Hiểu Nhi sực tỉnh, cố sức hất tay anh ta ra, nhìn anh ta với ánh mắt rất lạnh lùng:
“Nếu anh cố ý chạy tới đây là để thông báo với tôi về tin tốt lành anh sắp đính hôn thì không cần đâu, tôi biết rồi! Lễ ‘Đính hôn’… của anh long trọng như vậy, thành ý như vậy, tôi làm sao vắng mặt được chứ?”
Móng tay bén nhọn đâm vào lòng bàn tay, hai chữ “Đính hôn” được nhấn mạnh trong vô thức, từng từ từng chữ mang theo sự giễu cợt nhưng cũng không khác gì một con dao đâm mạnh vào tim cô, nó khiến Hiểu Nhi nhớ lại hôn lễ cách đây ba năm của mình.
Tại khách sạn năm sao nổi tiếng xa hoa nhất Phong Thành, với sự góp mặt của vô số nhân vật máu mặt thuộc giới thượng lưu, hôn lễ giành được biết bao lời ca tụng đêm đó cuối cùng lại trở thành trò cười của cô cho cả thành phố.
So với ánh mắt thì những tiếng chế giễu đến giờ như vẫn còn văng vẳng bên tai cô.
Phong Thành là quê hương của cô, chính cô cũng không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa về, nhưng hiện tại càng nhắc về lại càng khiến cô sợ hãi.
Mà hết thảy những điều này đều chỉ vì một người đàn ông!
Khi cô vừa lớn lên, mẹ cô đã từng dặn cô rằng, đàn ông sợ làm nhầm nghề, phụ nữ thì sợ cưới nhầm chồng, trong tình yêu và hôn nhân, phụ nữ đều phải cẩn thận.
Chính anh ta đã khiến cô nếm cái giá phải trả cho chữ “sai” đó và cô đã ghi lòng tạc dạ điều ấy, từ một thiên kim danh giá, mười đầu ngón tay không dính một giọt nước, giờ cô biến thành một cô gái liều mạng kiếm sống không có quyền bị bệnh hôm nay.
“Ha ha, chúc mừng!”
Hiểu Nhi cười khẩy, toàn thân vẫn còn run rẩy vì tâm trạng bị kích động, cô đã phải cố hết sức để nói ra được hai chữ ấy.
“Chuyện không phải như vậy đâu! Hiểu Nhi…”
Trương Việt Khánh nhíu mày, lắc đầu lia lịa nhưng khi anh ta đang định nói gì đó thì điện thoại di động vang lên: “Ba…”
Nhân cơ hội này, Hiểu Nhi liền bỏ đi, thế nhưng, cô vẫn mơ hồ nghe thấy từ trong điện thoại cất lên tên của một cô gái và hai chữ “Hôn ước”, Hiểu Nhi ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, trong mắt cô chất chứa sự bi thương trước nay chưa từng có.
Thì ra anh ta còn có một “người vợ chưa cưới”!
Cô Trì? Thậm chí từ trước đến nay cô chưa từng nghe nhắc đến cô gái ấy cũng như họ của cô ta!
Từ đầu chí cuối, người mà cô yêu rốt cuộc chỉ là một kẻ… “dối trá” vậy thôi!
Hiểu Nhi nhanh chân rời đi với trái tim lạnh giá!
***
Trong siêu thị, Hiểu Nhi vung tiền mua sắm để ổn định lại tâm trạng, cô không muốn để cho sai lầm trong quá khứ tiếp tục ảnh hưởng đến một ngày yên bình như hôm nay.
Về đến nhà, cô thay áo thun và quần đùi rồi đi nấu cơm, sau đó, đánh giá tính toán thời gian, cô xào vài món và chuẩn bị nấu canh rau.
Đang luôn tay luôn chân thì đột nhiên có tiếng chuông cửa cùng tiếng gọi cửa văng vẳng.
“Ủa? Có chuyện gì vậy? Không mang chìa khóa sao?”
Kể từ khi về chung một nhà, hai người vẫn sống ở Bách Mạt Viên, có lẽ trước đây, Phùng Dịch Phong ít khi về nhà, cho nên ở đây ngoại trừ dọn dẹp, tu sửa, bảo trì định kỳ là giao cho người làm thì ít khi thấy khách khứa đến chơi.
Hiểu Nhi vừa lau tay, vừa chạy ra ngoài, gọi lớn: “Ra đây!”
Hiểu Nhi mở cửa nhìn thử thì thấy bên ngoài cửa sắt, một anh chàng giao hàng đang đứng xa xa, đang không ngừng vẫy tay.
Hiểu Nhi dừng bước, cô không dám mở cửa mà chỉ đứng bên trong nói ra: “Anh tìm ai?”
“Cô Giang Hiểu Nhi phải không? Có một món đồ chuyển phát nhanh cho cô, mời cô ký nhận…”
“Chuyển phát nhanh? Tôi sao?”
