Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ

Chương 408


Chương 408: Vợ ơi lại đây bán gái ngoan
Nhìn Dung Lâm Khiết vài giây, Phùng Dịch Phong nói: “Ngoài chuyện này ra, còn gì nữa không?”
“Hả?”
Dung Lâm Khiết sửng sốt hai giây, liền hiểu ra, hai người nói không cùng một việc.
Suy nghĩ của cô vừa nảy ra, linh cảm của cô đã thành hiện thực: “Hồi đó, doanh Đông Hoa, có liên quan đến việc anh rời đi sao?”
Tuy câu nệ, nhưng thực ra thái độ cũng mơ hồ mang giọng điệu khẳng định
Bất quá, anh không tiếp tục để ý Tây Thành, ngược lại Dung Lâm Khiết tâm cũng rối loạn, nắm chặt tay quay sang:
“Anh thay đổi thái độ, ngoại trừ việc em không nói lời chia tay, còn vì chuyện này sao?”
việc này là lần tồi tệ nhất mà cô đã làm trong đời! Câu trả lời, cô cũng đã có!
Ttrái tim cô như muốn tan nát, thật ra cô đã biết, không thể bỏ được! Nhưng thật ra, cô không phải chủ mưu, cũng không phải cô ra tay!
“Chuyện cũ, đừng nhắc tới!”
Trong một vài từ đơn giản, cả hai đều không nhận, cũng không phủ nhận, nhưng cả hai đều xác nhận suy đoán của nhau.
Phùng Dịch Phong cảm thấy khó chịu! Dù sao cho tới bây giờ, cô là người phụ nữ tồn tại và đối xử đặc biệt, anh không ngờ rằng cô lại phản bội anh!
“Anh còn để ý sao?” Quả nhiên cô đúng, việc này chính là cản trở giữa bọn họ.
Đôi mắt Dung Lâm Khiết nhìn anh đầy tình cảm:
Phùng Dịch Phong của hiện tại là một người đàn ông thực thụ, toát ra một loại quyến rũ trưởng thành, anh cũng không giống với thiếu niên năm xưa! Mưa gió năm tháng khiến anh như được tái sinh, bây giờ Dung Lâm Khiết tôn thờ và si mê anh!
Không giống như trước đây, chỉ bị ám ảnh bởi vẻ ngoài và sự lạnh lùng khó có thể chạm! Bây giờ, sức hấp dẫn của anh đến từ tận xương tủy!
Lần này, Phùng Dịch Phong đáp lại cô bằng một nụ cười chân thành: “Cô cho rằng tôi cần phải bận tâm sao? Tôi không muốn bận tâm, chỉ là theo thói quen tìm một câu trả lời!”
Mọi chuyện trước đây đều không có bằng chứng, lúc đó giám sát cũng không có gì! Trong lòng anh có một dấu chấm hỏi, không thoải mái, có lẽ trong tiềm thức, anh luôn có hy vọng, không liên quan gì đến cô, hi vọng quá khứ tốt đẹp không phải là giấc mộng Hoàng Lương (tức là ảo ảnh nhưng để Hoàn Lương mới hay hê hê)!
hiện tại, tất cả những chuyện này đối với anh đều vô nghĩa! Cô không nói, dù anh nhìn thấy cô cũng sẽ không nghĩ tới nữa, là cô, anh sẽ không tìm hiểu, không phải cô thì cũng vậy.
Bóp chặt túi xách Dung Lâm Khiết cũng nói:
“Không phải do em, không liên quan gì đến em. Em đi là do chuyện này! Dịch Phong, tin hay không, em vẫn muốn nói với anh, cho dù em có phản bội anh, em cũng không cố ý, em không bao giờ làm tổn thương anh! ”
Dung Lâm Khiết rất tự tin: Chuyện này cô không nói dối!
Tất cả mọi trách nhiệm, cô đều đổ cho cha mình, đều được giải thích là do bị lừa, bất lực, thậm chí là ra đi với cảm giác tội lỗi, cô còn có một “nỗi đau” rất hợp lý!
Cô nhanh chóng đem chủ đề trở lại:

