48.
Trước khi ăn trưa, quả thực tôi bị giày vò không nhẹ.
Tôi không thích hạt châu, nhưng càng sợ cây gậy ngọc kia hơn.
Nghiêm Thù Lân đổ ít thuốc mỡ vào lòng bàn tay, ngón tay thô ráp lập tức nhét vào lỗ hậu của tôi, tôi thấy đau nên đạp chân năn nỉ hắn thả mình xuống, sau khi bị hắn đập mông hai cái thì mím môi không dám nói thêm nữa.
Mới đầu hơi đau nhưng thuốc mỡ hắn bôi vào nhanh chóng tan ra trong lỗ hậu nóng ướt làm tôi vừa tê vừa ngứa, hình như bên trong tiết ra chất nhầy nhơn nhớt.
Chọc ngón tay vào lỗ hậu xong, Nghiêm Thù Lân lại đổ thuốc mỡ ra tuốt dương v*t mềm oặt của tôi. Lần này hắn mạnh tay hơn, tôi bị hắn xoa bóp làm nước mắt chảy ra, dưới thân đau âm ỉ, nức nở bảo hắn: “Nhẹ một chút……”
Lần trước tôi kêu đau hắn lập tức dừng lại, còn bây giờ tôi nài nỉ hắn mấy lần mà hắn vẫn tiếp tục xoa mạnh theo ý mình, còn cố ý bóp quy đầu lộ ra sau khi lột bao, bôi rất nhiều thuốc mỡ quanh lỗ tiểu.
“Nghiêm Thù Lân, ngươi đừng có ức hiếp ta……” Khi ngón tay của hắn lại đâm vào lỗ hậu khuấy động, tôi bật khóc đấm lên lưng hắn.
Đập mấy lần mới phát hiện người hắn cứng như sắt, chẳng những tôi không thể đánh hắn đau mà còn làm tay mình đỏ lên.
Trong mơ Nghiêm Thù Lân muốn giết tôi, lúc tỉnh dậy hắn lại đối xử với tôi như vậy, chẳng lẽ kiếp này tôi phải thất thân trước khi mất mạng sao? Tôi hạ nắm đấm xuống rồi sụt sịt khóc thút thít trên vai hắn.
Khóc một hồi sợ làm hắn bực mình nên tôi đành phải kìm lại nước mắt đang chảy ào ào, ngoan ngoãn im lặng để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
“Doãn Hoàn Từ, ngươi làm bằng nước à?” Nghiêm Thù Lân thả tôi xuống để thị nữ lau nước mắt trên mặt, sau đó bóp mũi tôi rồi nhìn tôi chằm chằm, “Ức hiếp ngươi? Ngươi gọi cái này là ức hiếp sao?”
Tôi quay mặt đi chỗ khác.
Hắn lại nắm cằm bắt tôi nhìn thẳng vào hắn.
Tôi nhìn hắn một lát rồi đưa mu bàn tay lên lau mặt, cầm áo che lại dương v*t hơi có phản ứng, lí nhí nói: “Ngươi chỉ nghe những gì mình muốn thôi……”
Sắc mặt Nghiêm Thù Lân vẫn không thay đổi, hỏi tôi: “Sao cơ?”
Thấy chưa, lúc chỉ trích thì hắn lại giả điếc.
“Ngươi quá hung dữ với ta,” tôi nói, “Ta sợ ngươi.”
Nghiêm Thù Lân nói: “Hung dữ?”
Hắn nhíu mày, giọng nói lộ vẻ nghi hoặc như không hề cảm thấy mình hung dữ với tôi.
Tôi tính sổ với hắn: “Ngươi đánh mông ta mấy lần, ta nói đau ngươi cũng không dừng, cũng không nhẹ hơn chút nào……”
Nghiêm Thù Lân nói: “Ta đâu có làm mạnh.”
Hắn nói hùng hồn như thế khiến tôi không nói nên lời.
“Ngươi đừng nhét cái kia, cái kia……” Tôi suy nghĩ một hồi, ôm mông nói với hắn, “Ta không muốn.”
“Nếu không làm vậy,” Nghiêm Thù Lân nói, “E là đêm tân hôn ngươi sẽ bị thương.”
Nói xong hắn kéo tay tôi đặt lên vật cứng của mình, đôi mắt đen yên lặng nhìn tôi, tiếp tục nói: “Chỗ kia của ngươi nhỏ quá, lần đầu tiên sẽ không ăn được ta……”
Tôi xấu hổ đưa tay bịt kín miệng hắn, không muốn nghe hắn nói ra câu quá đáng hơn.
“Đêm, đêm tân hôn đâu nhất thiết phải động phòng,” tôi đỏ bừng mặt nói, “Còn nhiều thời gian mà, đâu cần gấp gáp vậy.”
Nghiêm Thù Lân trầm giọng nói: “Phải động phòng.”
Tôi lắc đầu: “Không muốn.”
Nghiêm Thù Lân gỡ tay tôi xuống khỏi miệng hắn, lông mày nhíu lại nhìn hơi dữ tợn.
Hắn nói: “Doãn Hoàn Từ, sau khi ngươi và ta động phòng thì ngươi mới thật sự là trang chủ phu nhân.”