Cha của Cố Cảnh Hồng đích thân tới Cổ thành, mục đích lần này không cần nói cũng biết.
Một cảm giác nguy cơ dày đặc trước nay chưa từng có ập tới, khiến cho Bạch Cẩm Tú lo lắng bất an vô cùng.
Trở lại phòng của mình, ngồi trước gương trang điểm hình bầu dục có vẽ hoa văn hình hoa mẫu đơn uyên ương tinh xảo, nhìn mình trong gương, trong lòng vô cùng hối hận về khoảng thời gian buông lỏng vừa rồi.
Từ sau ngày lật xe đó đến nay đã qua mười ngày nhưng đều bị cô sử dụng một cách lãng phí vô ích.
Giờ việc đã lửa sém lông mày rồi, cô cần phải hành động mau chóng mới được.
Ngay tối nay đi! Cô tức khắc quyết định.
Đây là bước cuối cùng trong kế hoạch của cô trước đó, cũng là bước quan trọng nhất. May mà lần trước tiến triển thuận lợi, theo sự hiểu biết của cô về Nhiếp Tái Trầm, đúng hơn là cảm giác của cô với anh, cô tin anh sẽ không làm hỏng chuyện của mình.
Tim cô đập nhanh hơn, cứ thình thịch thình thịch, quả tim giờ phút này tựa như cất giấu một con thỏ con đang nhảy trong đó.
Bạch Cẩm Tú nhắm mắt lại, ép mình bình tĩnh, chuyện tiếp theo phải làm ngay tối nay bắt đầu đảo qua một lần trong đầu, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề, cô mở mắt ra, đứng lên.
Sắc trời dần dần mà tối sầm.
Trận dông tố buổi chiều đã cuốn đi cái nóng khốc liệt của giữa hè. Đêm nay là một đêm hè sáng sủa, bầu trời trong vắt, người dân Cổ thành kết thúc một ngày lao động, lúc này, hoặc một nhà già trẻ ngồi quây quần trước mâm cơm tối, hoặc bốn năm người thành nhóm tụ tập ở ngõ hóng mát, trò chuyện, phe phẩy chiếc quạt.
Ngay ngoài cổng sau Bạch gia, A Sinh đã chuẩn bị sẵn xe la, đang đợi được một lúc rồi. Lão Từ phụ trách việc vặt trong nhà nhìn thấy tiểu thư lén lút từ cổng sau đi ra ngoài, A Sinh đánh xe chở tiểu thư mau chóng biến mất trong màn đêm, lập tức đi tìm Lưu Quảng. Rất nhanh, một chiếc xe khác cũng đi ra cổng, hai xe một trước một sau, cùng đi về hướng thành bắc.
Tối nay Tuần Phòng doanh không có chương trình huấn luyện ban đêm trên giáo trường, mà là tổng kết các hạng mục huấn luyện trong tháng, do quan binh phụ trách sắp xếp binh lính thủ hạ của mình tiến hành độc lập, vừa là thực hành lại các bài huấn luyện của giai đoạn trước, tìm ra sai sót bổ sung thiếu sót, cũng vừa là tiến hành điều chỉnh phù hợp, cho binh lính nghỉ một đêm, giảm bớt quá trình huấn luyện căng thẳng liên tục ngày đêm trong thời gian qua.
Nhiếp Tái Trầm cùng doanh quan đến các trạm doanh phòng một lượt, thấy xong hết cả rồi, bảo binh lính giải tán nghỉ ngơi, một ngày cũng theo đó kết thúc.
Anh trở lại phòng nghỉ của mình, ra ngoài tắm nước lạnh, để thân trần đi vào phòng, xoa xoa bên vai bị thương vẫn hơi căng căng, nằm xuống.
Trong phòng không đốt đèn, anh nhắm mắt lại, doanh trại cũng rất yên tĩnh, bên tai ngoài vài tiếng côn trùng kêu không biết phát ra từ góc tường nào, còn lại thì không có âm thanh nào khác.
