi thì phải đi đường vòng rất xa, ít nhất nửa ngày mới đến được.

Bạch Kính Đường tức thì thấy trước mắt tối sầm lại.

Giờ trong đầu anh ta không nghĩ được gì khác nữa. Anh ta chỉ đang nghĩ, chờ nửa ngày sau, dù có tìm được người, chỉ sợ cũng là cái xác của em gái rồi.

– Tú Tú…

Anh ta nghẹn ngào gọi, gần như suýt ngất đi.

– Mau, lập tức dẫn đường cho tôi.

Cố Cảnh Hồng mắt đỏ ngầu, nghiến răng, quát với binh lính kia.

Binh lính kia đang định dẫn người xuống núi, đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng lao ra, đẩy mấy binh lính đứng ở đầu cầu ra, nhanh như một tia chớp đạp lên cây cầu mây sắp đứt kia, chạy về phía bên kia.

Bạch Kính Đường đang tuyệt vọng, bị một màn phát sinh đột ngột này mà sợ đến ngây người.

Anh ta nhìn một cái là nhận ra ngay, người đang lao như chớp trên cây cầu bốc cháy kia chính là Nhiếp Tái Trầm.

Không chỉ Bạch Kính Đường, mà tất cả mọi người cũng đều kinh sợ. Ngay cả Cố Cảnh Hồng cũng phải dừng bước, quay lại nhìn.

– Tái Trầm! Nguy hiểm lắm! Quay lại đi!

Đáy cốc dưới cây cầu đều là đá lởm chởm, hiện giờ tuy có nước, nhưng rất nông, với độ cao như vậy, ngã xuống chỉ sợ sẽ tan xương nát thịt.

Cao Xuân Phát kịp phản ứng, hô to.

Nhiếp Tái Trầm không có bất cứ động tác khác thường nào, một tay quấn lấy mảnh vải ẩm ướt, chạy đi rất nhanh đến giữa cây cầu.

Cây cầu mây vốn đang bốc cháy đứt từ giữa, đột nhiên chịu thêm tải trọng những bước nện rất nhanh của một người đàn ông trưởng thành, một sợi dây thừng mây cuối cùng xoắn vài cái, “tạch” một tiếng, trong ánh lửa đã đứt đoạn hoàn toàn, cả cây cầu mây trong tiếng kêu kinh hãi của mọi người đã phân thành hai đoạn.

– Tái Trầm…

Cao Xuân Phát hét lên.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Nhiếp Tái Trầm chợt thả người nhảy lên, bàn tay quấn lớp vải vung ra ngoài bắt lấy đoạn thừng mây còn đang cháy dở, cả người sau đó bị rơi theo đoạn dây thừng mây đó, giống như chơi đánh đu quăng về phía bên kia, khi sắp đụng phải vách núi, tay chợt buông đi, rơi vào một gốc cây sinh trưởng trên vách đá đối diện, bóng dáng chớp mắt đã bị nuốt sống trong tán cây rậm rạp.

Cao Xuân Phát với Bạch Kính Đường phục hồi lại tinh thần, không dám thở, chỉ biết mở to mắt nhìn. Một lát sau, thấy tán cây lay động mạnh, bóng dáng Nhiếp Tái Trầm lại lần nữa xuất hiện.

Trong tay anh có thêm một thanh chủy thủ. Anh dùng chủy thủ cắm vào khe đá, cẩn thận bám vào dây leo, nhanh nhẹn trèo lên, sau đó bóng lại lại nhanh chóng biến mất sau thân cây.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.