10.
Tôi nghĩ nhất định trong đây có hiểu lầm gì đó.
“Khoan đã huynh đài!” Tôi giữ chặt tay áo gã sai vặt vừa định quay người đi, che miệng nói với hắn, “Ngươi lầm rồi, ta thật sự không phải trang chủ phu nhân đâu……”
Tôi nghĩ chắc các người hầu đoán sai ý trang chủ, tưởng người đem khóa định tình đến sẽ thành hôn với trang chủ nên giờ mới tự tiện dẫn tôi tới phòng ngủ Nghiêm Thù Lân.
Điều này tuyệt đối không được, lỡ tôi bước vào lại bị Nghiêm Thù Lân chém một nhát thì sao, trong truyện “Doãn Hoàn Từ” leo giường mấy lần đều thất bại, chứng tỏ Nghiêm Thù Lân không thích chuyện này.
Tôi không thể liều mạng được.
Gã sai vặt khó xử quay đầu nhìn tôi, vừa há miệng định nói gì đó thì cánh cửa sau lưng tôi đột nhiên bị kéo ra.
“Doãn Hoàn Từ,” tôi nghe giọng Nghiêm Thù Lân vang lên như gió lạnh ập tới khiến tôi dựng tóc gáy, “Sao không vào phòng?”
Khi hắn nói câu này, gã sai vặt kia chạy nhanh như thỏ, bỏ lại mình tôi đứng ngây ra trước cửa phòng.
Cúi đầu nhìn xuống đất, tôi phát hiện bóng Nghiêm Thù Lân hoàn toàn bao trùm bóng mình. Vóc dáng hắn vô cùng cao lớn, nhìn cánh tay là biết rất khỏe, lúc nãy bị hắn siết chặt tay, tôi có cảm giác như xương mình sắp bị hắn bóp nát.
Tôi cố trấn tĩnh lại rồi quay mặt về phía hắn, gãi cổ cười khan: “Nghiêm trang chủ, ta nghĩ chắc ngươi sắp ngủ rồi nên không dám vào quấy rầy ngươi.”
“Vào đi.” Hắn nói.
Lâu lắm rồi tôi mới có lại cảm giác chưa làm bài tập bị chủ nhiệm lớp bắt lên văn phòng.
Nghiêm Thù Lân đã nói vậy, tôi cũng chẳng còn nơi nào để đi nên đành ngoan ngoãn theo hắn vào phòng.
Í, trên giường hắn cũng có mèo nữa!
Khi tôi thò đầu ra từ sau lưng hắn thì thấy hai con mèo lông xù đang vật nhau trên giường, thần kinh căng thẳng lập tức giãn ra, hớn hở kéo áo hắn nói: “Trang chủ, không ngờ ngươi còn ngủ chung với mèo nữa!”
Đến gần mới phát hiện trên áo đen của Nghiêm Thù Lân dính đầy lông mèo.
Tôi cảm thấy rất thú vị nên nhịn không được phì cười.
Nghiêm Thù Lân quay đầu nhìn tôi: “Trước khi ngủ sẽ đuổi ra.”
“Ồ.” Tôi tròn mắt nhìn, chợt nhớ ra không thể ở quá gần hắn nên vội vã thu lại nụ cười trên mặt rồi giấu hai tay sau lưng, vờ như không hề đụng hắn.
Hắn lại nói: “Không đuổi cũng được.”
Tôi nói: “Thế thì tốt quá!”
Tôi không khỏi mừng rỡ, nhưng nghĩ tới đây không phải chỗ mình ngủ thì lại thở dài.
Thôi thôi, được ngắm mèo là vui rồi, đâu nhất thiết phải ôm chúng ngủ.
“Trang chủ,” tôi đứng cạnh hắn lí nhí hỏi, “Rốt cuộc đêm nay ta ngủ ở đâu vậy?”
Nghiêm Thù Lân liếc tôi rồi lại liếc giường hắn.
Tôi hơi vui lên, đầu óc co lại, hỏi hắn: “Ta ngủ giường ngài, vậy ngài ngủ ở đâu?”
Nghiêm Thù Lân: “……”
Hắn quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt như muốn nói lại thôi, bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên gượng gạo.
“Ừm, xin lỗi!” Giờ tôi mới hiểu ra, “Chẳng lẽ chúng ta phải ngủ chung sao?”
“Ngươi không muốn à?” Nghiêm Thù Lân hỏi tôi.
Tôi còn chưa trả lời thì hắn lại nói tiếp: “Không đuổi mèo cũng được.”
“Nhưng ta……” Tôi đấu tranh nội tâm, mắt nhìn chằm chằm lũ mèo trên giường, hít sâu hai ba lần rồi mới tìm lại lý trí nói với hắn, “Nghiêm trang chủ, ta tới đây không phải để leo lên giường ngài đâu, chỉ muốn xem cho biết thôi, cũng chẳng ngấp nghé vị trí trang chủ phu nhân đâu!”
Mèo đáng yêu nhưng mạng cũng rất đáng quý!
Tôi phải tỉnh táo mới được.
Sau khi tôi nghiêm túc nói xong, Nghiêm Thù Lân đưa tay nhéo môi tôi rồi nói: “Không quan trọng, ngủ đi.”