Hiểu Nhi trợn mắt, thoáng chốc cô hiểu ra được ý gì.
Chỉ sau chốc lát sau, Trương Việt Khánh đi tới, trên tay anh còn cầm đôi giày bệt của nữ, mắt anh dừng lại chỗ Hiểu Nhi, đặt đôi giày xuống sàn.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, Đào Trinh vừa vịn lấy Trương Việt Khánh, vừa thay giày và nói:
“Ôi chao, nếu sớm biết sẽ gặp Hiểu Nhi thì em đâu làm phiền anh qua đây! Đôi giày này mang không chắc chân chút nào, đi được nữa lại bị gãy như vậy, em cũng không dám đi lung tung, sợ trời tối trượt chân, té ngã sẽ ảnh hưởng đến baby! Anh nhìn xem em hồ đồ không, đến cả ví tiền cũng không đem, vừa rồi còn cho xe đi rửa nữa, giờ còn làm phiền anh chạy đến đây một chuyến…”
Nhìn thấy đôi giày sandal của cô bị đứt sợi dây quai giày, Hiểu Nhi không muốn bình luận gì thêm về diễn xuất vụng về của cô ta nữa! Thời buổi này, có điện thoại trong tay thì có chuyện gì là không xử lý được?
Bạn bè trong facebook của cô toàn là gà với vịt hay sao?
Nhưng mà, an ủi là có ai đó lại thích cái kiểu giả nai như vậy, chứ không thì làm gì có cơ hội để làm ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ như vậy chứ?
Nếu như là kiểu người tung kẻ hứng thì cô xem phim là được rồi!
Trước đây những trường hợp như vậy, cô đến nghĩ còn không dám nghĩ đến, bây giờ cô lại có thể bình thản như vậy? Hiểu Nhi cũng cảm thấy bất ngờ với phản ứng của bản thân mình.
Quả nhiên, giống như để kiểm chứng cho lập luận của cô, giây sau, giọng trầm ấm của đàn ông vang lên: “Không sao, anh nên làm vậy mà!”
Trong lòng cô rối như tơ, nhưng ngoài mặt Hiểu Nhi lại tỏ vẻ bình thản như nước tĩnh lặng: Muốn ân ái không biết tìm chỗ khác hay sao? Sao cứ phải chắn ngang xe cô như vậy?
Đúng lúc này, giọng nữ cao vót khiến ai nghe cũng nổi da gà của Đào Trinh vang lên:
“Việt Khánh, anh khuyên Hiểu Nhi giùm em được không! Con gái đàng hoàng ai lại hóa trang như ma quỷ rồi đêm tối đến những chỗ như vậy để hú hí với đàn ông? Có phải là quá nguy hiểm hay không? Hiểu Nhi, tôi thật sự suy nghĩ cho cô! Cho dù cuộc sống có khó khăn thì phụ nữ chúng ta cũng phải biết tự yêu bản thân mình chứ! Có khó khăn gì thì cô cứ nói với tôi, cô sẽ cố gắng hết sức có thể để giúp cô…”
Thì ra mấu chốt là ở đây!
Nói như vậy không phải ý muốn nói cô là loại phụ nữ không tốt, không biết tự trọng, tự yêu bản thân sao?
Trong lòng cô bắt đầu dâng trào cơn bực, Hiểu Nhi cười nhạt nói: “Tôi đang khó khăn thật đó! Tôi thích trang sức của Cartier, cô có thể cho tôi mượn chín tỷ không?”
“Cái gì?” Đào Trinh hét lên giọng cao vút, vẻ mặt ngại ngùng, không dịu dàng lại được nữa: “Vậy mà gọi là khó khăn sao? Không có tiền thì đừng có mua, có chết ai đâu!”
Còn Trương Việt Khánh nhìn thấy ánh mắt của Hiểu Nhi không khác gì ánh mắt của tinh tinh trong vườn thú, anh biết cô đang diễn trò!
Anh trợn mắt liếc nhìn cô.
Hiểu Nhi nói tiếp:
“Cơm có thể không ăn! Trang sức không thể không mua! Đó mới là cuộc sống của tôi! Không cho tôi được thì đừng có mà giả vờ tỏ vẻ người tốt trước mặt tôi! Cô không biết là cái biệt danh ‘người phụ nữ tốt’ thời bây giờ là chỉ có thể áp dụng cho những bà nội trợ thôi sao, có như vậy thì hồ ly tinh mới có bản lĩnh để cướp ngang chồng người ta chứ? Người đàn ông của tôi thích tôi làm hồ ly tinh, cô làm gì được tôi? Bà đây còn phải kiếm tiền, không có thời gian diễn trò với mấy người, sau này đừng có lượn lờ trước mặt tôi nữa! Làm phiền nhường đường, đừng cản trở tôi ‘họp chợ’!”
Hiểu Nhi cố ý nói như cô sắp chịu không nổi, cô mở cửa xe ra và bước vào xe.
