27.
Khác với Nghiêm Thù Lân, cha mẹ Khương Nhược Châu lúc còn sống là hiệp lữ nổi danh khắp giang hồ, cả đời hành thiện tích đức, trọng tình trọng nghĩa.
Năm xưa họ ra tay cứu Nghiêm phu nhân trẻ tuổi rồi uống say một trận, đôi bên nể phục nhau nên định ra hôn sự này cho hai đứa con chưa ra đời.
Thứ Khương Nhược Châu đem theo chính là tờ hôn ước có dấu tay của cha mẹ hai bên và một chiếc khóa định tình bằng bạc trắng. Đã gần hai mươi năm trôi qua nhưng vì được giữ kỹ nên chữ trên giấy vẫn chưa mờ, có thể thấy rõ nét chữ sắc bén mạnh mẽ của người viết.
Mẫu thân bảo y hôn sự này sẽ không ép y thành thân với người mình không yêu, đến tuổi kết hôn, nếu y thích người khác thì không cần phải tuân theo hôn ước. Đến lúc đó y có thể kết làm huynh đệ với con trai Nghiêm gia, thêm một người bạn là thêm một con đường, sau này hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau trên giang hồ.
Khương Nhược Châu vừa thông minh vừa cần cù hiếu học, từ nhỏ đã hiểu chuyện, sau này làm việc cũng theo tác phong quân tử.
Y dùng trường kiếm phụ thân rèn cho mình, trên vỏ kiếm khắc hoa văn uốn lượn màu xanh, khi rút kiếm ra, thân kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo như mặt băng dưới ánh trăng.
Xét về dung mạo, Khương Nhược Châu cũng thuộc hạng đứng đầu giang hồ.
Y có gương mặt giống mẫu thân, ôn hòa thân thiện, lúc không cười khóe môi vẫn hơi nhếch lên. Bề ngoài tuấn tú chính trực, luôn xử sự theo đạo lý, cũng chẳng phong lưu đa tình, có lẽ trên đời này không ai ghét hiệp sĩ như y cả.
Đương nhiên cũng có người nói y dễ mềm lòng nên hay chịu thiệt thòi, nhưng y không hề bận tâm mà vẫn tuân theo đạo nghĩa cha mẹ dạy bảo.
Y là chính đạo của chính đạo, giữ lễ nghiêm ngặt, gặp ai cũng kết bạn được. Dù có quen biết hay không thì gặp chuyện bất bình y vẫn sẵn sàng rút đao tương trợ.
28.
Bữa tối vẫn rất hợp khẩu vị của tôi, chỉ là dưới người bị nhét mấy hạt châu nên khó lòng làm ngơ được.
Nghiêm Thù Lân âm thầm làm việc này với tôi mà sắc mặt vẫn hết sức bình thản, cứ như mấy lời đáng xấu hổ kia không phải do miệng hắn thốt ra vậy.
Tôi cũng không dám nhìn hắn.
Cứ nhìn Nghiêm Thù Lân thì tôi lại nhớ tới lúc trong đình bị hắn đè ra hôn hít sờ soạng, còn bắn ra tay hắn nữa.
Để làm mình phân tâm, tôi vùi đầu ăn thịt cá hắn gắp, trong lòng lại nhớ thương người tốt Khương Nhược Châu.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi cắn đầu đũa, chợt phát hiện trong truyện có một chi tiết mình không để ý.
Trong truyện “Doãn Hoàn Từ” phè phỡn ở sơn trang hai tháng nhưng trang chủ phu nhân thật sự Khương Nhược Châu vẫn không tìm đến, có vẻ như y chẳng quan tâm gì chuyện bị trộm khóa cả.
Chỉ cần y muốn thì có thể vạch trần “Doãn Hoàn Từ” bất cứ lúc nào.
Nhưng Khương Nhược Châu không tới.
Y chỉ vô tình làm bại lộ chuyện này mà thôi.
Trong thư mẫu thân chỉ dặn y đến Nghiêm gia tìm người, y cũng không biết mặt trang chủ Nghiêm gia. Huống chi lúc quen nhau, Nghiêm Thù Lân không nói y biết tên thật của mình.
Sau này uống rượu tán gẫu, Khương Nhược Châu mới buột miệng nói ra chuyện khóa định tình, xem đó như một trò đùa.
29.
Thì ra y không ngại “Doãn Hoàn Từ” trộm khóa của mình.
Nghiêm gia tổ chức tiệc cưới, tất nhiên người trên giang hồ đều nghe thấy. Khương Nhược Châu không đến, chẳng lẽ muốn để mặc kẻ lừa bịp thành hôn thay mình sao?
Tôi nghĩ Khương Nhược Châu chắc chắn không có ý xấu, y biết “Doãn Hoàn Từ” ham vinh hoa phú quý, nói ra biết đâu sẽ hại chết tên lừa đảo trẻ tuổi này……
Y tới làm khách chỉ vì được mời, đâu ngờ sự xuất hiện của mình sẽ hại chết “Doãn Hoàn Từ”.
Nghĩ đến đây, tôi nhìn chằm chằm chén canh, chẳng hiểu sao lại thấy buồn bã, khi Nghiêm Thù Lân lên tiếng gọi tôi, nước mắt tôi lăn xuống rơi vào chén canh.
“Sao lại khóc?” Nghiêm Thù Lân giơ tay áo lau mắt cho tôi rồi đứng dậy đi tới cạnh tôi hỏi, “Không thích ăn à?”
“Nghiêm trang chủ,” tôi ngẩng đầu nhìn hắn, khóe mắt đỏ lên, lí nhí nói, “Trang chủ phu nhân phải là người có tấm lòng chính trực, võ công cao cường, tài mạo song toàn, người…… người như ta chưa làm được bao lâu sẽ chết thôi.”
Bàn tay thô ráp của Nghiêm Thù Lân xoa mặt tôi, hắn nói: “Ngươi đừng nghĩ gì khác mà cứ yên tâm làm trang chủ phu nhân đi, sẽ có mèo để vuốt, muốn gì ta cũng cho ngươi hết.”