Quy Phục Vợ Yêu - Lăng Tuệ

Chương 39: Chạy trốn


Bạch Mai ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nhìn cô chằm chằm, bà thở dài.

“Lăng Tuệ, nếu như lúc đầu con đi theo mẹ có phải tốt hơn không? Sao cứ phải cố chấp ở với lão già đó vậy chứ.”

Lăng Tuệ cắn chặt môi, lão già là đang chỉ cha cô.

“Đi theo bà để nhìn xem cái bộ dạng này của bà với Khả Di ư?”

“Nếu như đi theo mẹ…”

Lời chưa nói hết cô đã không đủ kiên nhẫn chặn lại.

“Đủ rồi, đi theo để biến thành cái loại người ham tiền như bà?”

Cô vẫn còn nhớ rất rõ, cái ngày mà mẹ cô cùng Trương Khả Di rời khỏi, bọn họ đã một mạch bước lên chiếc xe sang trọng ấy, cả hai đều chẳng buồn liếc nhìn tới những con người thân phận thấp hèn như cha con cô.

Thậm chí những người vệ sĩ đi bên cạnh còn khinh miệt hai cha con cô nữa, ban chiều, cha cô vừa mới đi làm về, mồ hôi nhễ nhại, nhưng cảnh tượng đập vào mắt ông lại là hình ảnh những con người vô tâm đó.

Ông chỉ xoa đầu nhìn cô rồi mỉm cười chua xót, coi như chưa hề có chuyện gì. Một người hiền lành như ông, vậy mà cũng bị cả nhà bọn họ ép đến chết đấy thôi?

Cô khó khăn cử động trên sợi dây trói, lại vô tình ngã xuống đất, chiếc ghế cũng theo đó đổ ập lên người cô.

Đau thật, cô khẽ cau có mặt mày, chiếc bụng bị đè xuống, cảm giác đau nhói lan ra.

Bạch Mai thấy vậy liền tiến tới đỡ cô lên, bà lại nhìn chằm chằm cô, đắn đo nói.

“Lăng Tuệ, con cứ nhường người đàn ông đó cho Khả Di đi. Mẹ nhất định sẽ cho con sống thật tốt”

Lăng Tuệ trừng mắt nhìn bà ta, nhường, sao khi đến miệng họ lại dễ dàng như vậy chứ.

Cô lại cắn răng, viền mắt đỏ quạnh, từng giọt nước mắt đầm đìa trên gương mặt. Cô dùng ánh mắt đáng thương ấy nhìn bà ta.

“Con của tôi.”

Bụng của cô căn bản không hề đau mấy, nhưng cô tuyệt đối rất muốn thoát ra khỏi nơi đây, nếu cứ mãi ở đây, Trương Khả Di cô ta sẽ làm gì với anh chứ, cô thật sự không muốn để một người như cô ta hưởng lợi như vậy được.

Thấy mặt cô nhăn nhó, Bạch Mai mới từ từ tiến lại gần, thận trọng hỏi.

“Con mang thai?”

Lăng Tuệ không trả lời, cô cắn môi đến bật ra máu, nước mắt từng giọt cứ vương trên gương mặt trắng bệch.

“Làm ơn cho tôi đi, được không?”

Cô khẩn khoản cầu xin, ánh mắt đáng thương vô cùng.

Bạch Mai nhìn thấy bộ dạng vậy trong lòng chua xót, bàn tay lần mò sợi dây, nhưng sau đó liền ngưng lại giây lát. Thấy hành động này cô càng nói to thêm.

“Mẹ, làm ơn đấy, cho tôi đi được không, tôi thật sự rất đau.”

Chữ “mẹ” này đã chạm vào trong trái tim của bà ta giây lát, đã rất lâu rồi vẫn chưa nghe được những từ này. Bà ta thừa nhận bản thân là một người mê tiền, nhưng sâu trong thâm tâm vẫn luôn rất yêu thương đứa con gái này.

Bàn tay nhanh chóng tháo sợi dây ra, giọng run rẩy.

“Lăng Tuệ, con mau rời khỏi nơi đây đi, sau khi Trương Khả Di có thể đến với Phó thiếu, mẹ chắc chắn sẽ cho con cuộc sống tốt.”

Dứt lời sợi dây trói cũng được buông lỏng, Lăng Tuệ nhanh chóng vớ lấy chiếc túi trên sàn, cô chạy thẳng ra khỏi nơi đây.

Bây giờ đã là sẫm tối, cô nhìn đồi núi hoang vui nơi đây, cô chẳng biết đây là đâu cả. Lục tìm chiếc điện thoại trong túi, nhưng điều khiến cô bất ngờ đó là không phải chiếc điện thoại của cô mà là của Trương Khả Di.

Cô ta vừa gửi một tin nhắn tới.

[Chị gái, giờ em đi đón sinh nhật với anh Mặc Quân đây. Chị nhất định phải trông tin nhắn để xem em với anh ấy cùng làm gì nha.]

Lăng Tuệ nghiến răng nghiến lợi, cô vùng vẫy một lúc mới nhìn thấy được lối mòn, Lăng Tuệ cứ theo đó đi thẳng tới đường lớn.

Bước chân cô càng lúc càng nhanh chóng hơn, ngay bây giờ, chút ánh nắng ban chiều cũng đã sớm tắt ngấm đi, bóng cô dưới nền đất càng lộ rõ ra, cảm nhận rõ sự mỏi nhừ của đôi chân, cô vẫn cố chấp chạy.

Lăng Tuệ bất chấp lao ra giữa đường lớn, nhưng con đường căn bản rất vắng, điện thoại thì cứ liên tục nhấp nháy, cô ta có đặt mật khẩu đối với các cuộc gọi nhưng lại mở khóa với tin nhắn. Lăng Tuệ càng bấm mở mật khẩu thì nó cứ liên tục đứng.

Trong lúc cô đang lo sợ, tin nhắn nữa lại được truyền tới, là một bức ảnh cô ta đang ngồi trong văn phòng của Phó Mặc Quân, còn chụp cả dáng người anh đang làm việc nữa.

Lăng Tuệ lại cắn răng, giờ phút này, nỗi sợ trong cô mỗi lúc một lớn, nước mắt lại một lần nữa rơi. Cô cứ thế lao về phía trước không có điểm dừng, cô không biết rõ là đi đâu, nhưng nếu không đi, cả người sẽ vô cùng bất lực.

Được một lúc, trên con đường xuất hiện ánh sáng le lói, Lăng Tuệ đưa tay liên tục vẫy, thế nhưng bóng xe đó lại vút qua cô. Cô không từ bỏ, bước chân càng lúc càng nhanh hơn, vấp ngã một một lúc, đầu gối trầy xước, vết máu hiện lên rõ ràng, dù vậy cô vẫn cố gượng để đi.

Một chiếc xe hơi băng qua, Lăng Tuệ bất chấp lao ra chặn lại, tài xế trên xe thấy vậy thoáng chốc kinh ngạc, vội dừng xe gấp, bước xuống rủa cô.

“Cô gái này, cô muốn chết à.”

Lăng Tuệ thấy ông ta như vị cứu tinh, cô lao tới quỳ xuống khóc lóc.

“Làm ơn chở tôi đến đoạn đường Bình Châu được không.”

Tên tài xế nhìn bộ dạng đáng thương, lại thở dài.

“Được rồi, cô mau lên, nhưng lần sau đứng có mà liều mạng như vậy nghe chưa.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.