Thấy anh chàng mặc bộ đồ dành cho nhân viên chuyển phát nhanh rất chuyên nghiệp, chiếc xe nhỏ sau lưng anh ta cũng giống những chiếc xe của các công ty chuyển phát nhanh mà cô thường thấy, hai năm nay đúng thật là cô có thói quen mua hàng trên mạng, nhưng thông thường, địa chỉ mà cô gửi qua bưu điện nếu không phải của công ty thì cũng sẽ là nhà của mẹ cô, có gửi đến đây bao giờ đâu? Hơn nữa đây là khu nhà cao cấp, bảo vệ rất nghiêm ngặt nên nhân viên chuyển phát nhanh đều được kiểm tra kỹ càng, anh ta làm sao mà vào được?
Trực giác đầu tiên chính là lừa đảo, trực giác thứ hai chính là bắt cóc tống tiền!
Hiểu Nhi lùi xa cửa rồi mới tiếp tục nói với ra ngoài: “Tôi không mua đồ, có phải anh đến nhầm địa chỉ rồi không?”
“Cô Giang, địa chỉ và bốn số điện thoại cuối của cô là… thưa cô, tôi là nhân viên nghiệp vụ chính quy, đều đã được bảo vệ và công ty xác nhận rồi, ở đây còn gắn cả thẻ chứng minh của tôi nữa nên cô cứ yên tâm! Tôi là một trong những nhân viên nghiệp vụ phụ trách vận chuyển vật dụng có giá trị, xe của chúng tôi thuộc hàng cao cấp nhất của công ty, nhìn sơ qua thì có vẻ không giống lắm nhưng tôi nhất định phải giao tận tay cho cô, hơn nữa, còn cần cô phải tự mình kiểm tra, sau đó ký xác nhận mới được!”
Sau khi kiểm tra thông tin cùng địa chỉ thì Hiểu Nhi rất buồn bực, bởi tất cả quả thật đều đúng!
Cô nửa tin nửa ngờ đi tới, nhân viên nghiệp vụ cẩn thận kiểm tra số điện thoại rồi mới đưa cái hộp qua khe cửa, cô liếc nhìn thì thấy trên mặt có đóng dấu đã xác nhận, ngoài ra còn viết: “Vật phẩm trang sức”, Hiểu Nhi liền hỏi:
“Miễn phí sao? Hay là tôi phải trả phí vận chuyển?”
Dù gì thì mánh khóe lừa đảo mới nhất hiện nay chính là dùng một món đồ có mấy đồng để lừa lấy phí vận chuyển lên đến tiền triệu. Thấy gói đồ được dán cẩn thận, cô rất phân vân không biết có nên mở ra xem hay không bởi nếu mở ra, cô cũng phải trả phí!
“Miễn phí vận chuyển! Người gửi đã trả tiền rồi nên cô chỉ cần ký tên nhận thôi!”
“Ồ!”
Vậy khẳng định không phải lừa đảo rồi! Ký tên xong, Hiểu Nhi liền cười nói với anh ta: “Cảm ơn!”
Không biết ai tốt bụng vậy nhỉ, tự nhiên tặng quà cho cô?
Hiểu Nhi ôm gói quà vào nhà, tâm trạng rất vui, quay tới quay lui mà đã hết mười lăm phút rồi, vừa quay vào bếp, Hiểu Nhi liền quẳng cái hộp đi rồi phóng tới bên cạnh cái nồi:
“Ôi thôi! Nước sôi rồi!”
Hiểu Nhi cho rau vào nồi rồi nhanh chóng đi đánh trứng gà.
Nấu cơm xong, cô lại đi bày chén đũa, chuẩn bị xong xuôi, cô mới nhớ ra mình còn có một món đồ chuyển phát nhanh, tìm kéo, cô mở gói quà ngay tại bếp.
Gói quà được gói rất cẩn thận, vừa mở hộp ra, cô liền thấy bên trong vẫn còn một cái hộp gấm màu xanh, bên trong là một đôi hoa tai hình cánh bướm không cân xứng có đính kim cương, dưới ánh đèn, trông đôi hoa tai rất sinh động, lấp lánh, rực rỡ.
Còn chính giữa logo bên trong chiếc hộp có in nổi một chữ LOVE và một hàng chữ nổi bật:
“Trời sinh một đôi, thiên trường địa cửu.”
Cô nhìn hình ảnh “cánh bướm” liền cảm thấy máu xông lên não, Hiểu Nhi hoàn toàn không ngờ mình đã từng thấy đôi hoa tai giống như vầy, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu cô chính là Trương Việt Khánh, nhớ lại hồi tối anh ta đột nhiên xuất hiện trước cửa công ty, thái độ dường như khác hoàn toàn so với trước đây!
“Lẽ nào, đêm nay anh ta tới tìm mình là vì muốn đưa cho mình cái này sao?”