Phu Nhân Giả

Chương 73


139.

Khương Nhược Châu đi nhặt củi để nhóm lửa và tìm chỗ ngủ tối nay, còn tôi ở cạnh bờ suối múc nước rửa rau dại y hái về. Đang rửa thì khóe mắt tôi chợt liếc thấy bụi cỏ dại cách đó không xa lắc lư mấy lần, chưa kịp thu mắt lại thì thấy một con mãnh thú nhảy xổ ra ngoài.

Đó là một con hổ to béo, thể trạng lớn hơn tôi rất nhiều, chỉ cần một tay là có thể vả chết tôi.

Ánh mắt hung hãn của nó quét qua người tôi, tôi hoảng sợ lùi lại rồi đặt mông ngồi phịch xuống đất, quên luôn cách khinh công, cũng quên rút dao găm phòng thân.

Biết, biết vậy đi theo Khương đại hiệp cho rồi…… Tôi khóc không ra nước mắt, nghĩ với chút võ công mèo cào này của mình sao có thể đánh thắng con hổ này đây? Chẳng lẽ tôi thoát khỏi vận mệnh bị nấu canh thịt nhưng lại sắp chết thảm trong cái miệng đỏ lòm này rồi sao……

Tôi run lẩy bẩy, lưng rịn đầy mồ hôi lạnh, cũng không dám kêu cứu vì sợ nó nghe giọng tôi sẽ lập tức nhào tới. Chỉ mong nó thấy tôi gầy yếu, biết tôi không có mấy lạng thịt để ăn, giơ móng vuốt cao quý lên cho tôi một con đường sống……

Con hổ đi tới trước mặt tôi. Nó không cắn cổ tôi ngay mà dí mũi vào trán tôi như đang ngửi mùi trên người tôi.

Một lát sau, nó cúi đầu xuống cắn tay áo tôi bằng răng nanh rồi giương mắt nhìn tôi, hình như có chút nhân tính.

Tôi nuốt nước miếng một cái rồi thử đưa tay sờ nó, nó không tránh mà còn phát ra tiếng gừ gừ như mèo.

Vẻ ngoài hung dữ mà cử chỉ lại giống hệt mèo bự. Tôi chợt nhớ tới Nghiêm trang chủ, cảm thấy con hổ này khá giống hắn.

Tôi nhéo đệm thịt màu đen nó chìa ra, nỗi sợ trong lòng vơi đi rất nhiều, hỏi nó: “Ngươi nghe hiểu lời ta nói à?”

Con hổ dụi đầu vào cổ tôi.

Dụi xong nó nằm phục trước mặt tôi như muốn tôi cưỡi lên lưng nó.

“Có người muốn ta ở lại đây,” tôi lắc đầu bảo nó, “Ta chưa nói với y tiếng nào mà đã đi với ngươi thì y sẽ lo lắm.”

Nó cắn vạt áo tôi, trong cổ phát ra tiếng gầm gừ tức giận. Tôi sợ nó cáu nên đành phải leo lên thân hình cuồn cuộn cơ bắp của nó rồi lí nhí nói: “Ngươi đừng cáu, ta đi với ngươi liền.”

Tôi muốn để lại lời nhắn cho Khương đại hiệp nhưng không có giấy mực, vừa nghĩ có thể dùng cành cây viết xuống bùn thì mãnh hổ đã cõng tôi chạy sang bên kia rừng.

140.

Tôi không biết đường, cũng không biết nó muốn đem mình đi đâu, chỉ biết sợ hãi ôm cổ nó, gió rít gào bên tai, sắc trời cũng tối dần.

Con hổ cõng tôi chạy đến giữa sườn núi, trên cây đột nhiên sà xuống rất nhiều chim, chúng đập cánh bay xuống cản nó, còn lấy mỏ nhọn mổ vào người nó.

“Nghiêm Thù Lân,” tôi đang kinh ngạc thì nghe giọng Khương Nhược Châu vang lên sau lưng, “Y đã không muốn về sơn trang thì ngươi cần gì phải ép y chứ?”

Hả? Nghiêm Thù Lân tìm tới rồi sao? Tôi mở mắt ra nhìn quanh một vòng nhưng không thấy hắn đâu.

Khương Nhược Châu đang đứng sau lưng tôi không xa.

Đó đúng là khuôn mặt Khương Nhược Châu nhưng ánh mắt hắn lộ ra vẻ hung tàn, không giống biểu cảm của Khương Nhược Châu mà tôi biết. Tôi ngơ ngác nhìn hắn, hắn cũng nhìn tôi, đôi lông mày nhíu chặt giãn ra, nói với tôi: “Tiểu Doãn, tới đây.”

“Đã cướp dâu mà còn ngang nhiên nói đạo nghĩa như vậy……” Tôi do dự một lát, trước mặt chợt xuất hiện một nam nhân cao lớn mặc áo đen, hắn đặt tay trên chuôi đao bên hông rồi cười lạnh nói, “Nếu không nể tình cha mẹ chúng ta quen biết nhau thì ta đã lấy cái đầu trên cổ ngươi từ lâu rồi.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.