Đêm nay vô cùng mát mẻ, thích hợp nghỉ ngơi. Anh muốn đi ngủ sớm một chút, để ngày mai còn có nhiệm vụ huấn luyện nặng hơn. Nhưng có lẽ vết thương ở vai hơi nhức làm anh không thể nào ngủ được. Càng không ngủ được, thì càng cảm thấy không khí trong phòng oi bức ngột ngạt, tấm chiếu da trâu mát lạnh dưới lưng cũng bắt đầu nóng lên, mồ hôi tích tụ, mà anh càng thấp thỏm không yên, bộ phận nào đó trên cơ thể càng căng cứng trong bóng tối. Điều này làm anh rất khó chịu. Cuối cùng anh ngồi dậy, ngồi yên chốc lát, đi ra ngoài, lại lần nữa đi đến chỗ tắm ở hậu doanh.
Ở đó có một con suối được dẫn nước từ trên núi xuống qua ống trúc. Anh đứng dưới dòng suối, tắm nước lạnh một lần nữa.
Dòng nước mát lạnh gột rửa sạch mồ hôi trên người anh, cũng chậm rãi tưới tắt ngọn lửa bí ẩn đang trào dâng trong cơ thể anh. Anh lại lần nữa quay về phòng, lau nước trên người, nằm xuống, nhắm mắt lại.
Anh nằm yên không nhúc nhích, hô hấp cũng dần dà bình ổn, như đã ngủ. Đúng lúc này, có tiếng bước chân vọng khẽ, từ xa tới gần, thính lực nhạy bén làm anh nhanh chóng nhận ra, bước chân kia đang đi về hướng phòng anh.
Anh mở mắt ra.
Quả đúng thế, tiếng bước chân kia cuối cùng dừng ở trước cửa phòng anh, tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên.
– Nhiếp đại nhân, vừa rồi ngoài doanh trại có người nói là hạ nhân Bạch gia, nói có phong thư quan trọng muốn giao cho anh, không thể chậm trễ.
Là lính gác cổng trực tối nay tới thông báo.
Nhiếp Tái Trầm tim hơi nảy lên, trong đầu tức khắc xẹt qua một bóng dáng mơ hồ, có điều vẫn không chắc chắn.
Anh ngồi dậy, xuống giường, mở cửa, nhận thư, hỏi lính gác:
– Có nhận ra là hạ nhân nào của Bạch gia không?
– Chính là cậu hộ viện trẻ tuổi vẫn thường xuyên đưa Bạch tiểu thư đến đây ạ.
Nhiếp Tái Trầm nói:
– Biết rồi, cậu quay về đi, làm phiền cậu rồi.
Lính gác hành lễ với anh, rời đi.
Nhiếp Tái Trầm đến trước bàn, cầm lấy cái đèn pin nhỏ, cắn ở trong miệng, dùng ánh sáng từ đèn pin để soi chiếu, mở phong thư ra, bên trong là một tờ giấy.
Đúng là thư do cô đưa tới.
Trên tờ giấy chỉ có một câu, bảo anh ngay lập tức đến bìa rừng sau doanh trại tìm cô, cô đang chờ anh ở đó.
Nhiếp Tái Trầm nhìn tờ giấy, ngây ra chốc lát.
Vừa nãy khi nghe lính gác nói hạ nhân Bạch gia mang thư tới, cảm giác đầu tiên của anh chính là Bạch tiểu thư tìm mình.
Nếu là Bạch Thành Sơn, ông cụ hoàn toàn không cần thiết phải dùng cách thức này để liên hệ với mình. Anh chỉ không khẳng định rốt cuộc Bạch tiểu thư muốn làm gì thôi. Dẫu gì thì lúc chạng vạng họ vừa tách ra, cô còn nói ngày mai còn đến đây nữa mà.
Mà giờ thì, thư đã nhận, khẳng định là của cô, nhưng nỗi nghi hoặc không những không được cởi bỏ, mà còn càng làm người ta khó hiểu thêm.
Vào giờ này, cô ra khỏi thành đến đây, hẹn mình gặp mắt ở một nơi vắng vẻ sau doanh trại.
Rốt cuộc cô có chuyện gì?
Nhiếp Tái Trầm nghĩ nghĩ, không do dự nữa, buông thư và đèn pin xuống, lấy quần áo treo trên tường, nhanh chóng mặc vào, cài xong toàn bộ cúc áo quân phục, cất thư xong xuôi mới mở cửa đi ra, đến chỗ mà cô hẹn gặp.
