Giọng to như đàn ông đang đánh nhau của hắn ta, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, Hiểu Nhi không khỏi quay mặt nhìn sang đó.
Nhưng lại trông thấy một người đàn ông trung niên tay chân ngắn, cổ ngắn luôn, đầu hói, mặc sơ mi ca rô, vùng eo sắp bục ra, trên cổ đeo một sợi dây chuyền đá đen, đính kèm tượng Phật viền vàng, trông có cảm giác ông ta giống như nhà giàu mới nổi.
Vào lúc ấy, đôi mắt híp của hắn ta, rõ ràng đang sáng bừng.
Người dẫn chương trình nhìn bảng quảng cáo rồi mới đáp: “Đương nhiên là thật!”
Mua xe cũng chỉ tặng miếng dán cửa sổ mà thôi, bây giờ đến xe cũng đã bán được rồi, huống hồ chi xe của bọn họ toàn là loại ba tỷ trở lên không kia chứ? (Người mẫu và miếng dán xe phát âm giống nhau của tiếng địa phương, nên người đàn ông mập và MC hiểu sai ý nhau.)
“Ồ, nhìn cô nàng này cũng đoan trang lắm! Ngực to eo nhỏ mông vểnh! Mua chiếc này sẽ tặng người mẫu xe luôn à? Xe hơi xấu đấy! Hơn ba tỷ, cũng không rẻ gì mấy, nếu tặng mẫu thì tôi gọi người đến kéo đi luôn!”
Người đàn ông ấy chỉ vào Hiểu Nhi, gương mặt tỏ ra nghiêm túc, một tràng cười rộ lên, mặc dù đã nghe nói hươu nói vượn riết thành quen, ở câu lạc bộ Tinh Nguyệt, loại người gì cô cũng từng gặp, nhưng nụ cười trên gương mặt Hiểu Nhi vẫn cứng đờ, không khỏi trợn mắt:”Đúng là một tay vừa khiếm nhã vừa thô tục.”
Người dẫn chương trình hơi sững sờ, rồi bật cười: “Anh gì đó ơi, anh đừng nói đùa nữa.”
Nhưng rõ ràng người đàn ông này không chịu thôi, ông ta đi lên trước, vỗ ngực rồi nói: “Nói đùa cái gì! Tôi có tiền đấy! Hừ, cái cô này ấy à? Tôi thích! Tặng mấy ngày đây? Rồi, tôi mua liền!
Vào lúc ấy, nụ cười của người dẫn chương trình đã cứng đờ.
“Thưa anh, anh có khiếu hài hước quá! Xe, chúng tôi có thể sản xuất thêm, còn “mẫu” chúng tôi đâu có copy với dán được! Muốn tặng cũng tặng không nổi! Cảm ơn anh đã yêu thích người mẫu xinh đẹp của chúng tôi! Nếu như anh có hứng thú với xe, mời anh tiếp tục hỏi…”
“Ê, không phải mấy người nói mua xe thì sẽ tặng người mẫu hả? Tới trước được trước, sao nói mà không giữ lời thế?”
Người đàn ông đó sạc một trận, rồi rống cho thật to, đến đứa trẻ đang chơi đùa cũng bật cười.
“Chú ơi, chú có biết chữ không? Mua xe, tặng giấy dán xe, là tặng cái miếng dán trong suốt cửa sổ xe đó, không phải tặng chị này đâu… Sao tặng chị này cho chú được, chú ngốc quá!”
Lúc bấy giờ, lại có một tràng cười rộ lên, một người phụ nữ kéo đứa con ra sau lưng mình: “Tiểu Bảo, đừng ăn nói lung tung! Con nít không biết giữ mồm giữ miệng, mong anh đừng trách móc”
Khi ấy, mấy người đàn ông hóng hớt xung quanh đều cảm thấy mất mặt, lần lượt nói: “Người anh em, muốn tìm đàn bà thì về thôn của anh tìm đi! Đừng có đứng đây làm mất mặt mình nữa! Đến xe thể thao còn không biết mà đến xem triển lãm xe thể thao cái gì?”
“Phải đấy! Mau đi đi! Đừng làm đàn ông con trai bọn tôi bị mất mặt…”
“Mất hết thể diện rồi!”
…
Lại có tiếng bước chân dồn dập vang lên, người đàn ông ấy bị kéo ra ngoài với gương mặt ỉu xìu, Hiểu Nhi hơi nghiêng người, bỗng dưng một bóng người mặc đồ màu xám nhạt đập vào tầm mắt, bước chân của cô khựng lại, còn thuận thế đổi một tư thế chống eo khác.
Trương Việt Khánh? Anh ta cũng tới à?
Cô nhíu mày trong vô thức, trong lòng chợt thấy có điềm không lành.
