60.
Tuy không thể nói là ngon nhưng cũng chẳng đến mức khó nuốt như tôi tưởng, không có mùi khó ngửi, chỉ là quá lớn nên gần như lấp kín miệng tôi, đè lên lưỡi khiến tôi mút rất khó khăn, nước bọt nuốt không hết, còn hơi ngạt thở nữa.
gậy th*t của Nghiêm Thù Lân đè lên lưỡi tôi, chậm rãi đâm rút trong miệng tôi, dâm dịch từ thân gậy đỏ tía chảy xuống cổ họng, tôi nuốt một cách bị động, yết hầu nhấp nhô, cứ tưởng đã sâu hết mức nhưng hắn vẫn có thể đâm sâu hơn.
Trong lúc bị cắm vào miệng, tôi còn cảm nhận được lỗ hậu căng trướng vì bị cây ngọc vạch ra.
Mùi dương v*t nồng nặc tràn ngập xoang mũi, đầu óc tôi choáng váng không nghĩ gì được nữa.
Tôi run rẩy cầm đoạn bên ngoài của hắn, hình như còn đụng phải tinh hoàn chứa đầy tinh dịch. Đầu gậy th*t giật giật trong miệng tôi, bị hắn đè đầu làm tôi không ngẩng lên được, cũng nói không nên lời, chỉ có thể tiếp tục há to miệng, quai hàm phồng căng, nước bọt tiết ra nhiều hơn bình thường.
Có lẽ Nghiêm Thù Lân cũng cảm thấy kỹ năng miệng của tôi rất kém cỏi.
Tôi làm cho hắn thật lâu nhưng hắn chẳng có vẻ gì sắp bắn. Hắn thở rất khẽ, nắm tóc tôi lúc nhẹ lúc mạnh, từ trên cao nhìn xuống tôi mút gậy th*t của hắn, chẳng biết có hài lòng không nữa.
Trong lúc đó tôi phải điều chỉnh nhịp thở của mình, nếu không mặt sẽ nóng bừng vì thiếu dưỡng khí, nước mắt bị kích thích ứa ra làm tầm nhìn trở nên nhòe nhoẹt, cái gì cũng không thấy.
Cuối cùng Nghiêm Thù Lân rút dương v*t thô cứng ra ngoài.
Hắn cúi đầu nhìn tôi rồi kéo tay áo lau nước mắt và nước bọt ở khóe miệng tôi, không bắt tôi mút tiếp nữa mà chỉ cần cầm liếm là được.
Liếm dễ hơn mút nhiều. Tôi thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa bưng lấy gậy th*t ướt sũng nước miếng rồi cẩn thận thè lưỡi liếm dọc gân xanh nổi lên, khi liếm đến chỗ lõm cuối cùng, đầu lưỡi nếm được hương vị càng nồng hơn.
Tôi đang ở trong trang của hắn nên đành phải chiều theo ý hắn.
Dỗ hắn vui vẻ là chừa đường sống cho mình.
Hơi thở hắn dần trở nên nặng nề, thấp giọng gọi tên tôi rồi bảo tôi ngậm quy đầu lần nữa, mút nó như chim ruồi hút mật, thỉnh thoảng cọ đầu lưỡi vào lỗ tiểu đang rỉ nước kia.
“Doãn Hoàn Từ……” Tôi vụng về làm theo, hắn cúi người vuốt mái tóc dài xõa tung của tôi, bàn tay to sần sùi xoa gáy tôi, lẩm bẩm nói, “Hoàn Từ…… là phu nhân của ta……”
Trong rừng vọng đến mấy tiếng chim hót.
Dịch trắng nhiều đến nỗi tôi không cách nào nuốt hết, chất lỏng nhơn nhớt bắn vào liên tục, hầu hết chảy xuống cổ họng vào dạ dày, phần còn lại chảy dọc cằm tôi rồi rơi xuống bộ đồ mới thay.
Khi tôi nắm vạt áo thở hổn hển, Nghiêm Thù Lân khom người ôm tôi vào lòng, lau khóe môi tôi rồi hôn lên chóp mũi và gò má, vùi đầu vào vai tôi nói: “Cứ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, chỉ tin một mình ta thôi, ta sẽ luôn…… luôn bảo vệ ngươi.”