Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ

Chương 71


Trương Việt Khánh?

Tay cô vô thức muốn rút lại, nhưng mới thu được một nửa, bỗng đột nhiên dừng lại, rồi chuyển hướng sang con đường khác, bỏ vào trong túi áo Phùng Dịch Phong.

Tại sao cô phải rụt lại?

Lập tức, cô thu hồi ánh mắt chuyển lên trên người Phùng Dịch Phong, cô không ngờ rằng, sự thay đổi lén lút vô thức này, mới thực sự đã cứu cô một mạng.

Lúc này cửa thang máy mở ra, Phùng Dịch Phong cũng nghiêng người, tay vòng trên hông cô.

Sau đó, hai người bước vào thang máy.

Cửa chậm rãi đóng lại, anh mới rụt tay về.

Hoàn hồn, Hiểu Nhi chủ động khoác lên cánh tay anh: ”Chồng, không phải em không nghe lời anh, cũng không phải cố ý chọc cho anh tức giận! Không phải anh đi công tác sao? Em ở nhà một mình, nên không nhịn được nghĩ ngợi lung tung — ”

”Em lại sợ quấy rầy anh, mới ra ngoài đi dạo với Nhu ! Em nghĩ vừa có thể làm từ thiện lại có thể kiếm tiền, mới lên sân khấu!”

”Chồng, em thật sự không phải muốn làm anh mất mặt, cũng không phải gây phiền toái cho anh! Em biết rõ anh rất giỏi, nhưng chín trăm triệu cũng không phải số tiền nhỏ, tiền của anh cũng không phải được gió lớn thổi đến, phải không? Chồng vất vả như vậy, còn phỉ đi công tác, em nghĩ lấy về làm kỷ niệm, cũng không phí công làm việc thiện một lần, có phải không?”

”Chồng, có thể không giận em nữa không?”

Vừa đi, vừa không ngừng nói, Phùng Dịch Phong không lên tiếng, nhưng cũng không cắt ngang, nói thật, anh còn rất nhớ những lúc cô lải nhải nói lẩm bẩm đấy.

Ra khỏi khách sạn, Hiểu Nhi lại ôm eo anh giữ lại làm nũng lần nữa: ”Chồng, lần này, có thể đại nhân không chấp tiểu nhân không? Hả?”

Kéo áo anh, khẽ nhếch cằm lân, cọ qua cọ lại trên ngực anh, dáng vẻ khéo léo động lòng người, quả nhiên là vừa thấy đã yêu!

Tuy rằng cơn tức đã dịu đi không ít, nhưng chút trò vặt này của cô, làm sao có thể thoát khỏi mắt thần của Phùng Dịch Phong, nhìn từ trên cao xuống, anh nghiêng đầu liếc cô.

“Nhiều lời ngụy biện như vậy, muốn giữ kỉ niệm, sao còn chạy đi lấy thưởng? Trong mắt chỉ có tiền thôi, làm sao, tiền của em, vẫn không đủ tiêu à?”

Tiền lương của cô, theo như lời của Mạc Ngôn, có lẽ không coi là thấp, nếu nói trước đây không đủ tiêu, thì ngược lại anh còn có thể hiểu được, nhưng mà, từ cuối tháng trước, quần áo giày mũ, anh đều sai người định kỳ đưa sang, tháng này, anh còn cho thêm cô chín mươi triệu tiền tiêu vạt, tăng thêm cho cô tiền lương, tiền thưởng, cô mua cái gì, mà chưa đến cuối tháng, đã tiêu hết rồi?

”Đúng là chưa đủ!”

Trong phút ấy, rõ ràng Hiểu Nhi do dự, không biết tình trạng của ba thế nào, có nên nói hay không, nhưng sự kiêu ngạo trong lòng, làm cô không muốn trông thấy ánh mắt thương hại của người khác, cũng không muốn để anh cảm thấy cô dùng lý do này để đòi tiền anh.

Việc anh cho, cùng với việc cô mở miệng, là hai chuyện khác nhau!

Thấy cô xoay tới xoay lui, Phùng Dịch Phong đã hiểu được ý cô: “Không thấy em mua thứ gì đắt cả! Tiền đâu? Tiêu vào việc gì rồi?”

Không phải bị người khác lừa rồi chứ!

“Sinh nhật của một người bạn rất quan trọng, tặng một đôi khuyên tai, hơi mắc tiền!” Bất đắc dĩ, Hiểu Nhi chỉ có thể tùy tiện tìm đại một lý do qua loa lấy lệ.

Qua cửa trước mắt này , rồi nói sau! Nếu không, về đến nhà, khả năng cũng khó có được ngày lành!

Coi như đồng ý với lời giải thích của cô, Phùng Dịch Phong gõ một cái lên trán cô:

”Sau này mỗi tháng, sẽ cho em chín mươi triệu tiền tiêu vặt! Mua cái gì lớn, thì nói với anh, đừng nghĩ đến những đường ngang ngõ tắt, ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!”