“Anh đã đạt được những hoài bão của mình, dù có đứng về phía anh hay không, em cũng mừng cho anh!”
Cô cố ý làm ra vẻ hối hận và thương tổn, nhưng lại mỉm cười:
“Nhà em cũng là doanh nghiệp kinh doanh, em biết anh đến hôm nay nhất định không dễ dàng! Đừng để lộ, nên thận trọng! Nghe nói lần này vòng tròn Tây Thành Địa phủ rất lớn, đừng phạm sai lầm mà hận đời cả đời! Hãy quan tâm nhiều hơn đến những người xung quanh— ”
Dừng lại, Dung Lâm Khiết xoay người chủ động rời đi, cách một khoảng cô lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.
***
Chuyện Phùng Dịch Phong và Dung Lâm Khiết không chỉ Giang Hiểu Nhi mà còn rất nhiều người chú ý, ngay khi cô rời đi, Thang Lệ Thịnh và Phùng Nhất Đình liền chạy tới:
“Phùng ca? Cô ta tại sao tìm anh?”
“Thật ra thì, chị dâu khá tốt, anh sẽ không nói chuyện với cô ấy nữa–?”
Trong lòng hai người thật ra có chút thành kiến ​​với Giang Hiểu Nhi, sau khi nhìn bọn họ, Phùng Dịch Phong thực sự không rõ tình huống nên không đề cập thêm:
“Không! Chỉ đến và chào tôi!”
Thay vào đó, anh chuyển chủ đề: “Chẳng qua, Lạc gia này là cái gì vậy? Có phải nổi danh ở tây bộ không?”
Tại sao anh lại không ấn tượng?
Nhìn người đàn ông mang theo gió xuân trên mặt, Thang Lệ Thịnh lắc đầu: “Em chưa nghe nói qua! hẳn là đại gia giả! Lần đính hôn này thật sự có chút đột ngột! Một cảm giác nhanh gọn, dứt khoác —— ”
Nhấc mắt nhìn, Phùng Nhất Đình nói:
“Theo ta biết, Lạc gia kinh doanh dụng cụ thể dục, đã mở rất nhiều phòng tập cao cấp, trung cấp rồi! Quen biết rất nhiều người, xem ra bọn họ sống ở khu tây. Trước kia nghe nói nhiều, nhưng sau hôm nay mới nổi tiếng! Gặp điều kiện tốt liền làm, gặp cậu cũng vậy thôi? nghe nói là hẹn hò mù quáng, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên? 100 triệu đầu tư vào Lạc thị kinh doanh gì, của hồi môn khá nhiều! Chi tiêu hôm nay, ước chừng ít nhất cũng chia đều! ”
“Đây không phải trao đổi người và tiền sao?”
Thang Lệ Thịnh lắc đầu nhìn Phùng Dịch Phong: Thật là tai họa!
“Tây Thành chi viện của anh không phải sắp mở sao? Gần đây giúp tôi chú ý thêm tin tức trên Tây Thành, mảnh đất kia, nghe nói có nhiều người nhìn? Tôi thật sự rất tò mò người nào can đảm như vậy, còn chưa bắt đầu đấu giá, đã bắt đầu kiêu ngạo cướp đi? ”
Mỗi năm kẻ ngốc đều tăng!
đốt túi vì lòng tự trọng, hay chỉ đơn thuần gây rắc rối cho anh?
Tách khỏi hai người, suy nghĩ của Phùng Dịch Phong vướng bận một hồi, vừa định quay người lại, đột nhiên có một đôi tay nhỏ ôm lấy eo anh, anh xoay người sang ngang, một đôi môi nhếch lên. khuôn mặt xinh xắn lọt vào tầm nhìn.
Phùng Dịch Phong cười híp mắt, thản nhiên đặt ly rượu xuống, khoác lấy bờ vai cô hôn nhẹ lên:
“Được rồi, biết anh không vui! Có thể buông ra!”
Trong giây tiếp theo, một tiếng cười du dương vang lên: “tìm cảm giác tồn tại và cọ nhiệt!”
Nói xong, Giang Hiểu Nhi nghiêng người trước mặt Phùng Dịch Phong, vẻ mặt ủy khuất: không thể để người ta giành mất chồng mình phải qua che lại!
“Chồng à, cô ấy có chuyện gì với anh? Anh không còn vương vấn đâu nhỉ!”. Tiểu Tam thì không sao nhưng nhìn tư thế vừa rồi của hai người khiến cô hơi mất tự tin.
“Đến nói bóng nói gió cùng anh!”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.