Cô nghịch tóc, đổi một tư thế khác, rồi hất đầu: “Đừng nghĩ linh tinh nữa! Anh ấy còn đang ở vùng khác! Cho dù có về thì sao kia chứ? Cô cũng có làm chuyện gì có lỗi với anh ấy đâu, sợ cái gì?”
Tự dưng nghĩ đến Phùng Dịch Phong, cô chợt cảm thấy phiền muộn.
Vào lúc ấy, ánh mắt Trương Việt Khánh lướt trên đóa hoa đen thần bí và quyến rũ trên bả vai cô, anh ta không khỏi ấn vào vị trí tim, ngập ngừng: Hình xăm bươm bướm của cô không còn nữa rồi à?
Ở một nơi khác, Phùng Dịch Phong vừa mới về đến Thanh thành đã bị mấy người bạn ép đến buổi triển lãm.
“Đi xem đi! Nghe nói hôm nay là buổi triển lãm xe thể thao to nhất đấy, còn có người đem xe thể thao Koenigsegg đến để ủng hộ đấy.”
Bị bọn bạn lôi thẳng đến buổi triển lãm, thực chất Phùng Dịch Phong cảm thấy hơi khó chịu, anh lườm lườm, rồi trừng mắt nhìn: “Bộ cậu không có à? Có gì hay mà xem? Tốn thời gian, muốn kiểu xe nào, về nhà coi mail không phải nhanh hơn ả?”
“Hình ảnh với xe thật sao giống nhau được? Đến đó vừa được nhìn tận mắt sờ tận tay! Biết đâu có cơ hội lên biểu diễn thì sao? Hào này, Tôi nói có đúng không?
“Dù sao đến cũng đến rồi, vô xem đi!”
……..
Mấy người bọn họ vừa cầm tấm bản đồ vị trí trong tay, tiếng ồn ào đã rộ lên, rồi theo sau đó là tiếng bước chân dồn dập.
“Nghe nói ở chiếc Ferrary bên kia có cô người mẫu đẹp lắm, da trắng mặt xinh chân dài, giống như tiên nữ vậy đó, đẹp muốn chết!”
“Thật không đấy?”
“Cậu không thấy đám đàn ông đều không nhấc nổi chân à? Nghe nói khi nãy còn có một tay nhà quê không ưng chiếc xe, mà ưng cô ấy, còn đòi mua xe tặng cô ấy nữa, tôi sắp cười đến chết luôn rồi…”
“Đẹp đến cỡ nào chứ? Mau đi xem đi!”
….
Cô gái trước mắt nhanh chóng đi lướt qua bọn họ, mấy người Trịnh Liên Thành cũng tò mò đưa mắt nhìn theo.
Trịnh Liên Thành lắc lắc đầu, rồi bảo: “Chúng ta cũng đi xem xem hả? Thấy bọn họ khen ghê quá! Chắn hẳn là cái loại nhà quê chưa gặp phụ nữ bao giờ ấy mà!”
“Chúng ta cũng đi hóng chuyện à?”
“Đi thôi!” Có người hùa theo, có người đổ thêm dầu vào lửa, Phùng Dịch Phong cũng bị Lục Danh Hào đẩy, anh đi ở giữa, hơi chếch về sau.
Lúc thờ ơ ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm của anh chợt híp lại, không thể dời mắt khỏi dáng người hoạt bát hơi nghiêng người ở trên bục.
Người đó hết sức quen thuộc, bông hoa anh túc đen – dụ dỗ người khác phạm tội.
Cách từ đằng xa, không nhìn rõ mặt mũi của cô ấy, một dãy đàn ông đều chú ý đến dáng người mảnh khảnh xinh đẹp, đường cong dập dờn, nước da trắng ngần của cô ấy, một thanh niên trẻ tuổi bước đến chênh chếch trước mặt không khỏi ngạc nhiên thốt lên: “Má nó! Nữ thần… hạng S.”
Phùng Dịch Phong lạnh lùng lườm hắn ta, sắc mặt anh sa sầm xuống đôi phần, Trịnh Liên Thành vừa định cất tiếng hùa theo, vừa vặn đúng lúc Hiểu Nhi quay người lại, anh ta ngạc nhiên đến há hốc miệng, gương mặt chậm rãi quay về đằng sau: Quả nhiên, gương mặt của Phùng Dịch Phong đã âm u đến nỗi vắt được ra nước.
Nguy hiểm quá! May mà khi nãy không thốt ra thành tiếng.
Vào lúc này, ở đằng trước, bạn bè của Trịnh Liên Thành cũng sững sờ huých khuỷu tay vào người anh ta: “Liên Thành, cô gái này…” đẹp ghê!
May mà giọng nói của anh ta không lớn, vẫn còn chưa nói dứt lời, Trịnh Liên Thành đã huých anh ta, người đàn ông ấy quay người lại, anh ra hiệu cho anh ta nhìn Phùng Dịch Phong, anh ta ngạc nhiên, cũng không dám nói tiếng nào nữa, chỉ mím môi, lắc đầu.