Phu Nhân Giả

Chương 75


143.

Tôi cũng không hiểu đang cãi chuyện gì, chỉ cảm thấy bộ dạng bọn họ cãi nhau rất buồn cười, hai người đàn ông đều lớn cả rồi mà lại bắt bẻ nhau từng chữ, tôi ráng nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được cười ra tiếng.

“Các ngươi đều bảo đối phương nói dối.” Tôi vui vẻ đưa mu bàn tay lên lau nước mắt ứa ra vì cười rồi hỏi, “Vậy có câu nào ta tin được không?”

Bọn họ liếc nhau, không ai nói năng gì.

Tôi nghĩ ngợi, quyết định nhân cơ hội này tìm hiểu chuyện mình vẫn thắc mắc bấy lâu nay: “À mà sao kiếp trước ta bị cụt chân vậy?”

Khương Nhược Châu đáp: “Nghiêm Thù Lân chặt đấy.”

“Ngươi……” Nghiêm Thù Lân nhíu mày ngẩng lên trừng Khương Nhược Châu, sau đó nhìn tôi nói, “Là ta ra tay. Bởi vì lúc đó ngươi trúng kịch độc, nếu không chặt chân kịp thời thì lục phủ ngũ tạng sẽ nát rữa.”

“Sau đó ta đã hỏi bọn họ,” Khương Nhược Châu vẫn cười lạnh, xen vào nói, “Độc kia do Nghiêm trang các ngươi chế ra, ngươi là trang chủ sao lại không có thuốc giải được chứ. Ngươi không đút thuốc mà chặt đứt chân y, còn nhốt y trong thủy lao nữa……”

Nghe Khương Nhược Châu nói những lời này, đôi môi mỏng của Nghiêm Thù Lân mím thành một đường thẳng, tay sờ chuôi đao kia, lông mày nhíu lại, chẳng biết vì phẫn nộ hay thống khổ nữa. Trên mặt hắn từ trước đến giờ không có biểu cảm gì, tôi im lặng nhìn hắn, nghĩ những lời Khương Nhược Châu nói quá nửa là thật, nếu không hắn đã lên tiếng bác bỏ rồi.

Sau một hồi im lặng dài dằng dặc, tôi nghe hắn hỏi một đằng nói một nẻo:

“Nhưng Hoàn Từ là phu nhân ta.”

“Ngươi biết y lừa đảo, sau đó lại biết y trộm khóa định tình,” Khương Nhược Châu nói, “Ngươi chưa bao giờ tin y cả, dù các ngươi đã tổ chức lễ cưới nhưng ngươi cũng biết y là phu nhân giả.”

Khương Nhược Châu đột nhiên cười phá lên rồi nói tiếp: “Y ở Nghiêm trang chịu bao nhiêu tra tấn, Nghiêm Thù Lân, ngươi còn không ngại nói ra hai chữ ân ái nữa à, ta thật xấu hổ giùm ngươi đấy.”

“Phu nhân là giả, là giả……” Nghiêm Thù Lân nhìn tôi, trong mắt phản chiếu ánh lửa bập bùng, “Tình cảm là thật, không phải sao?”

Con mèo trong ngực liếm ngón tay tôi rồi “meo” một tiếng.

Nghiêm Thù Lân cũng không bắt tôi trả lời, im lặng một lát rồi nói tiếp: “Ngươi ở lại Nghiêm trang, muốn gì ta cũng có cách tìm về cho ngươi, chúng ta đã thành hôn, ngươi chính là phu nhân của ta, ngươi là phu nhân của ta, thế mà lại tin lời bọn họ để trộm bí vật Nghiêm trang, phản bội ta……”

144.

Doãn Hoàn Từ còn trẻ, cứ tưởng với tài khinh công tuyệt đỉnh của mình sẽ trộm được bí vật mà không tổn hại gì. Y không biết cấm địa Nghiêm trang nguy hiểm cỡ nào, sau khi lấy được bí vật thì đắc ý lơ là, bất cẩn đạp trúng cơ quan làm hai chân đều bị mấy cây gai độc đâm xuyên, đau đến suýt ngất.

Khó khăn lắm mới thoát được, đang định lê đôi chân đầy máu leo ra ngoài thì bị trang chủ sơn trang đuổi kịp.

Từ đầu gối y trở xuống đã đau đến nỗi mất hết tri giác, khi thấy Nghiêm Thù Lân cũng không kịp sợ hãi xin tha mà hai mắt tối sầm, ngất xỉu ngay trước mặt đối phương.

Nghiêm Thù Lân bôi ít thuốc lên vết thương của y, không giết y mà nhốt y vào thủy lao, muốn y sám hối dưới đó ba ngày.

Đau, đau quá…… Y sắp chết rồi sao……

Doãn Hoàn Từ bị nhốt trong thủy lao, hai tai ù đi, vừa hơi tỉnh lại thì nghe nam nhân trước mặt lẩm bẩm: “Làm vậy ngươi sẽ đổi ý ở lại Nghiêm trang, không cấu kết với người ngoài nữa…… Ngày thường ngươi ngồi xe lăn đi dạo trên hành lang, đừng nghĩ chuyện giang hồ vớ vẩn nữa mà tiếp tục làm trang chủ phu nhân của mình đi.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.