Vừa nghĩ tới hai người đàn ông biết rõ thân phận cô, còn vì cô mà cãi nhau mặt đỏ tía tai, trái tim Phùng Dịch Phong không khỏi bực bội, mặc dù không muốn thừa nhận, anh cũng không có cách nào phủ nhận, người phụ nữ trao anh sự trong trắng này, làm cho anh thay đổi, tóm lại không giống như người khác!

Thấy thái độ của anh mềm mỏng hơn, Hiểu Nhi gật đầu như bằm tỏi: ”A, chồng không giận nữa là tốt rồi!”

Đột nhiên có thêm một khoản thu nhập, vậy tiền thuốc của ba có thể giảm bớt hơn nửa rồi, đúng là không mang nợ cả người nhẹ nhõm, tuy rằng cách làm này, khiến trong ngực cô cảm thấy như bị nhét đầy bông, nhưng hiện tại, cô không thể để ý được cảm nhận của mình.

Tiểu biệt thắng tân hôn, không nỡ lòng trách móc cô nặng nề, Phùng Dịch Phong ôm cô, lên xe. Ngọt ngào tựa vào nhau, hai người không ai nhận ra được, trong mắt đối phương đã bắt đầu có hình bóng của nhau.

Ngoài cửa quán rượu, Trương Việt Khánh như bị quỷ thần sai khiến mà bám theo một đoạn, đến khi hai người đi khuất, vẫn đứng ngẩn ra ở đó rất lâu sau ——

***

Đêm nay, thiếu chút nữa Hiểu Nhi bị Phùng Dịch Phong giày vò đến chết, hôm sau khi…tỉnh lại, hai đùi cô vẫn còn run rẩy.

Vì vậy khi đến công ty, cô vẫn còn buồn bực, đến cùng anh đã đói bụng bao lâu rồi?

Cô vừa mới nghiêng người ngồi xuống, bên cạnh, tiếng thét chói tai của đồng nghiệp đã truyền đến: “Này, tin tức lớn! Đêm qua cậu Phùng bỏ ra chín trăm triệu mời một người đẹp khiêu vũ haizz — ”

”Ai? Ai thế? Người đẹp sắc nước hương trời ra sao?”

”Gì mà không gần nữ sắc, rõ ràng chính là chưa gặp được đúng người thôi. Đây không phải là chỉ một giây đã từ Liễu Hạ Huệ biến thành cầm thú sao? Bên dưới nói, người được mang đi tại chỗ!”

“Người đàn ông đẹp trai như vậy lại còn khí phách, không trả tiền, tôi cũng đi theo!”

Giật mình, sau lưng Hiểu Nhi đều có chút mồ hôi lạnh: Không phải bị chụp ảnh rồi chứ!

May mắn lúc này, nghe thấy tiếng Tiểu Manh thở dài:

“Đáng tiếc, cô gái đó lại bị che mất, không biết là ai mà có sức hút như vậy? Ngay cả người thuộc dòng họ lạnh lùng như cậu chủ Phùng cũng có thể bắt được?”

”Cô không nhìn những bình luận bên dưới à? Một đống đàn ông xấu xa, tất cả đều la hét nói họ không biết có thể đưa đi, nên hối hận vì không ra giá! Nói là một cô nàng báu vật tuyệt sắc làm người ta muốn phạm tội!”

”Thấy rồi! Ngực lớn eo nhỏ, da trắng mặt xinh chân dài…. Còn nói được cùng đôi chân kia một đêm, chết cũng đáng! Thật quá hài hước!”

“Các cô nói xem, trên thế giới này thực sự có cô gái nào như vậy sao? Tôi thậm chí còn muốn tìm ra nhìn xem người ấy hoàn mỹ thế nào! vừa xem đã biết là kiểu tinh trùng lên não! Cũng không nghĩ lại xem, bọn họ có thể so với cậu chủ Phùng sao? Chỉ dùng tiền thôi, một phút cũng đủ đập chết bọn họ.”

. . .

Ánh mắt vừa nhìn xuống dưới, vẻ mặt Hiểu Nhi lập tức xám xịt: Ngất mất thôi, đây là những thể loại gì không biết?

Thấp thỏm suốt cả ngày, cũng may không sảy ra thêm chuyện xấu gì nữa, tin tức xào đi xào lại cho nóng, chung quy cũng chỉ có mỗi câu ”Cô gái thần bí” để hình dung về cô, chỉ cần không có ảnh chụp không chỉ đích danh, lòng cô có thể thả lỏng rồi!

Trước khi tan ca, Hiểu Nhi nhận được điện thoại của người phụ trách gọi đến xác nhận, đúng như dự đoán, xin cách giao hàng, tâm trạng lên xuống suốt cả ngày cũng tốt đẹp vô cùng high.

Cúp điện thoại, cô lại nhanh chóng gửi tin nhắn báo tin vui cho Tiếu Nhu .

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.