Bên ngoài hậu doanh là một cánh rừng nhỏ, ban ngày nơi đó thường có quan binh đi qua, nhưng giờ phút này, dưới ánh trăng sáng, ngay bên bìa rừng, chỉ có một bóng hình quen thuộc.
Cô thật sự ở đó chờ anh, một mình, lẳng lặng đắm chìm dưới ánh trăng.
Gió thổi xuyên rừng, ánh trăng trong trẻo, giữa đêm hè trong không khí có mùi mộc hương tựa như trái táo non mà chỉ có trong rừng mới có, gương mặt cô sáng như ánh trăng.
Bước chân của Nhiếp Tái Trầm ban đầu còn gấp gáp, dần dần thả chậm lại, cuối cùng thì dừng lại, đứng bên gốc cây to cách cô mấy bước.
– Bạch tiểu thư, cô…
Anh muốn hỏi cô có chuyện gì, vừa lên tiếng, đã thấy cô chạy tới phía mình, chạy rất nhanh, như chú chim nhỏ lao vào ngực anh, hai cánh tay cũng vòng qua hông anh, ôm lấy anh.
Mọi thứ phát sinh đột ngột như thế.
Nhiếp Tái Trầm ngây ngẩn cả người. Trước vài giây ngắn ngủi khi quả bom rơi xuống đất nổ tung anh kịp phản ứng đẩy cứu binh lính, nhưng trong một khắc này, anh lại không có bất cứ phản ứng gì.
Anh sợ đến ngây người, lấy lại tinh thần, khó khăn đưa tay lên, muốn đẩy cô ra, nào ngờ cô lại nhón mũi chân, đưa môi sát bên tai anh, nói nhỏ:
– Đừng nói gì cả, anh hôn má tôi đi.
– Nhanh lên!
Tim anh đập nhanh hơn, cả người cứng đơ, còn tưởng mình nghe lầm.
Bạch Cẩm Tú có vẻ không hài lòng, rất nhanh, cô ngước mặt lên, quàng tay lên ra sức ấn đầu anh xuống, để mặt anh sát mặt mình, sau đó, môi nhẹ nhàng chạm vào nơi giữa cằm anh
Đôi môi cô rất mềm rất mềm, lọn tóc trên trán mềm mềm, lúc dán tới hôn anh, như con mèo sữa nhỏ nhè nhẹ cọ vào anh.
Một cảm giác choáng váng lâng lâng như say thuyền ập tới, hơi thở anh trở nên dồn dập, tim đập mạnh như trống, huyết khí trong ngực cuồn cuộn.
Nhiếp Tái Trầm không có cách nào kìm nén được nữa, con dã thú ẩn núp trong cơ thể anh vào giờ khắc này bỗng nhiên mất đi giam cầm, đã hoàn toàn bị phóng thích ra ngoài. Anh nhắm mắt lại, đột nhiên đưa tay lên ôm chặt lấy cô, xoay một cái, đè cô vào thân cây, cúi đầu xuống, há miệng ngậm lấy môi cô.
Lần này đến lượt Bạch Cẩm Tú ngây dại cả người.
Cô biết có người đi theo cô từ Bạch gia ra ngoài, đi theo đến đây, giờ người đó đang ở một góc không xa nào đó phía sau cô, đang giám thị nhất cử nhất động của cô.
Cô chỉ nghĩ để Nhiếp Tái Trầm hôn má cô thôi. Vì kế hoạch của mình, chút thiệt thòi này cô vẫn chấp nhận được. Ngờ đâu anh lại không nghe cô, lại đi hôn môi cô.
Hai chân cô như rời khỏi mặt đất, cả người như bị ghim chặt trên thân cây phía sau.
Cánh tay anh lực mạnh vô cùng, lưng cô bị vỏ cây cào vào cồm cộm đến phát đau.
Bạch Cẩm Tú vừa thẹn vừa hoảng, đầu óc trống rỗng một mảnh, chờ lúc phục hồi lại tinh thân, cô giãy giụa muốn tránh thoát, miệng ú ớ muốn ra lệnh anh buông mình ra, không được phép hôn cô như thế.