Cô mặc kệ hai người phía sau nói gì với nhau, cô đạp chân ga và cho xe hiên ngang phóng đi.
Đến chỗ đèn đỏ, cô mới cho xe dừng lại, tay cô suốt dọc đường nắm chặt vô lăng, lúc này mới từ từ thả lỏng: Cô đã từng không biết tự yêu lấy bản thân mình, vậy không phải là phụ nữ tốt sao? Cuối cùng cô rơi vào kết cục thảm như thế nào?
Nếu như đó cũng được coi là tiêu chuẩn để phán đoán người phụ nữ tốt hay xấu, vậy thì cô thà làm người phụ nữ xấu của ngày hôm nay! Vì ít ra thì bây giờ cô… không thẹn với lương tâm!
Về đến nhà, Hiển Nhi tắm rửa cho thoải mái, sau đó cô bỏ tiền vào ngăn tủ và khóa lại, Hiểu Nhi lấy cuốn sổ tay ra và bắt đầu nhẩm tính chi phí, tâm trạng buồn bã bất giác nặng nề hơn.
Tháng này miễn cưỡng còn có thể, tháng sau có thể cũng vừa đủ, tháng sau nữa sẽ bắt đầu bị hụt, mỗi tháng cô phải kiếm được thêm hiện tại ít nhất là sáu mươi triệu, mà còn là trong tình trạng không có chuyện đột xuất thì mới có thể miễn cưỡng chịu được chi phí của ba cô!
Nghĩ nghĩ, cô cảm thấy có chút nhức đầu: chỉ mỗi tiền bạc không là cô đã rầu gần chết, còn chưa tính đến hai ‘con ruồi’ đáng ghét nữa!
Ngày tháng trôi qua sao khổ vậy!
Cô khẽ kêu than, rồi mắt cô nhìn thấy đôi bông tai hình bướm để trên bàn, tâm tư của cô có chút ngổn ngang: Kể ra thì mấy ngày nay cũng may nhờ có anh, không thì đâu có dễ mà chi tiêu nhiều mà không bị hụt như vậy?
Cô nhìn vào gương lúc, rồi cầm điện thoại chụp nữa mặt mình, nhìn vào hình cảm giác mình có chút giống với hồ ly tinh, cô mới gửi cho Phùng Dịch Phong:
[Ông xã, em nhớ anh~]
Đợi nửa ngày vẫn không phản hồi, cảm giác như cô dùng từ hơi quá, Hiểu Nhi nghĩ rằng thất bại rồi, đành tự chế giễu mình mà bĩu môi leo lên giường.
Lúc này, điện thoại trong tay cô mới reng, không ngờ Phùng Dịch Phong gọi điện về.
Cô liền bật ngồi dậy, mặt cô lộ vẻ vui mừng, cô lên tiếng mà kéo dài thêm phần âm sau để làm nũng với anh: “Ông xã…”
Đầu dây điện thoại bên kia, Phùng Dịch Phong cũng nhếch môi nở nụ cười: “Ừ!”
“Ông xã, đã trễ vậy rồi, anh còn bận sao? Anh gọi điện cho em chắc là nhớ em hả, phải không! Tối không có người nói chuyện với anh, không có người làm phiền anh, không có người làm ấm ga giường… Chắc ông xã nhớ em đến mức chịu không nổi nên mới gọi điện cho em …”
Vì cơ bản là không có việc gì, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, Hiểu Nhi rất sợ anh chỉ ‘Ừ’ rồi sau đó bận rộn gấp gút cúp điện thoại, nên mình cô nói cho một tràn.
Đầu dây bên kia, có vẻ như Phùng Dịch Phong không nhịn được xém chút nữa bật cười thành tiếng: có ai kia đang tự tâng bốc mình kìa! Tuy nhiên đúng thật là nửa đêm nằm mơ, anh có chút nhớ cô!
Ai đó cảm giác như tự tâng bốc mình đủ rồi, mới nhẹ nhàng nói: “Ông xã, anh không lỗ đâu, thật ra thì em cũng đang nhớ…”
Nhớ anh!
Hiểu Nhi chưa kịp nói hết câu thì trong điện thoại bất ngờ vang lên giọng nhẹ nhàng của phụ nữ, mà âm tiết còn hơi khác thường, giống như là có vẻ giống như đang khóc, âm thanh đó rất giống với tiếng nói u uất sau khi xong chuyện:
“Cậu Phùng, tôi rửa xong rồi… anh vào đi!”
Hiểu Nhi lập tức biến sắc: “Nhớ em cái đầu anh!”
Đàn ông, đều là thứ đáng ghét!
Cô nổi giận hét lên rồi ‘bùm’ cái cúp điện thoại. Chả trách vừa rồi nhắn tin anh không trả lời? Chả trách vừa rồi cô nghe như có tiếng gì đó.
Thì ra…
Cô thật là ăn no rảnh rỗi không gì làm mà nhớ đến anh! Đàn ông, quả nhiên đều là đồ tồi!