Thành phố về đêm, không gian bốn bề tĩnh lặng.
“Bốp!”
Cảm giác bóng rát trên má làm Hiểu Nhi bừng mở mắt, cô thấy bản thân đang ngồi xổm dưới đất, chật vật bám tay vào thành giường. Cánh tay trắng nõn đầy những vết xanh, vết tím đậm nhạt khác nhau, còn người cô chỉ quấn hờ một chiếc chăn mỏng, rõ ràng là…không mặc gì!
Chuyện… Chuyện gì thế này?
Đầu cô ong lên, theo phản xạ có điều kiện, cô quay sang, vội vàng kéo góc chăn lên, đập vào mắt cô là hai bắp chân rắn chắc của đàn ông, bỗng nhiên, cô cảm thấy khó thở, anh ta đang bóp cổ cô.
“Nói! Cô theo dõi tôi bao lâu rồi? Là ai phái cô đến?”
Giọng nói trầm giận dữ của người đàn ông vang lên bên tai, Hiểu Nhi lập tức hoang mang, mờ mịt: “Là ai vậy? Anh ta đang nói gì vậy?”
Đầu cô lúc này vẫn còn rất váng vất, thiếu dưỡng khí, thế giới như chìm vào một màn xám xịt, theo bản năng, Hiểu Nhi đưa tay dùng sức kéo mạnh bàn tay đang siết chặt cổ mình ra.
“… Buông ra…”
“Nói! Cô to gan lắm, dám tính kế tôi?”
Giọng nói giận dữ lại vang lên, Hiểu Nhi có cảm giác như cái chết đang đến rất gần, cô không thốt ra tiếng được nữa, không ngừng lắc đầu.
Lúc cô tưởng mình sắp bị bóp cổ chết đến nơi thì sức mạnh nơi cổ mất đi, cô ngả nghiêng sang một bên, đấm đấm lồng ngực, cơ thể xụi lơ nằm sấp trên đất.
“Khụ khụ…”
Chưa kịp hoàn hồn, thì cằm lại bị người ta bóp chặt, một gương mặt đàn ông lạnh lùng đẹp như tượng tạc như phóng to trước mắt cô, kèm theo đó là một cặp mắt xanh đen quỷ dị lóe lên ánh nhìn lạnh lẽo.
Ánh mắt của anh ta sao lại là… màu xanh đen!
Người ngoại quốc thì cô gặp nhiều rồi nhưng người có màu mắt đặc biệt đến mức khó hình dung như thế này thì là lần đầu tiên!
Bắt được sự thay đổi trong ánh nhìn của cô, người đàn ông bỗng sầm mặt xuống.
“Đừng tưởng rằng có chút quan hệ với tôi thì có thể thay đổi được gì! Chuyện ngày hôm nay, nếu cô dám nói ra ngoài dù chỉ là một chữ, tôi sẽ lấy mạng cô!”
Người đàn ông hất mạnh tay ra rồi quay người đi vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại. Hiểu Nhi loạng choạng ngã xuống đất, sau đó cô nghe thấy tiếng nước xả ào ào!
Đầu óc vẫn cứ quay mòng mòng, Hiểu Nhi đưa mắt nhìn một vòng quanh căn phòng xa lạ, ánh mắt rệu rã.
Còn chưa định hình được chuyện vừa xảy ra thì “rắc” một tiếng, là tiếng gương vỡ.
Cô giật bắn người, ngước mắt lên nhìn thì thấy người đàn ông đó khoác áo choàng tắm đi ra, nhặt áo sơ mi rơi dưới sàn nhà lên, bàn tay nắm chặt buông xuống cạnh sườn còn dính vệt máu trông rất đáng sợ.
Trước khi bỏ đi, người đàn ông ấy trừng cô bằng ánh mắt hung ác rồi nói: “Nhớ kỹ những lời tôi nói đấy!”
Tiếng đóng sập cửa rất mạnh, sàn nhà cũng như theo đó mà rung lên, cảm giác lạnh lẽo rõ rệt bò lên sống lưng, ánh mắt cô dại ra, lúc này Hiểu Nhi mới chú ý tới giường chiếu lộn xộn.
Cơ thể cảm thấy cực kỳ khó chịu, trong phòng vẫn còn phảng phất không khí ám muội không thể ngó lơ.
Uỳnh….
Mặt tái nhợt trắng xanh, cô vội vàng vơ lấy quần áo, cánh tay nhỏ bé run run mặc đồ loạn xạ: “Rốt cuộc chuyện này là sao? Cô chỉ là tới tham dự… tiệc mừng thọ của bác Đào thôi mà?”
Đầu óc còn đang hoảng loạn thì một loạt tiếng bước chân đang tới!
Không xong rồi!
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, ánh đèn flash rọi vào, nháy liên tục.
“A….” Hiểu Nhi hét lên một tiếng, theo bản năng kéo chăn che kín mặt.