Nhưng giao lưu giữa hai người như có vấn đề, anh có vẻ như không hiểu ý tứ của cô, không nghe lời cô.
Một lúc sau, đôi môi mới rời ra, Bạch Cẩm Tú lại thấy anh cúi xuống, tiếp tục hôn dọc vành tai cô đi xuống.
Cô cũng chẳng còn hơi sức đâu ngăn cản anh lại nữa, cô sắp nghẹn thở chết rồi, vất vả lắm mới có thể hít thở được, cô há miệng thở hổn hển, đầu ngửa ra sau.
– …Cha của Cố Cảnh Hồng sắp tới cầu thân…Tối nay tôi tới tìm anh, có người nhà đi theo, chắc đang đứng gần đây thôi…
Hai cánh tay mềm mại của cô ôm đầu anh, đầu ngửa ra tựa vào thân cây già, vừa thở hổn hển vừa nói.
Người kia chợt dừng lại.
Cô vẫn đang ra sức thở, ngực phập phồng lên xuống, mặt anh vẫn còn đè trước ngực cô, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Sau một lát, anh ngẩng lên, rời khỏi cô, chậm rãi thả cô xuống.
Mất đi lực chống đỡ của anh, Bạch Cẩm Tú trượt dọc thân cây xuống, hai chân rơi xuống đất, hai cánh tay vẫn quàng trên người anh.
– …Nhiếp Tái Trầm, anh đừng quên mình đã hứa gì với tôi đấy. Tới trước mặt cha tôi, anh phải nhớ nói những gì không nên nói, tôi bảo nói mới được nói…Nếu anh không giúp tôi, tôi chết là cái chắc rồi…
Cô như thổi khí bên tai anh, nửa khẩn cầu, nửa uy hiếp.
Anh đứng thẳng, để mặc cô quàng lấy cổ mình nói chuyện, vai vẫn không nhúc nhích, lặng thinh.
– Này, anh làm sao thế. Nếu anh dám đổi ý, anh chết chắc rồi…
Lưu Quảng lặng lẽ đi theo từ Bạch gia tới đấy, trơ mắt nhìn tiểu thư nhà mình thân thiết với Nhiếp Tái Trầm dưới gốc cây cổ thụ, tuy ánh sáng không như ban ngày, nhưng mượn ánh trăng trong trẻo, cũng có thể thấy được khá rõ.
Ông ta hãi hùng khiếp vía, sợ mình không đi ra, hai người tuổi trẻ thiếu hiểu biết, Nhiếp Tái Trầm lại đang độ tuổi trai tráng, nhỡ đâu làm ra chuyện không thể cứu vãn được thì làm sao, thế là cuống quýt ra khỏi chỗ nấp, muốn qua đó, lại do dự.
Cũng không phải tự ông muốn đi giám thị, mà là dạo gần đây tiểu thư liên tục ra khỏi thành, còn là đi Tuần Phòng doanh tìm Nhiếp Tái Trầm, vào phòng anh, mang đồ ăn cho anh, tin đồn khó tránh lan truyền ra ngoài. Mấy ngày này lão gia cũng đã nghe được tin đồn, nghe nói tiểu thư và Nhiếp Tái Trầm đang yêu nhau thì không yên lòng. Lại nghe vú Vương nói, tiểu thư thường tìm bà học cách làm mấy món ăn, mà học rất chuyên tâm, còn đích thân làm, làm xong thì mang đi, lão gia cũng chưa từng được nếm chút nào. Vì thế lão gia bảo ông ấy để ý tới hành tung của tiểu thư, bẩm báo kịp thời.
Nếu ông cứ thế đi ra, sợ là hai người sẽ xấu hổ chết mất.
Ông lập tức nghĩ ra một cách, giả bộ như đang tìm người, dướn về phía cây cổ thụ gọi to:
– Tiểu thư! Tiểu thư! Cô đang ở đâu…
Tiếng gọi vọng vào bên tai, Bạch Cẩm Tú giật mình vội vàng chỉnh lại quần áo xộc xệch, xong xuôi rồi, thấy Nhiếp Tái Trầm vẫn không có phản ứng gì, thì thò tay nhéo vào eo anh:
– Tôi nói chuyện, anh có nghe rõ không đấy! Anh biết rõ, tôi không để anh giúp không công đâu.
– Tiểu thư, tiểu thư, cô ở đây phải không…
Lưu Quảng vẫn gọi liên tục, người cũng sắp tới rồi. Bạch Cẩm Tú lên tiếng, sau đó buông anh ra, đi ra khỏi thân cây.
Lưu Quảng chạy tới trước mặt:
– Ôi tiểu thư ơi, tìm được cô tốt quá rồi. Tối nay lão gia nghe người trong nhà nói tiểu thư bảo A Sinh chở cô ra khỏi thành. A Sinh chỉ là một thằng nhóc choai choai, sao làm được việc? Lão gia không yên tâm nên bảo tôi ra thành tìm cô. Với tính cách của tiểu thư, làm tôi lo lắng quá.
Nói xong, ông nhìn sang Nhiếp Tái Trầm đứng phía sau Bạch Cẩm Tú, giả bộ như mới nhìn thấy anh, ngạc nhiên nói:
– Cậu Nhiếp, cậu cũng ở đây à? Trùng hợp quá.
Nhiếp Tái Trầm gật đầu với ông, không nói gì.
Lưu Quảng dĩ nhiên sẽ không hỏi vì sao anh cũng ở đây, vì thế hắng giọng, nói tiếp:
– Tiểu thư, cũng muộn rồi, hay là chúng ta đi về thôi, để lão gia khỏi lo lắng.
Bạch Cẩm Tú không đáp lại, chỉ quay đầu lại nhìn chăm chú vào Nhiếp Tái Trầm, rồi mới xoay người đi về.
Lưu Quảng mỉm cười, cúi người chào Nhiếp Tái Trầm rồi vội vàng đuổi theo tiểu thư, hộ tống cô về nhà.
Tới nhà, Bạch Cẩm Tú nói mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi. Lưu Quảng nhìn theo bóng cô biến mất ở hành lang, đi về hướng thư phòng lão gia.
Bạch Thành Sơn ngồi sau chiếc bàn, tay cầm quyển sách, đeo cặp kính viễn thị, ngồi trước ngọn đèn.
– Lão gia, là thật rồi. Tôi đi theo ra thành, tận mắt nhìn thấy, không giả chút nào. Tiểu thư tối nay đi gặp cậu Nhiếp, hai người hẹn gặp ở trong rừng sau doanh trại. Thật sự là đang yêu nhau.
Bạch Thành Sơn trầm ngâm một lát, hỏi:
– Ông thấy rõ thật không? Biết đâu là Tú Tú chủ động? Tái Trầm chắc không có ý gì đâu chứ?
Lưu Quảng hồi tưởng lại cảnh lúc nãy, lắc đầu, có vẻ khó mở miệng:
– Lão gia, tôi thấy rõ mà, nhưng tôi không nói ra được…
Bạch Thành Sơn lộ vẻ bực bội, ném sách lên bàn:
– Ông nhìn thấy gì, nói đi.
Lưu Quảng đành nói:
– Lão gia, đầu tiên là tiểu thư chạy tới chỗ cậu Nhiếp, sau đó cậu Nhiếp ôm tiểu thư lên, đè lên thân cây mà hôn…còn hôn…
Mặt già ông nóng lên, chẳng nói nổi nữa, đưa tay chỉ chỉ vào ngực mình.
Bạch Thành Sơn ngồi bất động.
Lưu Quảng không dám thở, cẩn thận chờ. Một lát sau, Bạch Thành Sơn nói:
– Ông đi đi, gọi Tú Tú tới.
Lưu Quảng vâng dạ, định ra ngooài, lại nghe Bạch Thành Sơn nói tiếp:
– Chờ chút.
Ông ta dừng bước.
Bạch Thành Sơn yên lặng chốc lát.
– Tạm thời không gọi Tú Tú. Ông ra ngooài thành một chuyến, lập tức gọi Nhiếp Tái Trầm tới cho tôi.
Ông tháo mắt kính xuống, gằn từng câu từng chữ.
Hết chương 23